
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 75
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
“Tại sao người thụ hưởng lại phải là anh?” Bạch Du đứng bật dậy, căng thẳng kéo tay Tạ Vũ Xuyên nhìn từ trên xuống dưới, “Em thấy không khỏe à?”
Tạ Vũ Xuyên bước lại gần Bạch Du, dang tay ra để anh kiểm tra thoải mái. Nhưng ánh mắt của Bạch Du đâu phải là máy móc trong bệnh viện, làm sao có thể nhìn ra điều gì bất thường.
Tạ Vũ Xuyên lại ngồi xuống ghế sofa, kéo Bạch Du còn đang đứng ngồi vào lòng, co chân lại để cố định anh ngay trước mặt mình, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Trước đây em luôn nghĩ các môn thể thao mạo hiểm chỉ là sở thích cá nhân. Dù em từng bị ngã trầy mặt khi trượt tuyết, hay gãy tay khi trượt ván dốc cao tốc, em vẫn cho rằng đó là do kỹ thuật chưa tốt, chẳng liên quan gì đến ai khác.”
Bạch Du chỉ biết Tạ Vũ Xuyên rất giỏi trượt tuyết, còn môn trượt ván dốc tốc độ thì đây là lần đầu tiên nghe đến, trước giờ thậm chí chưa từng biết đến môn này.
“Chỉ là chọn một con dốc dài, như kiểu đường ven biển chẳng hạn, đứng lên ván rồi trượt thẳng xuống.”
Tạ Vũ Xuyên không dám miêu tả quá chi tiết, vì theo cậu, môn này còn k*ch th*ch hơn cả trượt tuyết và tất nhiên là nguy hiểm hơn. Cậu sợ nếu Bạch Du biết rõ sẽ lo lắng.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, tay Bạch Du siết chặt hơn: “Vậy em định nói gì?”
Tạ Vũ Xuyên đặt một tay lên eo Bạch Du kéo lại gần mình hơn, tay còn lại nắm lấy nắm tay siết chặt của anh.
“Trước đây em chưa từng sợ mạo hiểm. Điều duy nhất em lo là sau này già đi, không còn chơi nổi nữa.” Tạ Vũ Xuyên cúi đầu, hôn nhẹ lên tay Bạch Du. “Cho đến khi anh suýt bị xe đâm, em mới thật sự hiểu thế nào là sợ hãi.”
Bàn tay bị nắm hơi đau, Bạch Du giãy nhẹ vài cái thì Tạ Vũ Xuyên mới chịu buông ra.
Bạch Du không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa lên mái tóc mới cắt của Tạ Vũ Xuyên, từng cái từng cái như đang an ủi.
“Em nghĩ, có phải anh cũng vì mấy trò thể thao mạo hiểm này của em mà cảm thấy bất an không?” Tạ Vũ Xuyên dụi đầu vào bụng Bạch Du, cọ nhẹ qua lớp áo chạm đến làn da mềm mại. “Em có thể không bỏ được trượt tuyết, nhưng em hứa sẽ không bao giờ làm điều gì mà mình không nắm chắc. Cái hợp đồng bảo hiểm kia chỉ là một phương án phòng hờ thôi, lỡ như em thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì…”
Tạ Vũ Xuyên chưa nói hết, Bạch Du đã chộp lấy bản dự thảo kế hoạch bảo hiểm bên cạnh, úp thẳng lên miệng cậu.
“Em nghĩ kỹ rồi hãy nói tiếp.” Giọng Bạch Du cứng rắn, mắt cũng đỏ hoe, như một chú thỏ con đang nổi giận khiến người ta chẳng nỡ nặng lời thêm.
“Ừm, tiền này giữ lại sau này mình về già dùng. Đến lúc đó, em không còn trượt được nữa thì mua cái phao trượt tuyết, kéo anh chạy vòng vòng trên sườn dốc. Mình nuôi thêm một con Alaska, cho nó kéo xe trượt tuyết cho tụi mình.” Tạ Vũ Xuyên dịu dàng nói, như thể đang nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai dùng số tiền đó.
“Chó kéo xe thì thôi đi,” mắt Bạch Du vẫn hơi đỏ, nhưng giọng nói đã mang theo ý cười, “Có em là đủ rồi.”
Tạ Vũ Xuyên thuận theo lời Bạch Du nói, cuối cùng cũng dỗ được người yêu nhỏ hết giận.
Kết thúc một ngày làm việc, Tạ Vũ Xuyên mua vài xiên đồ chiên ven đường đem về. Ăn được một nửa thì không cẩn thận làm đổ chén nước sốt riêng trên bàn, vấy cả lên áo.
Bạch Du vội vàng đi lấy khăn giấy, miệng còn ngậm dở miếng thịt xiên chưa nuốt xong, tay vẫn còn cầm cây xiên.
Lau mấy cái mà vẫn không sạch, ngược lại còn khiến áo thêm nhầy nhụa. Anh liền giục: “Mau cởi áo ra.”
Tạ Vũ Xuyên cứ chần chừ không chịu, còn ngụy biện rằng sợ nước sốt nhỏ xuống sàn, phải vào nhà tắm cởi, tiện thể tắm luôn.
Bạch Du thấy lạ. Bình thường gặp tình huống được cởi áo là Tạ Vũ Xuyên phải tranh thủ đứng trước mặt mình khoe khoang một trận, nào giống như hôm nay cứ ngượng ngùng, như thể đang giấu gì đó.
Đột nhiên, Bạch Du nhớ lại lúc ở tiệm ban sáng, chỉ mới đập nhẹ lên ngực Tạ Vũ Xuyên một cái mà cậu đã phản ứng như rất đau. Khi đó anh còn tưởng cậu ấy cố tình giả vờ yếu đuối để được thương, nhưng bây giờ nghĩ lại có vẻ không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, Bạch Du bỏ dở xiên đồ ăn đang cầm, đứng bật dậy. Dù chiều cao thấp hơn Tạ Vũ Xuyên không ít, nhưng khí thế lúc này lại hoàn toàn áp đảo.
“Em tự cởi hay để anh cởi?” Bạch Du phủi phủi mấy vụn đồ ăn tưởng tượng trên tay, đưa ra hai lựa chọn rất hợp lý.
Tạ Vũ Xuyên biết lần này không giấu được nữa, thà chủ động nhận tội còn hơn bị ép cung.
Thế là cậu đối mặt với ánh mắt dò xét của Bạch Du, không do dự mà cởi phăng áo thun trên người xuống.
Vòng eo rắn chắc của Tạ Vũ Xuyên lộ ra hai bên theo động tác giơ tay lên, nhưng Bạch Du lúc này chẳng còn tâm trí để ngắm những đường nét ngày càng quyến rũ ấy nữa, ánh mắt anh dán chặt vào vị trí trước ngực cậu.
Ở đó xuất hiện một hình xăm mới.
So với mảng hình xăm lớn trên cánh tay của Tạ Vũ Xuyên, hình xăm ở ngực này chỉ như một nét vẽ nguệch ngoạc đơn giản.
Vài đường nét nhẹ nhàng phác họa ra dãy núi trập trùng, phía trên là một ngôi sao nhỏ, xung quanh ngôi sao lấp lánh ánh sáng không rõ là vừa mọc lên từ dưới núi hay sắp sửa rơi xuống lòng núi.
“Em định đợi nó lành rồi mới cho anh xem.” Tạ Vũ Xuyên hơi ngại, quay đầu đi. Da trước ngực vì mới tiếp xúc với không khí mà căng lên, vùng có hình xăm rõ ràng vẫn còn dấu đỏ sưng tấy.
“Có đau không?” Bạch Du hỏi một câu gần như dư thừa, anh định chạm vào mà lại sợ dính vi khuẩn từ tay mình.
Bị hơi thở phả sát bên làm k*ch th*ch, Tạ Vũ Xuyên rùng mình, khàn giọng đáp hai từ: “Không đau.”
“Vậy anh cũng xăm một cái.” Bạch Du giơ tay lên, cổ tay trắng mịn lộ ra trước mặt cậu.
Tạ Vũ Xuyên nắm lấy cổ tay anh, ngón cái lướt nhẹ qua mạch đập nơi cổ tay: “Đau lắm, em không nỡ.”
Bạch Du trắng trẻo, cả người mềm mại như một viên kẹo bông. Dù Tạ Vũ Xuyên luôn thích để lại chút dấu vết thuộc về mình trên người anh, nhưng cậu không muốn Bạch Du phải mang một dấu ấn vĩnh viễn.
“Vậy mà còn bảo không đau.” Bạch Du né hình xăm ra, dùng ngón tay nhẹ chạm vào ngực cậu, “Đồ lừa đảo.”
Việc Tạ Vũ Xuyên giấu Bạch Du không chỉ có chừng ấy. Ban đầu cậu định để hình xăm và chuyện kia cùng lúc cho Bạch Du biết, giờ lỡ bị phát hiện rồi, cũng đành không giấu nữa.
“Thật ra em còn một chuyện muốn nói với anh,” Tạ Vũ Xuyên nâng mặt Bạch Du lên, khẽ chạm vào đầu mũi anh một cái, “Anh muốn đợi em ở đây, hay cùng vào trong xem?”
Cả ngày hôm nay, Bạch Du bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác từ Tạ Vũ Xuyên làm cho choáng váng. Mấy ngày trở lại đây từ khi về từ thành phố Y, Tạ Vũ Xuyên cứ thần thần bí bí, hóa ra là bận rộn chuẩn bị những thứ này.
Bạch Du nghĩ chắc không còn gì khiến mình sốc hơn hình xăm và bảo hiểm nữa, bèn quyết định cùng Tạ Vũ Xuyên vào phòng xem rốt cuộc cậu còn giấu bí mật gì.
Tạ Vũ Xuyên lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một tờ giấy A4, dòng đầu tiên viết sáu chữ lớn: “Thỏa thuận người giám hộ định trước”.
Tiếp theo là thông tin cá nhân của cả hai bên A và B. Phần của bên A đã được Tạ Vũ Xuyên điền sẵn, chỉ còn trống phần thông tin của bên B.
Trong thỏa thuận ghi rõ, bên A ủy thác cho bên B làm người giám hộ trong trường hợp sau này bên A mất hoặc suy giảm năng lực hành vi dân sự.
“Có thể cả đời này chúng ta không thể có một mối quan hệ hợp pháp, nhưng em hy vọng có thể dùng một thân phận khác để sống bên anh mãi mãi.”
Lúc này, Tạ Vũ Xuyên đang để trần nửa người trên, dưới mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Dáng vẻ của cậu lúc này có thể tùy ý đến mức nào thì tùy ý đến mức đó, vậy mà lời nói ra lại trang trọng như một lời thề, từng chữ từng chữ đều đập thẳng vào tim Bạch Du khiến nó đập rộn ràng.
“Ban đầu định đợi hình xăm bớt sưng rồi mới lấy tờ thỏa thuận ra cho anh xem.”
Màn bất ngờ mà Tạ Vũ Xuyên cẩn thận chuẩn bị đã bị phát hiện sớm, vậy mà Tạ Vũ Xuyên chẳng hề cảm thấy thất bại, trái lại còn nhẹ nhõm hẳn.
Những ngày qua luôn phải giấu Bạch Du, thật sự cũng khá dằn vặt.
“Vậy em nói thử xem kế hoạch của em là gì?” Ánh mắt của Bạch Du rời khỏi hình xăm, ngẩng đầu lên cười nhìn vào ánh mắt cậu, cứ như người suýt nữa thì bật khóc lúc nãy không phải là mình vậy.
“Kế hoạch của em à” Tạ Vũ Xuyên cố ý kéo dài giọng, như đang suy nghĩ, cũng như muốn khơi dậy sự tò mò của Bạch Du.
Quả nhiên Bạch Du mắc câu, đôi mắt sáng lên như ánh sao trời.
Tạ Vũ Xuyên nâng gò má Bạch Du lên, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi của anh.
“Kế hoạch của em là làm một bữa tiệc, để người khác dụ anh đến, rồi em sẽ cầu hôn ngay tại đó.”
Bạch Du nghe xong liền bật cười, xoay người tránh xa cậu, định quay lại phòng khách ăn nốt mấy xiên đồ chiên còn dang dở.
“Không nghe me nói linh tinh nữa.”
Tạ Vũ Xuyên đương nhiên không để anh đi, cậu vòng tay ôm eo Bạch Du từ phía sau, nhẹ nhàng đung đưa sang hai bên.
“Thật ra cũng chẳng có kế hoạch gì cả,” Tạ Vũ Xuyên dường như hơi ngại ngùng, “chỉ là muốn lấy cái này làm quà tặng anh vào ngày sinh nhật.”
Sinh nhật của Bạch Du là một tuần nữa, khi đó bảo hiểm và hình xăm đều đã xong xuôi.
Đôi mắt của Bạch Du mở to vì ngạc nhiên, rồi lập tức cong lên rạng rỡ, anh khẽ hỏi Tạ Vũ Xuyên sau lưng, giọng nhỏ nhẹ: “Em là món quà của anh à?”
“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên cúi đầu cắn khẽ lên xương vai nhô lên sau gáy Bạch Du, hơi thở nóng hổi khiến anh mềm nhũn cả người, vừa tê dại vừa buồn cười.
Bạch Du không nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Vũ Xuyên, chỉ có thể mặc cho cậu đẩy mình đi về phía phòng khách, lúc đó còn vô tình làm rơi một chiếc dép.
Thế là anh dứt khoát đá luôn chiếc còn lại, xoay người trong vòng tay Tạ Vũ Xuyên để đối mặt với cậu.
Tạ Vũ Xuyên trông bình tĩnh hơn anh tưởng, khi Bạch Du xoay lại, cậu đỡ lấy eo anh thật chắc. Bạch Du cũng thuận thế vòng tay qua cổ cậu.
“Tạ Vũ Xuyên…” Bạch Du rất hiếm khi gọi tên cậu.
“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên bế bổng anh lên.
“Dẫn anh đi ngắm bình minh lần nữa đi,” Bạch Du áp mặt vào cổ cậu cọ nhẹ, “vào sinh nhật anh.”
“Được.” Tạ Vũ Xuyên đỡ lấy chân Bạch Du, bế anh lên cao hơn một chút, “Sau này, năm nào sinh nhật anh, em cũng dẫn anh đi. Anh muốn đi đâu, em đều đi cùng anh.”
-Hết chính truyện-