
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 74
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tài xế xe tải là người bình tĩnh nhất trong số tất cả những người có mặt. Ông ta vội vàng mở cửa xe, giục Lang Dịch nhanh chóng bế Dư Niên lên xe.
Gầm xe tải cao, Dư Niên không cảm thấy mình yếu đến mức cần phải được bế lên, nhưng đôi tay của Lang Dịch lại ôm cậu chặt đến mức không thể vùng vẫy, như thể chỉ sợ bất cẩn một chút là cậu lại bị thương thêm.
Chỉ đến khi đặt Dư Niên an toàn lên ghế xe, Lang Dịch mới quay sang nói với Bạch Du đang căng thẳng đi theo bên cạnh: “Không sao đâu, bọn tôi chỉ đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút thôi.”
Sau đó lại phất tay với Tạ Vũ Xuyên cũng đang lo lắng không kém: “Về đi, lát nữa gọi điện.”
Sau khi xe rời đi, Bạch Du vẫn chưa chịu rời khỏi đó, cứ đứng mãi bên đường cho đến khi không còn nhìn thấy bóng xe đâu nữa.
“Đừng sợ,” Tạ Vũ Xuyên lên tiếng từ phía sau Bạch Du, rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh “Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Là Tiểu Dư.” Bạch Du vẫn chưa hoàn hồn, nói nhanh, “Tiểu Dư đã cứu anh.”
Anh kể lại những chuyện xảy ra sau khi hai người xem ảnh, mọi việc diễn ra quá nhanh, đến mức Bạch Du chỉ mất chưa tới một phút để thuật lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Tạ Vũ Xuyên xoa nhẹ gáy Bạch Du để giúp anh thư giãn một chút, nhưng không bao lâu sau lại thấy trong lòng trào lên một cơn sợ hãi, không màng đến việc đang giữa thanh thiên bạch nhật ngoài phố, liền từ phía sau ôm chặt lấy Bạch Du.
Trong thành phố chỉ có một bệnh viện, sau khi tài xế xe tải đưa Dư Niên đến nơi, ông ta đăng ký tất cả các khoa có thể.
Lang Dịch nhân lúc Dư Niên đang truyền nước biển đã gọi điện cho Tạ Vũ Xuyên, máy được bắt rất nhanh, giọng bên kia cũng rất yên tĩnh.
Lang Dịch đơn giản mô tả tình hình hiện tại của Dư Niên, xương cốt không có vấn đề gì lớn, ngược lại là triệu chứng sốt tương đối nghiêm trọng, nghi ngờ là do vết thương ở tay bị nhiễm trùng, thêm vào đó hôm qua ăn quá nhiều hải sản nên gây phản ứng.
Vừa rồi khi ngã, cậu theo phản xạ đã dùng tay chống đỡ, khiến vết thương rách thêm. Hiện tại đã được xử lý và làm sạch vết thương.
Tạ Vũ Xuyên bật loa ngoài, mấy người trong phòng nghe thấy xương cốt không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe Lang Dịch nói Dư Niên bị thương ở tay lại khiến ai nấy nghi ngờ, không rõ cậu ấy bị thương từ khi nào.
“Bị đá ngầm cứa vào lúc đi bắt hải sản hôm qua,” Tạ Vũ Xuyên giải thích, “Hôm qua Lang Dịch còn đến chỗ tôi mượn cồn và băng cá nhân.”
“Là Dư Niên bảo tôi đừng nói cho mọi người biết.” Lang Dịch ở đầu bên kia lên tiếng giải thích thay cho Dư Niên.
Tất cả mọi người đều hiểu lý do vì sao Dư Niên lại làm như vậy. Yến Tùy lúc đầu còn nghiêng người ghé tai nghe, sau đó mới dịch ra xa một chút, lầm bầm khẽ: “Thằng nhóc này, thế là không coi bọn mình là người nhà à.”
Ban đầu Bạch Du định ở lại thêm một đêm rồi mới rời đi, vì sợ đường xóc nảy khiến Dư Niên nghỉ ngơi không tốt. Nhưng Dư Niên nói đừng vì mình mà làm chậm kế hoạch ngày mai, Lang Dịch cũng nói hai tiếng đường không tính là xa.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Du, khiến đôi mày cau chặt lại trông như một cái bánh bao. Anh còn định nói thêm mấy câu nữa thì Tạ Vũ Xuyên ở bên cạnh đã xoa nhẹ vào sau gáy anh, chờ Bạch Du quay sang thì trao cho anh một ánh mắt đầy trấn an.
**
Sau khi trở về từ thành phố Y, mọi người ai nấy đều trở lại với sự bận rộn của riêng mình.
Sau Tết, thỉnh thoảng Bạch Du sẽ đến nhà Tạ Vũ Xuyên ở lại vài hôm, điều này gần như đã trở thành luật bất thành văn do chính Tạ Vũ Xuyên đặt ra cho anh.
Hôm đó, anh vừa hoàn thành một chiếc bánh gấp 6 inch, vừa bước ra khỏi phòng làm bánh đã vội móc điện thoại ra.
Ban đầu định nhắn hỏi Tạ Vũ Xuyên xem khi nào đến đón mình, ai ngờ vừa mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn Tạ Vũ Xuyên gửi từ hơn một tiếng trước, nói tối nay có việc nên đi trước rồi.
Việc Tạ Vũ Xuyên đột xuất có việc là chuyện xảy ra như cơm bữa, Bạch Du cũng không nghĩ nhiều, đến khoảng hơn bảy giờ tối thì tự mình về nhà.
Đến khi Tạ Vũ Xuyên gọi điện lại thì Bạch Du vừa ăn tối xong, anh liền hỏi cậu có muốn gọi video không.
Thông thường thì vào giờ này Tạ Vũ Xuyên sẽ gật đầu ngay không do dự, nhưng lần này cậu lại nói lát nữa còn phải tắm, không tiện lắm.
Bạch Du bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, liền kéo lên xem lại lịch sử trò chuyện giữa hai người, thầm nghĩ người từng nhất quyết đòi gọi video dù anh nói đang đi tắm, rốt cuộc là ai?
Bạch Du vốn không phải kiểu người hay suy diễn lung tung, nhưng trạng thái của Tạ Vũ Xuyên dạo gần đây thật sự bất thường. Từ sau khi trở về từ thành phố Y, cậu cứ bận rộn suốt, thi thoảng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, Bạch Du quyết định sáng mai sẽ đến thẳng tiệm của Tạ Vũ Xuyên để chặn đầu, xem rốt cuộc cậu đang bận bịu cái gì.
Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị xong những thứ cần dùng để mở tiệm, Bạch Du phát hiện cửa tiệm của Tạ Vũ Xuyên vẫn đóng im ỉm. Anh sợ Tạ Vũ Xuyên và Tiểu Hải đang sắp xếp hàng trên gác lửng, còn đặc biệt ghé sát cửa kính nhìn vào trong.
“Anh Bạch, anh làm gì thế?” Tiểu Hải đứng phía sau Bạch Du nãy giờ, suýt nữa thì cũng muốn ghé đầu vào nhìn theo.
Bạch Du giật mình, vội đứng thẳng dậy, hỏi: “Trong tiệm không có ai sao?”
Tiểu Hải lấy chìa khóa mở cửa, rồi quay sang nói với Bạch Du: “Không có, anh Xuyên bảo lát nữa mới tới, anh ấy không nói với anh sao?”
Bạch Du lùi lại một bước để nhường chỗ cho Tiểu Hải mở cửa, rồi lắc đầu, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tiểu Hải từ trong tủ lạnh lấy một lon nước giải khát đặt lên bàn trước mặt Bạch Du, lúc quay đi còn định lén gửi tin báo cho Tạ Vũ Xuyên, ai ngờ vừa nhấn gửi xong, chưa kịp rút tay về thì Tạ Vũ Xuyên đã đẩy cửa bước vào.
Tiểu Hải vội vàng lại gần ra hiệu bằng mắt với cậu, đáng tiếc Tạ Vũ Xuyên chỉ mải nhìn chồng giấy trong tay, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sốt ruột của Tiểu Hải.
Bạch Du cũng nghe thấy tiếng động ở cửa, anh uống một ngụm nước rồi từ từ đứng dậy, chặn ngay trước cửa ngăn Tạ Vũ Xuyên vừa định bước vào trong.
Tạ Vũ Xuyên không ngờ Bạch Du lại đến tiệm từ sớm, rõ ràng khựng lại một chút, rồi lập tức giấu chồng giấy ra sau lưng một cách kín đáo.
Bạch Du thấy buồn cười, vì từ trước đến nay Tạ Vũ Xuyên chưa bao giờ để lộ vẻ bối rối như vậy trước mặt mình.
Anh thản nhiên đưa chai nước trong tay cho Tạ Vũ Xuyên, đợi cậu cẩn thận nhận lấy rồi còn nhướng mày, ra hiệu: “Uống đi.”
Không hổ là từng làm giáo viên, trước ánh mắt chất vấn của Bạch Du, Tạ Vũ Xuyên không tốn chút sức nào đã ngoan ngoãn lấy thứ đang giấu sau lưng ra, gần như là hai tay dâng thẳng vào tay anh.
Bạch Du vừa cười vừa cầm lấy, định bụng sẽ dọa Tạ Vũ Xuyên một chút, nhưng đến khi nhìn rõ chữ trên giấy thì lập tức nghiêm túc hẳn. Anh liếc nhìn Tạ Vũ Xuyên một cách nghi hoặc, sau đó xoay người đến ngồi xuống ghế sofa.
Tạ Vũ Xuyên lúc ấy chẳng khác gì học sinh bị giáo viên gọi vào văn phòng, lẽo đẽo đi theo sau Bạch Du, đợi anh ngồi xuống rồi còn giả vờ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không dám tự tiện ngồi xuống.
Đó là một bản dự thảo hợp đồng bảo hiểm, người mua bảo hiểm là Tạ Vũ Xuyên.
Sản phẩm có đến năm loại, kỳ hạn đóng phí đều dài, mức bảo vệ đều là trọn đời.
Bạch Du thấy rằng với một bản dự thảo thì việc liệt kê nhiều sản phẩm để so sánh là bình thường, nhưng thái độ của Tạ Vũ Xuyên lại có vẻ khác lạ, khiến cậu tiếp tục nghiên cứu kỹ hơn tài liệu này.
Và rồi Bạch Du phát hiện ra điều bất thường.
Trong kế hoạch này, mức bảo hiểm cho bệnh hiểm nghèo và tử vong do tai nạn lại cực kỳ cao. Với độ tuổi và tình trạng sức khỏe của Tạ Vũ Xuyên, hai hạng mục này thật ra không nên là ưu tiên hàng đầu.
Cho đến khi Bạch Du lật sang trang tiếp theo.
Phần trống trong kế hoạch được Tạ Vũ Xuyên viết kín bằng bút bi đen, từ những so sánh ưu nhược điểm giữa các sản phẩm cùng loại của các công ty bảo hiểm khác nhau, đến ý kiến tư vấn của luật sư và cả những suy nghĩ cá nhân của chính cậu.
Nhìn những dòng chữ được ghi lại đầy tâm huyết trước mắt, một suy đoán bất ngờ lóe lên trong đầu Bạch Du, nhưng ngay sau đó anh lại thấy không thể nào, liền định đưa bản kế hoạch trả lại cho Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên, từ lúc Bạch Du nhìn đến trang thứ hai đã lặng lẽ ngồi xuống. Cậu chờ mãi không thấy anh hỏi gì, đành chủ động khai báo, mong được xử lý khoan hồng.
“Đây là bảo hiểm tai nạn cá nhân,” Tạ Vũ Xuyên vừa nói vừa lén quan sát biểu cảm của Bạch Du.
Bạch Du không trả lời, chỉ gật đầu tỏ ý mình biết, sau đó chỉ vào những dòng chữ viết tay trên đó, ngước mắt nhìn Tạ Vũ Xuyên, đợi lời giải thích.
Tạ Vũ Xuyên gãi sau đầu đầy khó xử, trong đầu đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Bạch Du thấy rõ sự do dự của cậu, liền cuộn tờ kế hoạch lại thành ống tròn, gõ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, bộ dạng tra hỏi đầy nghiêm túc.
Đương nhiên Bạch Du biết đây đều là các gói bảo hiểm tai nạn cá nhân, anh chỉ muốn biết tại sao Tạ Vũ Xuyên lại âm thầm lén lút làm việc này.
Tạ Vũ Xuyên đang chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Bạch Du, mà giống như một chú chó to hiền lành đang thu lại nanh vuốt trước mặt chủ nhân, chỉ hy vọng đối phương đừng giận mình.
Tạ Vũ Xuyên ngồi xuống tay vịn cạnh ghế sofa, một tay đặt lên sau gáy Bạch Du, nhẹ nhàng xoa bóp, cố gắng giúp anh thư giãn.
“Em đã chọn lọc một vài sản phẩm, so sánh thử, rồi giữ lại những cái tốt nhất,” Tạ Vũ Xuyên lảng tránh trọng tâm, thăm dò tính khí của Bạch Du chút một.
“Ừm.” Bạch Du không ngẩng đầu, ra hiệu cậu nói tiếp.
“Em cũng hỏi ý kiến luật sư rồi, anh ta nói mấy cái này đều ổn, ừm, về mặt lợi ích thì…”
Tạ Vũ Xuyên chỉ toàn chọn nói những điều hay, cuối cùng Bạch Du chịu không nổi nữa, đập nhẹ lên ngực cậu một cái, thể hiện mình bắt đầu tức giận: “Nói trọng điểm.”
Tạ Vũ Xuyên bị Bạch Du vỗ một cái thì rụt vai lại, nhíu mày theo phản xạ rồi như muốn che giấu gì đó liền ôm lấy Bạch Du.
“Em hỏi luật sư xem có thể điền tên anh vào chỗ người thụ hưởng được không, anh ta hỏi em và anh là quan hệ gì,” đầu của chú chó to cọ vào cổ Bạch Du ngứa ngáy, “em nói là bạn trai, anh ta bảo khả năng sẽ hơi khó.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Vũ Xuyên thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Bạch Du trước mặt người lạ, có chút thẹn thùng.
Luật sư nói với Tạ Vũ Xuyên rằng, theo hiểu biết của mình về Luật Bảo hiểm, tuy không có quy định rõ ràng rằng người thụ hưởng không thể là người không có quan hệ huyết thống hay hôn nhân, nhưng để tránh tranh chấp, phần lớn các công ty bảo hiểm vẫn sẽ từ chối điều này.
“Vậy nên em mới xem thêm vài công ty khác, đến lúc đó hỏi thử từng bên, biết đâu lại có bên đồng ý?”
Tạ Vũ Xuyên cứ dụi đầu vào cổ Bạch Du, nếu nghe kỹ thì sẽ nhận ra trong giọng nói của cậu có chút run rẩy không thể che giấu.
Chỉ tiếc là Bạch Du đang còn bàng hoàng trước lời nói vừa rồi của cậu, nên không chú ý tới sự khác thường đó.
Hết chương 74