Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 73

Trước Tiếp

Chương 73

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Sau khi ăn trưa xong, Bạch Du chợp mắt một lát rồi lại rủ Dư Niên đi ngâm suối nước nóng.

Đã hẹn với ông chủ tiệm ảnh là chiều tối sẽ đến lấy ảnh, Tạ Vũ Xuyên chơi vài ván mạt chược với Lang Dịch và mấy người khác trong nhà chính. Thấy thời gian cũng đã gần đến, cậu liền đứng dậy ra sân gọi Bạch Du lên nghỉ ngơi để chuẩn bị xuất phát.

Trong bồn suối lúc này chỉ còn lại mình Dư Niên. Cậu trở mình trong nước, đầu từ từ tựa vào mép bồn, cơ thể thả lỏng khiến hai chân không kiểm soát được vì lực nổi, đành phải ngồi chếch lên để dùng trọng lượng nửa thân trên đè lại chân.

Ban ngày không lạnh như ban đêm, nên cậu cũng không đắp khăn tắm. Tấm lưng trần mịn màng lộ ra trong không khí, vòng eo thon và cánh tay gầy guộc khiến cậu trông có phần mỏng manh.

Tạ Vũ Xuyên thì quấn kín Bạch Du như một con tằm non, đưa đến đứng dưới máy sưởi trong phòng tắm để sưởi ấm. Bạch Du chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.

Do tiếng máy sấy tóc mà Tạ Vũ Xuyên dùng khiến anh nghe không rõ, nên cứ lắc lư đầu liên tục để tránh luồng gió nóng từ máy sấy.

Bạch Du dựa vào quá gần, Tạ Vũ Xuyên phải giơ tay cao hơn nữa để khỏi làm bỏng anh. Cuối cùng, Bạch Du dứt khoát ôm lấy eo cậu và lúc này Tạ Vũ Xuyên mới nhận ra anh cố tình làm thế, liền dứt khoát đặt máy sấy sang một bên.

“Sao thế?” Tạ Vũ Xuyên xoa đầu anh, chắc chắn rằng tóc đã khô, “Muốn ngủ thêm chút nữa à?”

Bạch Du dụi đầu vào ngực cậu, “Không ngủ nữa, ngủ nữa tối không ngủ nổi đâu.”

Rồi anh đứng thẳng dậy, qua gương sửa lại mái tóc qua loa, “Chỉ là thấy hơi tiếc khi phải về.”

Hai người họ đã hẹn sau khi lấy ảnh xong sẽ lái xe quay lại thành phố D, ngày mai còn phải mở cửa tiệm, nếu không thì sẽ bỏ lỡ đợt cao điểm của kỳ nghỉ lễ nhỏ này.

“Nếu tiếc thì ở lại chơi thêm một ngày.” Tạ Vũ Xuyên không để tâm, đi chơi thì vẫn phải lấy vui là chính, tiền không phải kiếm trong một ngày là xong.

Nghe vậy, Bạch Du bật cười trêu chọc: “Làm sao đây, ông chủ Tạ. Những câu nói ngông cuồng kiểu này mà từ miệng em thốt ra lại thấy hợp quá trời.”

Bạch Du từng hôn lên vết sẹo trên trán Tạ Vũ Xuyên trong khi thân mật vô số lần. Ban đầu chỉ là một thói quen vô thức, sau này nghe cậu kể rằng đó là vết thương do bị ngã khi mới học trượt tuyết, từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo ấy, trong lòng Bạch Du đều không kiềm được cảm giác sợ hãi.

Trên người Tạ Vũ Xuyên có không ít vết thương lớn nhỏ, Bạch Du biết đó là vì sở thích của cậu, nhưng vẫn luôn lo lắng không yên.

Cho đến khoảnh khắc vừa rồi, khi Tạ Vũ Xuyên thoải mái nói chơi thêm một ngày, cái thái độ phóng khoáng, bất cần ấy khiến Bạch Du vừa ngưỡng mộ vừa thèm muốn.

Nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ biết ngưỡng mộ, anh không thể bỏ mặc Tiết Vi Vi một mình rồi đi chơi bời được.

Thế nên, Tạ Vũ Xuyên đề nghị kỳ nghỉ lao động sắp tới sẽ đưa anh đi một nơi vui hơn, để anh không phải tiếc nuối.

Thật ra Bạch Du chẳng có gì phải tiếc, anh đâu còn là con nít nữa. Nhưng biểu cảm nghiêm túc và ngữ khí mang theo chút dỗ dành của Tạ Vũ Xuyên khiến anh không nhịn được cười, đành chấp nhận lời đề nghị ấy.

Khi hai người chuẩn bị xong và bước ra ngoài thì thấy Dư Niên cũng đã mặc chỉnh tề ngồi trên bậc đá trong sân. Nghe thấy tiếng mở cửa, Dư Niên ngẩng đầu nhìn về phía họ, ngay sau đó Lang Dịch cũng từ bên cột hiên bước vào sân.

“Tôi muốn đi cùng hai người,” Dư Niên rất lễ phép nói với Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên, “Tôi ra phố mua ít đồ, sẽ không làm phiền hai người đâu.”

Bạch Du vừa định nói được thì Tạ Vũ Xuyên kéo tay anh ra hiệu nhìn về phía sau Dư Niên, nơi Lang Dịch đang đi đên, sợ họ còn có sắp xếp gì khác.

Ánh mắt ngó nghiêng của Bạch Du quá rõ ràng, Dư Niên đoán sau lưng mình chắc có chuyện gì đó liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lang Dịch đang đi tới.

“Chạy lung tung cái gì thế?” Lang Dịch không biết từ đâu lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Dư Niên, “Bản thân đang bệnh mà còn không biết giữ gìn.”

Bạch Du có chút lo lắng, cậu và Dư Niên đã ngâm suối nước nóng một lúc lâu nhưng không nhận ra cậu ấy không khỏe.

“Không sao đâu,” Dư Niên không để tâm, “Lang Dịch làm quá lên thôi.”

Có lẽ là do tối qua bị nhiễm lạnh ở bãi biển, lúc về ngủ thì Dư Niên đã hơi nghẹt mũi, có thể là ban đêm ho khiến Lang Dịch nghe thấy.

Tưởng rằng ngâm một lúc nước nóng sẽ đỡ hơn, không ngờ vừa bị gió thổi qua lại thấy hơi lạnh.

Bạch Du có ý muốn nói giúp Lang Dịch, anh quay sang nói với Tạ Vũ Xuyên: “Vẫn là Lang Dịch chu đáo hơn.”

Dư Niên hiểu được lòng tốt của Bạch Du, cậu cúi đầu cười nhẹ, tầm mắt bị vành mũ che khuất, chỉ có thể thấy tay Bạch Du đang bị Tạ Vũ Xuyên nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu nhìn thêm mấy lần với chút ghen tị.

Lang Dịch hỏi Dư Niên muốn mua gì, anh có thể giúp, nhưng Dư Niên không đồng ý, nói là muốn tiện thể đi dạo một vòng.

Đã nói trước sẽ không làm phiền Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên, nên lúc đi ra ngoài, Dư Niên giữ khoảng cách không xa không gần đi phía sau họ, còn Lang Dịch thì quay về phòng lấy vội áo khoác rồi đuổi theo.

Không còn chợ phiên nữa, trên phố cũng không còn náo nhiệt như trước, cây xanh ven đường vẫn chưa ra lá mới, nhìn ra xa chỉ thấy trống trải, quạnh quẽ.

Những sạp hàng ven đường không còn nữa, biển hiệu của tiệm chụp ảnh lập tức trở nên nổi bật.

Dư Niên không nói muốn mua gì, Lang Dịch cứ đi bên cạnh cậu, đợi khi Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên bước vào tiệm chụp ảnh thì hai người họ đứng ở ven đường, chờ mãi.

Bạch Du đẩy cánh cửa kính cũ kỹ bước vào tiệm, ông cụ lập tức ngẩng đầu khỏi tờ báo, kính lão trễ trên sống mũi lắc lư như sắp rơi trông hơi buồn cười, dường như cũng đã chờ họ từ lâu.

Thấy người đến là Bạch Du, ông cụ lập tức vẫy anh lại, rồi liếc nhìn Tạ Vũ Xuyên một cái, không còn nhiệt tình như lúc nãy nữa.

“Đến rồi à, chàng trai trẻ.” Ông cụ đặt kính lên bàn rồi đứng dậy, lấy từ trong hộp đựng ảnh bên cạnh ra một chiếc túi giấy có in số điện thoại của tiệm chụp ảnh.

Bạch Du rút ảnh ra, tấm đầu tiên chính là tấm chụp chung của mình và Tạ Vũ Xuyên.

Cũng không trách ông cụ nhìn Tạ Vũ Xuyên không vừa mắt, nói cho cùng thì cũng là do cậu ấy tự chuốc lấy.

Ban đầu Bạch Du ngồi ngay ngắn trước ống kính máy ảnh, Tạ Vũ Xuyên cũng ngồi cạnh một cách đàng hoàng, không biết dây thần kinh nào chập mạch, đúng vào khoảnh khắc ông cụ bấm nút chụp, Tạ Vũ Xuyên đột nhiên nắm lấy tay Bạch Du, thế là ống kính ghi lại được vẻ mặt ngỡ ngàng của Bạch Du cùng biểu cảm cực kỳ gượng gạo của chính cậu ta.

Ông cụ tức đến nỗi râu như sắp dựng ngược lên, dùng ngón tay chỉ vào Tạ Vũ Xuyên: “Cậu nhóc này đúng là…”

Tạ Vũ Xuyên vốn giỏi lấy lòng người lớn tuổi, đặc biệt với dáng người to lớn, mỗi khi cười lên lại trông như một thằng ngốc to xác.

Bạch Du đứng bên cạnh chỉ biết dở khóc dở cười, phải giúp cậu xin ông cụ giữ lại tấm ảnh đó.

Trước khi rời đi, hai người cùng cảm ơn ông cụ, trên mặt Bạch Du khi cầm ảnh vẫn luôn nở nụ cười không dứt.

Lúc họ mở cửa ra ngoài, Dư Niên dùng vai khẽ huých vào Lang Dịch.

Dư Niên nói muốn xem ảnh, Bạch Du cũng rất thoải mái, thế là hai người đứng ngay bên đường trước tiệm ảnh cùng xem.

Vừa hay cách đó không xa có một hiệu thuốc, Lang Dịch lo đường về thành phố D xa, nếu Dư Niên thấy khó chịu thì có thể uống thuốc cảm trước.

Bạch Du hào hứng kể cho Dư Niên nghe những chuyện xảy ra khi chụp từng bức ảnh, thấy anh và Dư Niên trò chuyện vui vẻ, Tạ Vũ Xuyên cùng Lang Dịch đi sang hiệu thuốc.

Dư Niên thích nhất là tấm ảnh “hỏng” kia: “Cái cảm giác bị chụp bất ngờ như vậy rất chân thật,” cậu nói, “rất đẹp.”

Xem xong ảnh, Bạch Du cúi đầu bỏ lại ảnh vào túi. Lúc này, trong con hẻm giữa hai cửa hàng, một chiếc xe tải đang dỡ hàng vì quên kéo phanh tay nên bắt đầu trôi ngược về sau.

Khi Dư Niên và mọi người còn đứng ở đó, ven đường đã chất lên từng thùng hoa quả cao gần bằng người. Vị trí của Bạch Du đứng lại đúng ở điểm mù của xe tải, nên khi xe gần tới mấy thùng hoa quả đó, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Bạch Du lúc ấy quay lưng ra phía đường, nhưng Dư Niên thì đứng nghiêng người, khi cậu nhận ra có nguy hiểm, phản xạ đầu tiên là đẩy Bạch Du đang hoàn toàn không hay biết sang một bên.

Những thùng hoa quả cao hơn thùng xe bị va chạm, một phần rơi vào trong xe, phần khác thì đổ ra ngoài. Trong số đó có một thùng táo đầy đựng rơi đúng lên vai Dư Niên, đập mạnh đến mức cậu ngã gục xuống đất.

Lang Dịch từ hiệu thuốc đi ra vẫn đang mải xem hướng dẫn sử dụng thuốc, bỗng ngẩng đầu vì nghe thấy tiếng động, rồi nhìn thấy cảnh tượng khiến anh cả đời cũng không thể nào quên được.

Bạch Du cũng hoảng sợ không kém, anh bị Dư Niên đẩy loạng choạng mấy bước mới đứng vững được, sau đó liền thấy Dư Niên đã nằm trên đất, táo vương vãi khắp nơi, thậm chí có mấy quả lăn cả ra giữa đường.

Một bánh sau của xe tải bị kẹt vào mép đường mới chịu dừng lại, người tài xế đang dỡ hàng trong tiệm nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Ngay lúc ông ta định giúp Bạch Du đỡ Dư Niên dậy thì Lang Dịch chạy tới, bế bổng Dư Niên đang gượng dậy lên khỏi mặt đất.

Hết chương 73

Trước Tiếp