Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 76: Ngoại truyện - Lang Niên 01

Trước Tiếp

Chương 01

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Sau khi ôm Dư Niên bị ngã lên xe, Lang Dịch cũng lên theo. Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, suốt dọc đường lo lắng hỏi tình hình của Dư Niên.

Lúc ngã xuống, nửa người của Dư Niên đập thẳng xuống đất, may mà cậu chống tay kịp thời nên mới chỉ bị trầy xước ở tay.

Chuyện này thật ra cũng không hoàn toàn là lỗi của tài xế, Dư Niên vì đau mà hơi giật giật khóe miệng, ngược lại còn quay sang an ủi ông ấy.

Tài xế vẫn lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn Dư Niên qua gương chiếu hậu. Nhân lúc dừng đèn đỏ, Lang Dịch vỗ vai ông một cái, nói: “Đại ca, không sao đâu, anh cứ yên tâm lái xe đi.”

Vì vết thương có dính bùn đất nên Dư Niên chỉ có thể để ngửa lòng bàn tay đặt trên đầu gối. Dù vậy, vẫn đau đến mức khó chịu, vai cũng không dám cử động nhiều, thế nên cậu quay đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng dùng cảnh vật bên ngoài để chuyển hướng sự chú ý.

Xe lại khởi động, trong không gian nhỏ hẹp có mùi dầu máy nhè nhẹ. Khi Dư Niên lại nhăn mặt vì đau, Lang Dịch đột nhiên nâng tay cậu lên, rồi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay mình.

“Đau lắm hả?” Giọng Lang Dịch không lớn, nghe như đang dỗ dành, cũng có thể là sợ tài xế nghe thấy sẽ áp lực.

Dư Niên theo thói quen định lắc đầu, nhưng cảm giác ấm áp truyền từ mu bàn tay khiến cậu cảm thấy có thể mạnh dạn hơn một chút.

Liếc trộm tài xế đang lái xe, Dư Niên khẽ gật đầu, rồi dùng giọng nhỏ như Lang Dịch đáp lại: “Đau.”

Lang Dịch xót xa bóp nhẹ các ngón tay của Dư Niên, nhớ lại chuyện vừa rồi, không khỏi thở dài: “Em ngốc quá rồi đó.”

Dư Niên nghi hoặc nhìn anh, một lúc sau mới hiểu ra, ngón tay rụt lại theo phản xạ, cúi đầu cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn anh Bạch Du bị thương à?”

Lang Dịch không biết phải nói gì, bởi nếu đổi lại là anh, có lẽ cũng sẽ làm như Dư Niên thôi.

Thấy Lang Dịch im lặng, Dư Niên cũng thu lại nụ cười, hàng mi cụp xuống che đi cảm xúc trong mắt. Cậu hít sâu một hơi rồi thở ra chậm rãi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Không phải lần đầu tiên Lang Dịch nghe Dư Niên nói xin lỗi. Lúc còn chưa quen thân, anh từng nghĩ cậu là người rất lịch sự. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu hơn, anh mới phát hiện, lời “xin lỗi” của Dư Niên dường như chỉ là cách để kết thúc câu chuyện và chỉ nói với riêng anh.

Hai người họ mỗi người ngồi một đầu ghế sau, không ai nói thêm câu nào. Tay của Lang Dịch vẫn luôn đỡ dưới mu bàn tay của Dư Niên, chỉ thỉnh thoảng vô tình chạm nhẹ vào các ngón tay cậu.

Vì không quen thuộc với bệnh viện ở thành phố Y, tài xế một mình đi đăng ký khám, sau đó hối thúc Lang Dịch nhanh chóng đưa Dư Niên đến chờ trước cửa phòng khám.

Dư Niên thấy tài xế phải chạy tới chạy lui một mình cũng thấy áy náy, nghĩ bụng lát nữa ông quay lại sẽ nói chuyện này bỏ qua đi.

Nhưng khi bác sĩ gọi Dư Niên vào xử lý vết thương, tài xế lại chạy xuống lầu mua nước. Cậu còn chưa kịp gọi thì bác sĩ đã giục mau vào.

Dư Niên thấp thỏm ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ, bác sĩ cầm tay cậu xử lý sơ qua rồi nói: “Lát nữa phải tiêm ngừa uốn ván đấy, trong vết thương có cả sỏi và kính vỡ.”

Dư Niên vì sợ đau nên cơ thể liên tục lùi ra sau, Lang Dịch đứng ngay phía sau giữ lấy vai cậu, để cậu dồn hết trọng tâm lên người mình.

“Sao lại có cả dịch mô thế này?” Bác sĩ nhíu mày hỏi, “Không phải mới vừa ngã à?”

“Hôm qua ở bãi biển bị đá cắt trúng, sau đó chỉ khử trùng sơ qua bằng cồn.” Lang Dịch thay Dư Niên trả lời.

“Cắt trúng mà thế này á? Đây sắp viêm rồi đấy, có phải còn ăn hải sản không?” Bác sĩ hỏi tiếp.

Lang Dịch gật đầu thừa nhận: “Là chúng tôi sơ ý.”

“Chăm người kiểu gì vậy?” Bác sĩ là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, động tác dứt khoát, lời nói cũng thẳng thắn.

Dư Niên giật mình trong lòng, giờ cậu đang có tật giật mình, nghe câu nào cũng thấy sợ sệt. Đang định mở miệng giải thích thay cho Lang Dịch, thì đã nghe thấy người phía sau lên tiếng.

“Cô nói đúng, chuyện này là lỗi của tôi.”

Bác sĩ cũng chỉ là có ý tốt, bà cẩn thận dặn dò Dư Niên những điều cần chú ý sau khi điều trị, nhắc cậu phải thay thuốc cho vết thương đúng hạn.

Không biết có phải vì quá đau trong lúc làm sạch vết thương hay không, Dư Niên cảm thấy cả người toát mồ hôi lạnh, đầu cũng càng lúc càng choáng.

Bác sĩ thấy sắc mặt cậu không ổn, đề nghị tốt nhất nên làm một xét nghiệm máu.

Kết quả đúng như dự đoán, do vết thương bị nhiễm trùng, Dư Niên bị sốt âm ỉ kéo dài, nên từ chiều hôm qua đã liên tục thấy lạnh trong người.

Lang Dịch cầm chai truyền nước, đi sát bên cạnh Dư Niên, từ tốn dìu cậu bước đi.

Phòng truyền dịch và phòng nghỉ cách nhau một đoạn ngắn, khi cúi đầu, Lang Dịch thấy một tay Dư Niên bị băng kín bằng gạc, còn tay kia đang cắm kim truyền. Những lời muốn nói đến bên miệng rồi mà vẫn không nỡ thốt ra.

Phòng nghỉ không có ai, chỉ có mấy dãy ghế liền kề và một chiếc tivi treo tường chưa bật.

Lang Dịch đưa Dư Niên đến ngồi ở chỗ xa nhất với cửa sổ và cửa ra vào, sau khi treo chai truyền lên thì tiện tay kiểm tra lại tốc độ truyền dịch.

Tài xế được Lang Dịch thuyết phục quay về rồi, nên cả căn phòng rộng chỉ còn hai người họ.

Tinh thần của Dư Niên còn kém hơn lúc nãy, Lang Dịch đang suy nghĩ có nên bảo cậu uống thêm thuốc không.

Dư Niên rõ ràng đã hiểu lầm. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lang Dịch không có vẻ gì là định để ý đến mình, liền cố gắng giơ cánh tay đang cắm kim truyền lên, nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh.

Động tác ấy rất nhẹ, nếu nói là nhắc nhở thì không bằng nói là đang lấy lòng thì đúng hơn.

“Đừng giận.” Cuối cùng vẫn là Dư Niên lên tiếng trước, khi ánh mắt của Lang Dịch nhìn về phía cậu có chút phức tạp.

Lang Dịch đưa tay vuốt lại mái tóc mái rối của Dư Niên, ánh mắt anh dừng lại ở vết bẩn trên vai áo cậu.

“Muốn ngủ một lát không?” Lang Dịch nhẹ nhàng nâng cằm Dư Niên lên, “Hai chai này còn phải truyền khá lâu.”

Vì Lang Dịch đang đứng, nên Dư Niên buộc phải ngửa đầu nhìn anh. Cảm giác ấy vừa mờ ám lại vừa ngượng ngùng, Dư Niên nuốt nước bọt rồi quay đầu đi tránh ánh mắt anh.

Lang Dịch rõ ràng nhận ra sự lúng túng của Dư Niên, nhưng lại cố tình không buông tha, ngón tay cái vừa phải vừa nhẹ nhàng v**t v* sau tai cậu: “Vẫn còn nóng lắm.”

Dư Niên muốn tránh nhưng tránh không được, đành phải nhỏ giọng cầu xin: “Tôi muốn ngủ một lát.”

Lang Dịch buông tay, trực tiếp cởi áo khoác của mình đắp lên người Dư Niên, còn cố ý kéo cổ áo lên cao, vô tình mà như cố ý cọ vào phần cổ của Dư Niên.

Lang Dịch nói sẽ ra ngoài gọi điện cho Tạ Vũ Xuyên, Dư Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Áo khoác của Lang Dịch có mùi nước hoa quen thuộc của anh, lúc này đã phai nhạt, Dư Niên không hiểu gì về nước hoa, chỉ cảm thấy giống như mình đang nằm trong một khu rừng sâu đang cháy bập bùng ánh lửa trại.

Dư Niên cứ thế thiếp đi, đầu lắc lư không yên, mãi vẫn không ngủ sâu được.

Đúng lúc đó Lang Dịch gọi điện xong quay lại, ngồi xuống cạnh Dư Niên, đỡ đầu cậu tựa vào vai mình để ngủ.

Anh vén phần tóc mái ra khỏi trán Dư Niên để kiểm tra nhiệt độ, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cậu, một nụ hôn mà chỉ có mình anh biết.

Cơ thể Dư Niên nóng bừng, Lang Dịch ngồi bên cạnh dù mặc đồ mỏng cũng không thấy lạnh.

Dần dần, cơn buồn ngủ cũng kéo đến với Lang Dịch. Anh đưa tay tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, đeo vào cổ tay, mái tóc bị búi suốt cả ngày rũ xuống, vài sợi bạo gan chạm khẽ vào mặt Dư Niên.

Dư Niên thấy ngứa, muốn đưa tay gãi, nhưng tay đang băng kín bằng gạc, còn tay kia thì đang truyền dịch nên không thể nhúc nhích.

Cậu hiếm khi lộ ra vẻ bực bội như vậy, Lang Dịch thấy vừa thú vị lại vừa thương.

Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc không biết điều ấy ra khỏi mặt Dư Niên, tiện tay vuốt vài cái sau gáy cậu, rồi mới dỗ cho cậu ngủ tiếp.

Lang Dịch sợ Dư Niên trong lúc ngủ sẽ cử động lung tung, nên đặc biệt đan tay mình vào tay đang cắm kim của cậu để giữ cố định.

Trong phòng nghỉ vắng lặng, ngoài tiếng hô hấp đều đều của hai người, không còn gì khác. Lang Dịch cúi đầu nhìn dây buộc tóc trên cổ tay, mắt hơi cay, không bao lâu sau cũng dần dần nhắm mắt lại.

Hết chương 01

Trước Tiếp