
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 57: Giao hoán
edit: nammogiuabanngay
-----
Tối hôm đó Tạ Nhiên gượng gạo, khách sáo nói thôi thôi, anh không hút nữa, cai rồi.
Hắn khách sáo như vậy làm Tạ Thanh Ký cũng khách sáo theo, cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng thuận theo, "Thế à? Thật sự cai rồi ư? Tốt quá, vậy sau này đừng hút nữa." Cậu phát hiện Tạ Nhiên là kiểu ăn mềm không ăn cứng, muốn đối phó với hắn thì phải dùng cách này.
Tạ Nhiên ngồi căng như dây đàn, dáng vẻ căng thẳng này của hắn làm Tạ Thanh Ký tức cười, hỏi Tạ Nhiên cai từ bao giờ, tại sao cậu không biết.
Lúc cậu nói lời này khoảng cách của hai người rất gần, Tạ Nhiên chỉ muốn giơ tay xin hàng, Tạ Thanh Ký cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy làm hắn không chịu nổi.
Nhưng Tạ Thanh Ký chỉ cười chứ không nói gì.
Một lát sau Tạ Nhiên mới lí nhí: "...Ban nãy."
Tạ Thanh Ký liếc hắn một cái, tịch thu thuốc lá và bật lửa của Tạ Nhiên rồi xuống xe, lúc đi ngang cổng thì ném vào thùng rác sau đó nhét tay vào túi quần đi vào phòng ngủ.
Tạ Nhiên ngồi một mình trong xe, hồi lâu mới ra khỏi xe.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó dường như không còn trong tầm kiểm soát nữa.
Từ ngày đó trở đi, hai người vẫn duy trì khoảng cách và sự ngầm hiểu trong nhà, không đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm đó, sự khát vọng gần gũi với đối phương tựa như một quả bóng bay không ngừng căng lên, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Nhất là có thêm thân phận anh em này, họ vừa không thể tỏ ra né tránh, vừa không thể tỏ ra yêu thích đối phương, bởi vì dù là tình huống nào cũng sẽ khiến Vương Tuyết Tân nghi ngờ.
Thi thoảng bà sẽ sai Tạ Nhiên đưa trái cây cho Tạ Thanh Ký - đang miệt mài đèn sách, hoặc khi chia đũa trên bàn ăn, cho hai người một cơ hội "tiếp xúc thân mật" giữa ban ngày ban mặt.
Dù là sự tiếp xúc da thịt chạm nhẹ khi đưa đồ đạc, cảm giác xao động thoáng qua khi ánh mắt chạm nhau hay khi một người vừa tắm xong, người còn lại bước vào phòng tắm còn hơi nước và ngửi thấy mùi hương do đối phương lưu lại, tất cả đều giống như luồng khí bị nhét vào bóng bay trước khi nó phát nổ, không biết giây nào sẽ không thể chịu nổi nữa, nổ "bụp" một tiếng, phá tan cái vẻ bên ngoài hòa bình nhưng bên trong lại ngấm ngầm dậy sóng của mối quan hệ gia đình này.
Trong lúc này, chị dâu ở Singapore xa xôi nhắn tin cho Tạ Nhiên, trông chị ấy rất hoảng loạn, nói là hôm nay hộ chiếu của mình bị một người bạn chung của chị ta và đại ca mang đi mất, gọi điện thoại cho đại ca và Lão Kiều thì không ai bắt máy, đành phải hỏi Tạ Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tạ Nhiên lạnh toát, trước tiên hắn trấn an chị dâu, sau đó liền gọi cho Lão Kiều, quả nhiên không ai bắt máy.
Hắn lại gọi cho Tiểu Kiều, điện thoại đổ chuông mấy lần mới có người nghe máy, tiếng cô bé xem phim hoạt hình truyền đến từ bên kia.
"Hai ngày trước ba đưa em tới nhà dì rồi, em cũng không biết ba đi đâu," Giọng của Tiểu Kiều bỗng nhiên nhỏ dần, cô bé cầm điện thoại đi sang một bên, tủi thân nói, "dì rất ghét ba em, cũng không đối xử tốt với em, Tạ Nhiên, em không muốn ở nhà dì nữa, anh bảo ba em về được không."
Nghe Tiểu Kiều bảo vậy, Tạ Nhiên liền biết chắc chắn Lão Kiều đã nghe phong thanh gì đó nên chạy trốn rồi.
Hắn lại trấn an cô bé, trong lòng tính nếu vẫn không liên lạc được nữa sẽ đón Tiểu Kiều đến đây, vừa hay Vương Tuyết Tân rất ham con cái nhà người ta, nhìn thấy một cô bé dễ thương như Tiểu Kiều có lẽ còn quên luôn thằng con út đã lớn tướng của mình.
Tạ Nhiên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Tạ Thanh Ký nghe tiếng, ngẩng đầu lên khỏi chồng bài tập hỏi Tạ Nhiên đi đâu.
Bây giờ mới vào tháng 10, thời tiết bắt đầu se lạnh, Tạ Thanh Ký mặc một chiếc áo len mỏng, đeo chiếc kính cận gọng mỏng, gương mặt lúc không có biểu cảm trông có vẻ lạnh lùng xa cách, thật sự toát ra dáng vẻ của một luật sư tinh anh.
Sau khi lớp 12 bắt đầu, cậu trở nên bận rộn hơn, mỗi tuần chỉ có thể dành ra một hai ngày giúp Tạ Nhiên làm những công việc bảo trì website đơn giản, còn lại đều giống như bao học sinh cuối cấp bình thường khác, lúc nào cũng kè kè bài vở bên mình.
"Chỗ đại ca với Lão Kiều gặp chuyện rồi, không liên lạc được, anh qua xem một chuyến rồi về." Tạ Nhiên phiền lòng, vừa tính khởi động xe, cửa bên ghế phó lái đã bị mở ra, Tạ Thanh Ký ngồi luôn vào.
"Giờ phút quan trọng để anh đi một mình em không yên tâm."
Tạ Nhiên không nói gì, nhấn ga phóng xe rời đi, trên đường vượt liền ba cái đèn đỏ, Tạ Thanh Ký giơ tay bám lấy tay nắm trên đầu, mặt không cảm xúc, nghiêng qua nghiêng lại theo những cú đánh lái hấp tấp của anh mình.
Nỗi lo lắng của cậu không phải không có căn cứ, kiếp trước sau khi đại ca sa lưới, không ít kẻ thù cũ lần lượt kéo đến, có kẻ chỉ đến kiếp chuyện, nhục mạ, cũng có kẻ nhân cơ hội trả thù.
Cậu từng vô tình bắt gặp một lần.
Dạo đó, thi thoảng cậu sẽ đến tìm Lão Kiều vào thứ bảy, chỉ để nghe cuộc gọi cố định của Tạ Nhiên, nghe giọng của hắn một lát.
Có lần đụng phải bọn đến gây sự, Tạ Thanh Ký vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng chỗ Lão Kiều đâu còn tâm trí để chờ điện thoại, chỉ muốn thu dọn đồ đạc chạy trốn cho rồi, cái thân già này của ông ta bị đá một cú thì phải nằm bẹp giường cả tuần.
Nghe vậy, Tạ Thanh Ký khẽ mím môi, nhìn chòng chọc chiếc điện thoại bàn, đưa ra một quyết định trái với nguyên tắc của mình.
Lão Kiều đang tính chuồn ra cửa sau thì bị Tạ Thanh Ký ấn ngồi xuống ghế, ông ta kinh ngạc ngẩng đầu trợn mắt nhìn đối phương.
Chỉ nghe Tạ Thanh Ký bình tĩnh nói, "Biết rồi, tôi sẽ giải quyết, anh ngồi đây đi, nếu Tạ Nhiên gọi điện thoại đến thì ra ngoài gọi tôi."
Giọng cậu quá đỗi bình tĩnh, khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Lão Kiều cũng bị cậu dọa sợ, cứ như thứ cậu ra ngoài giải quyết không phải một đám xã hội đen ra tay tàn độc, ngang ngược không nói lý lẽ mà là đi thu bài tập giúp giáo viên hay đi chợ mua bó rau hộ mẹ vậy.
Cậu đi ra ngoài chưa được mấy phút, Lão Kiều đang ngồi ngẩn người thì nghe thấy tiếng ẩu đả và tiếng bàn ghế ném tán loạn khiến ông ta vô cùng lo sợ.
Nếu Tạ Thanh Ký có bất trắc gì, Tạ Nhiên về không lột da ông ta ra mới lạ!
Giữa việc ra ngoài bị người ta đánh một trận nằm liệt giường một tuần với việc mấy tháng nữa Tạ Nhiên về sẽ lột da rồi từ đó an giấc ngàn thu, cuối cùng Lão Kiều cũng phản ứng lại, run rẩy chạy ra ngoài, miệng la lớn, "Tổ tông ơi, không được, cậu muốn làm gì thế, không thể vì một cuộc điện thoại của anh cậu mà mạng cũng không cần nữa!"
Ông ta đuổi ra đại sảnh, thấy một mình Tạ Thanh Ký đang bị ba người vây quanh, còn bốn tên khác đang nằm la liệt dưới đất, ôm tay chân r*n r*, trong đó còn có một tên máu đầy trán, dưới chân là mảnh chai bia vương vãi.
Lão Kiều: "..."
Tạ Thanh Ký nhanh nhẹn xoay người, chụp lấy chiếc ghế gấp dựng bên tường rồi thẳng tay nện xuống đầu một tên, đồng thời nhanh như chớp xoay người giơ chân đạp một cái, tên định lao vào cậu từ phía sau bay thẳng ra ngoài, tông vỡ cửa kính KTV, lăn xuống bậc thềm.
Tạ Thanh Ký thở ra một hơi, điều chỉnh lại hơi thở, tiếp đó dửng dưng bước qua đám người đang r*n r* dưới đất đi tới chỗ Lão Kiều, mong chờ nói, "Sao anh lại ra đây, Tạ Nhiên gọi rồi à?"
"Vẫn, vẫn chưa tới giờ nữa." Lão Kiều trả lời một cách khô khan, thầm nghĩ Tạ Thanh Ký tàn nhẫn hơn anh cậu nhiều.
Trước khi đánh nhau ít ra Tạ Nhiên còn tiên lễ hậu binh, dùng lý lẽ thu phục đối phương, quy trình xong xuôi mới ra tay, Tạ Thanh Ký thì hay rồi, đánh một trận tơi bời, ra tay vừa vững vừa chuẩn lại đủ tàn nhẫn, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội bỏ dao xuống.
"Cũng đúng," Tạ Thanh Ký mất mát trong phút chốc, nhớ ra gì đó, bất an nói, "tụi nó sẽ không báo cảnh sát chứ, xã hội đen có báo cảnh sát không vậy? Tôi sợ nhà trường biết sẽ xử phạt tôi."
Lão Kiều có chút cạn lời nhìn Tạ Thanh Ký đánh xong mới bắt đầu lo lắng, khách sáo mời tổ tông này quay lại phòng làm việc, gọi điện kêu người đến thu dọn tàn cục.
Kiếp trước, tuy đại ca đã vào tù nhưng vẫn còn Tạ Nhiên, dù vậy vẫn có người rục rịch ngóc đầu, huống chi kiếp này Tạ Nhiên đã rút khỏi giới, Lão Kiều lại không phải người dám đứng ra vào thời khắc mấu chốt.
Lúc họ đến nơi cửa KTV đóng chặt, đèn trước cửa tối om, Tạ Nhiên gọi một cú điện thoại mới có người ra ngoài.
Người tới mở cửa cao gần mét chín, tóc ngắn đến độ nhìn thấy cả da đầu, chiếc áo ngắn được xắn lên tận vai, để lộ cánh tay đầy hình xăm.
Không ngờ lại là Tiểu Mã.
Tạ Nhiên nhướng mày, Tiểu Mã vội vàng nói, "Anh đừng hiểu lầm, lâu lắm rồi em không liên lạc với họ, lần này đại ca xảy ra chuyện, Gầy không biết làm thế nào nên mới gọi điện thoại cho em."
Gầy là người trước kia giới thiệu công việc sửa xe cho Tiểu Mã, sau này Tạ Nhiên bắt đầu kinh doanh, cũng nhờ mối quan hệ của Gầy giúp đỡ hắn không ít, Tạ Nhiên vẫn luôn rất biết ơn nó.
Tiểu Mã bất đắc dĩ gãi đầu, nhìn Tạ Nhiên nói, "Ban đầu họ tính gọi thẳng cho anh, nhưng Gầy nói anh rút khỏi giới này lâu rồi, không cho ai làm phiền anh, nhưng giờ anh đến rồi mọi người đều yên tâm hẳn."
Cậu ta nghiêng người sang một bên, Tạ Nhiên nhìn vào bên trong.
Hàng chục người đứng san sát nhau ở hành lang sau lưng Tiểu Mã, ánh đèn chói lóa bên trong rọi ra bên ngoài, Tạ Nhiên vai rộng chân dài, vừa bước lên bậc thềm đã thu hút ánh nhìn của mọi người, còn có người bước thẳng tới đưa thuốc lá cho Tạ Nhiên.
Hắn nhận lấy nhưng không hút, cắn giữa môi chứ không châm lửa. Trong sảnh lớn như vậy không ai lên tiếng, tất cả đều đang đợi quyết định của Tạ Nhiên.
Sau một chốc im lặng, Tạ Nhiên xoay cổ tay, khoác vai Tiểu Mã tiến vào trong, tay còn lại nhét vào túi, hời hợt nói, "Nói gì lạ thế, chuyện đương nhiên mà."
Nét mắt hắn tỏ rõ vẻ ngang ngạnh, nở nụ cười bất cần đầy chất lưu manh, hàng lông mày rậm nhếch lên, nói như điều hiển nhiên, "Ngây người hết ra đấy làm gì, đi 'hát karaoke' đi chứ."
Tạ Thanh Ký khẽ bật cười, cậu nhớ 'hát karaoke' có nghĩa là phải họp.
Tạ Nhiên bị mọi người vây quanh đi vào trong, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, hắn quay lại nhìn Tạ Thanh Ký như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tạ Thanh Ký bình tĩnh nói, "Đi đi, em đợi anh ngoài xe, đừng trễ quá."
Gió thu nhẹ lướt qua, Tạ Thanh Ký mặc áo len mỏng, đeo kính gọng mảnh. Một người đứng trên thềm, một người đứng dưới, tất cả tình nghĩa và tín nhiệm đều được gửi gắm trong ánh mắt giao nhau này mà không cần lời nói.
Tạ Nhiên gật đầu, xoay người đi vào trong.
Trong khoảnh khắc đó, bóng lưng của hắn trong mắt Tạ Thanh Ký chợt chồng chéo lên hình ảnh hắn của kiếp trước.
Tối hôm đó Tạ Nhiên ăn ngay nói thật, nói hiện giờ hắn chỉ có một công ty bán xe cũ, sau này cũng không định làm nghề khác, nếu mong hắn đưa mọi người làm những chuyện kiếm tiền nhanh như trước chắc chắn không thể.
Sau khi hiểu ý Tạ Nhiên, chỉ có một nhóm nhỏ do Gầy dẫn đầu tính đi theo Tạ Nhiên.
Những người còn lại nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng và khó hiểu, Tạ Nhiên thoáng ngập ngừng, bỗng cúi đầu cười khẽ, rồi nuốt lại câu nói tính ôm trách nhiệm suýt buột miệng thốt ra.
Hắn có thể cứu được ai, có thể gánh vác cho ai chứ.
Tạ Nhiên bước ra ngoài cửa KTV, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa đợi hắn, Tạ Thanh Ký nghe tiếng động chỉ ngước đầu lên nhìn, tựa như một pho tượng đứng lặng trong đêm đen, chờ Tạ Nhiên bước đến cạnh mình, vẻ mặt điềm tĩnh ấy như liều thuốc an thần mạnh nhất, quét sạch cảm giác bứt rứt của Tạ Nhiên ban nãy, lúc đứng trong đó suýt nữa hắn đã nhầm lẫn giữa hiện thực và quá khứ.
Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký, càng thêm chắc chắn mọi hành động tối nay là đúng đắn.
Tháng 10 năm 2013, việc đại ca bị sa lưới đánh dấu chiến dịch truy quét xã hội đen lớn nhất trong vòng 10 năm trở lại đây của thành phố.
Tạ Nhiên và Tiểu Mã đã chọn được địa điểm cho cửa hàng 4S đầu tiên của công ty, đội ngũ của Tề Úy Nhiên cũng chính thức nhận nhiệm vụ nghiên cứu phát triển trang web, nhưng lúc tiến hành lại không suôn sẻ lắm, đốt tiền như đốt giấy, suýt thì làm Tạ Nhiên không xoay được vốn.
Một ngày trước khi thi công sửa sang, Tạ Nhiên gọi Tiểu Mã, Gầy đến văn phòng, Tạ Thanh Ký cũng ở đó, chị dâu vẫn ở Singapore phải tháng sau mới về, chỉ đành bật video call đặt bên cạnh nghe họp.
Trong văn phòng, Tạ Nhiên nhìn Gầy, nghiêm túc nói, "Lúc mới vào, tiền các cậu nhận được có thể sẽ rất ít, vì chưa có kinh nghiệm, xe cũng khó bán, tôi và Tiểu Mã đều từng trải qua chuyện này, Gầy, cậu nói với mọi người nếu kẹt quá thì đến mượn tôi, nhưng đừng mong được ưu ái trong công việc, những chuyện phạm pháp tuyệt đối không được đụng vào."
Gầy gật đầu đầy cảm kích.
Tiểu Mã đứng bên cạnh bổ sung, "Đúng, với lại sếp Tạ của chúng ta có thằng em tính làm luật sư, rất có thể sẽ là người đầu tiên tố cáo chúng ta nếu phạm pháp đấy."
Tạ Thanh Ký đứng dậy đi đến cạnh Tạ Nhiên, không để ý Tiểu Mã, Tạ Nhiên cười mắng Tiểu Mã mấy câu, rồi nét mặt nghiêm lại, "Thời gian tiếp theo có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất, trông cậy vào mọi người cả đấy."
Hắn giơ một tay ra, Tiểu Mã và Gầy hiểu ý đặt tay lên, chưa kịp hô hào cổ vũ thì cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy mạnh, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế chồng tay lên nhau, cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Lão Kiều biệt tích lâu ngày, tay dắt theo Tiểu Kiều chẳng khác gì chạy nạn, lưng đeo một ba lô to tướng, trên cổ còn đeo chậu rửa mặt và bình nước của cô bé, mệt đến mức đứng tựa vào cửa thở hồng hộc.
"Tôi lén trốn về đây, lát nữa phải đi tiếp, Tạ Nhiên, con gái tôi không chịu ở với dì, tôi giao cho cậu nhé, nhất định phải chăm sóc tốt cho Tiểu Kiều đấy! Bao giờ qua sóng gió này tôi sẽ trở lại! Hầy! Các cậu đang làm gì thế...?"
Tạ Nhiên không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của số phận, kiếp trước là hắn tránh đầu sóng ngọn gió, nhờ cậy Lão Kiều chăm sóc Tạ Thanh Ký, kiếp này thì hoàn toàn ngược lại.
Tiểu Kiều mặt mũi hớn hở, hoan hô chạy qua chỗ Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, hai tay ôm lấy đùi hai người họ, vui vẻ nói, "Ba mau đi đi!"
Lão Kiều vừa lau mồ hôi, vừa bước đến nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt lên nhau của mọi người, ngơ ngác rồi cũng đặt tay mình lên.
"Tuy không biết các cậu đang làm gì, nhưng cho tôi tham gia với."
Tiểu Mã tỏ vẻ ghen tỵ, "...Anh còn chưa hỏi rõ chúng tôi đang làm gì đâu đấy."
Lão Kiều ngang nhiên đáp, "Đúng là không biết thật, nhưng cứ theo Tạ Nhiên là đúng rồi, cậu ấy đã để tôi thiệt bao giờ chưa?"
Tiểu Kiều đứng bên cạnh hùa theo, móc một tấm thẻ ngân hàng ra làm điệu bộ tính đưa cho Tạ Nhiên, "Thẻ ngân hàng của ba em nè, giao hết cho anh ấy! Mật khẩu ngân hàng là sinh nhật của mẹ em!"
Lão Kiều biến sắc, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Kiều, "ấy ấy ấy" ngăn cản, Tiểu Mã nhanh như chớp giật lấy thẻ ngân hàng, Lão Kiều đuổi theo, hai người lấy Tạ Thanh Ký đang mặt lạnh như tiền làm trung tâm mà giành giật nhau.
Cảnh tượng trong nháy mắt trở nên cực kỳ thú vị, trong lúc gà bay chó sủa, Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên, bỗng nhiên nói: "Đủ cả rồi."
Gầy bối rối nhìn quanh, "Cái gì đủ rồi?"
Tạ Nhiên mỉm cười, không nói gì.
Mọi người chồng tay lên nhau, cùng giơ lên rồi hạ xuống trong tiếng tiếng hô hào cổ vũ.