
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 56: Mùa hạ
edit: nammogiuabanngay
-----
Tạ Thanh Ký là người một khi đã ra quyết định thì rất khó thay đổi, mấy ngày sau, cậu tìm cơ hội trong bữa ăn, nói quyết định này cho Vương Tuyết Tân.
Vương Tuyết Tân lại không có ý kiến gì, chỉ nói hơi tiếc, nhìn Tạ Thanh Ký tốn công xây dựng trang web như vậy bà còn tưởng cậu sẽ làm lập trình viên, ai ngờ cuối cùng lại muốn làm luật sư. Bà thở dài một hơi, tự nhủ, "Các con đều lớn cả rồi, mẹ muốn quản cũng quản không nổi, muốn làm gì thì làm đi, vừa hay trường đại học chính trị- pháp luật ở tỉnh mình cũng rất được, con ở gần nhà cũng tốt."
Bà có chút không yên trong lòng, đứng dậy thu dọn bát đũa của mình, một mình trốn vào trong bếp.
Từ lần trước Tạ Nhiên uống say trút hết bấn mãn ra, Vương Tuyết Tân như biến thành một người khác, trước mặt con cái bà luôn hèn mọn lấy lòng, sợ nói sai câu nào khiến họ không vui. Tạ Nhiên đứng dậy, thu dọn chén bát đi vào bếp dỗ dành Vương Tuyết Tân mấy câu, lúc đi ra thì thấy Tạ Thanh Ký đang ngồi trên sô pha, hắn suy nghĩ một lát rồi cũng qua đó ngồi xuống.
Hắn chịu chủ động ngồi xuống cạnh Tạ Thanh Ký đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không ngờ còn có chuyện khiến Tạ Thanh Ký bất ngờ hơn.
"Thật sự quyết tâm học luật rồi?"
Tạ Thanh Ký nhướn mày, "Ừ" một tiếng, có vẻ như không ngờ Tạ Nhiên sẽ chủ động hỏi mình.
Hai người lúng ta lúng túng ngồi trên sô pha, quần áo Vương Tuyết Tân phơi xong chưa gấp, bá đạo chiếm hết một góc sô pha, hai anh em chỉ có thể ngồi sát bên nhau. Tạ Nhiên không dám nhúc nhích cánh tay, chỉ có thể ngoan ngoãn để sát người, bởi chỉ cần động đậy thì sẽ chạm vào đầu gối của Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký liếc nhìn một cái rồi cố kiềm chế rời mắt đi, một bầu không khí khó gọi thành tên khẽ lan ra giữa hai người.
Bên này vừa im lặng, âm thanh Vương Tuyết Tân rửa chén trong phòng bếp trở nên rõ ràng đến lạ, tiếng vang giòn giã khi bát đũa đụng vào nhau rơi vào tim Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, như tiếng chuông cảnh tỉnh bất ngờ vang lên lúc nặng lúc nhẹ, nhắc nhở họ cuộc trò chuyện mất kiểm soát này nên chấm dứt ngay lập tức.
Tạ Nhiên như một con ngựa phi đến bên bờ vực không thể ghìm chặt dây cương, kiếp trước hắn chỉ biết buông thả, không biết kìm hãm, giờ đây hắn học được cách kìm hãm rồi, Tạ Thanh Ký lại bắt đầu buông thả kéo theo cả hắn, đầu óc hắn bỗng chốc mơ hồ, những lời quan tâm, cổ vũ không thể giấu được nữa, đầu óc của hắn không kiểm soát được mồm miệng hắn.
"Lời của Tiểu Mã em đừng để trong lòng, luật sư lỗ vốn gì chứ, cậu ta biết cái quần... Dù sao bây giờ anh cũng kiếm tiền khá được, cùng lắm thì sau này anh lo cho em, em muốn làm luật sư thì cứ làm, muốn thi vào trường nào thì cứ thi vào trường đấy, muốn đến nơi nào phát triển thì tới đó, không ai có quyền quản em cả."
"Cố gắng thi đại học cho tốt nhé... đừng, đừng dại dột mà cố tình khống chế điểm nữa."
Như thể không kìm được nữa, hắn lại nói thêm, "... Anh cảm thấy em nên làm luật sư."
Lúc nói lời này ánh mắt Tạ Nhiên nhìn ra bên ngoài, dường như hắn không quen với việc bày tỏ lòng mình trước mặt Tạ Thanh Ký tí nào, vừa dứt lời, hắn liền gãi lông mày, dáng vẻ như "Thôi hay là em quên hết đi".
Người ngồi cạnh hắn không nói gì một lúc lâu, Tạ Nhiên nghiêng đầu sang nhìn, thấy Tạ Thanh Ký cũng nghiêng mặt sang đây, trên mặt còn mang theo ý cười.
Cậu khẽ nói, "Em biết rồi."
Ba từ này tựa như lông vũ bất ngờ rơi vào lòng Tạ Nhiên, hắn nghĩ, chết mất thôi, chẳng nhẽ mùa hạ vẫn chưa trôi qua sao?
Vương Tuyết Tân rửa bát xong, vừa lau tay vừa bước ra, thấy hai anh em chẳng ai nhìn ai, nhưng hình như tâm trạng đều rất tốt, chỉ là điện thoại đặt trên bàn trà vẫn đang rung, sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng, mà hai người nọ lại chẳng có phản ứng gì, như hai tên ngốc bị trúng tà vậy.
Bà hơi cạn lời nhắc nhở, "Điện thoại reo mà không biết bắt máy, Tiểu Tạ, điện thoại con kìa."
Hai người hoàn hồn trong nháy mắt, nhìn màn hình, không ngờ người gọi Tạ Thanh Ký vào giờ này lại là Tiểu Kiều.
Sau khi Lão Kiều kiếm được tiền không đổi điện thoại mới cho mình mà mua một chiếc iphone cho con gái.
Tiểu Kiều sành điệu hơn Lão Kiều nhiều, cô bé đăng ký một tài khoản WeChat, ngày nào cũng đăng bài, sau này điện thoại Tiểu Kiều bị giáo viên tịch thu, sau khi Lão Kiểu chạy đến trường, bị giáo viên mắng từ vai "ba" xuống thành "cháu trai", ông ta không chịu nổi cú sốc tụt vai vế ấy, đành nhẫn tâm tịch thu điện thoại rồi giấu vào tủ quần áo.
Cô bé gọi cho Tạ Thanh Ký vào giờ này chắc chắn là có chuyện gấp.
Vừa bắt điện thoại đã nghe tiếng Tiểu Kiều hét lớn, "Anh ơi, ba em định bỏ em lại một mình chạy trốn, anh với Tạ Nhiên mau đến đây đi."
Nghe vậy, Tạ Nhiên gọi ngay cho Lão Kiều nhưng đầu dây bên kia lại tắt máy. Trong lòng hắn có dự cảm không lành, không dám trì hoãn nữa, sau khi cúp điện thoại thì trực tiếp lái xe dẫn Tạ Thanh Ký cùng tới nhà Lão Kiều, vừa vào cửa đã thấy đống va li trên sàn, Lão Kiều đang lục tung tủ quần áo tìm đồ nhét vào va li.
Tiểu Kiều rất tức giận, véo eo ông ta nói, "Ba đi đâu tại sao không thể mang con theo, ba muốn học theo mẹ con à!"
Lão Kiều cầu xin, "Bà cô ơi buông tay ra đi, đâu có không cần con, chỉ là bảo con đến nhà họ hàng ở mấy ngày!... Làm xong bài tập chưa, suốt ngày chỉ biết nghịch điện thoại, đi làm bài tập đi!"
Thấy hai ba con sắp múc nhau, hai anh em vội vàng ra can ngăn, anh an ủi người bố, em ai ủi cô con gái.
"Chuyện gì thế này?"
Lão Kiều bị Tạ Nhiên ấn ngồi xuống ghế sô pha, đa nghi kéo rèm cửa sổ lại, còn ló đầu ra ngoài xem mấy cái.
"Mấy ngày trước nhận được thông báo kiểm toán, có một công ty trong tay đại ca bị kiểm tra rồi, tôi biết công ty đó, nó chỉ là cái tên để làm sổ sách thôi, tại sao không kiểm tra những doanh nghiệp thực tế mà cứ phải ra tay từ cái vỏ bọc này, hơn nữa tôi cứ cảm thấy gần đây cứ có người theo dõi tôi, cậu nói xem không phải là cảnh sát chìm đâu nhỉ? Tạ Nhiên, tôi cảm thấy đại ca sắp gặp họa rồi."
Mỗi câu ông ta nói ra, lông mày của Tạ Nhiên càng nhíu chặt hơn.
Mở đầu của việc đại ca vào tù bắt đầu từ cuộc kiểm toán bất chợt này, Tạ Nhiên rất rõ ràng về những gì xảy ra tiếp theo, chỉ là kiếp trước chuyện đại ca thất thế xảy ra vào lúc Tạ Thanh Ký sắp học hết năm nhất, tại sao kiếp này lại xảy ra sớm hơn một năm rưỡi lận?
Lão Kiều bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nhìn Tạ Nhiên bằng vẻ mặt đầy ẩn ý, tự mình lẩm bẩm, "Cậu đúng là lợi hại thật, những chuyện này đều được cậu dự đoán trước rồi, tôi tự hỏi sao khi đó cậu lại nhắc nhở tôi cảm thấy không ổn thì chuồn lẹ, rốt cuộc làm sao cậu biết được thế? Trong cục có người của cậu hả?"
Ông ta nhắc đến lời Tạ Nhiên nói khi hắn mang sổ tiết kiệm cho ông ta tiền.
Chân Tạ Nhiên khẽ đạp lên dép Lão Kiều, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi lặng lẽ lắc đầu.
Cánh cửa căn phòng sau lưng họ đang mở, Tạ Thanh Ký đang ngồi trên bàn học , vừa kiểm tra bài tập vừa an ủi cảm xúc của cô bé, cũng không biết cậu có nghe được động tĩnh bên này không, nhưng từ nét mặt bình tĩnh của cậu không thấy có gì bất thường. Lão Kiều ngầm hiểu, bỗng chốc im bặt, đăm chiêu liếc nhìn phía sau một cái, tuy không biết tại sao Tạ Nhiên không muốn để người khác biết, nhưng ông ta cũng không nói tiếp nữa.
"Anh gọi điện nói với chị dâu chưa? Chị ấy nói sao?"
Lão Kiều cục súc chửi thề một câu.
"Gọi rồi, không bắt máy. Tôi thăm dò ý kiến của đại ca rồi, hắn ta chẳng nói gì cả, mẹ nó chứ, đừng nói xảy ra chuyện thật sẽ đẩy tôi ra chịu tội đấy."
Tạ Nhiên lấy điện thoại ra lục tìm vòng bạn bè của chị dâu thì thấy mấy ngày nay chị ta đang đi du lịch ở Singapore du lịch, trang cá nhân toàn những bài đăng chụp ảnh tự sướng với con cái. Lão Kiều ghé đầu vào nhìn sắc mặt càng khó coi, tự càm ràm: "Chắc chắn là sắp xảy ra chuyện, đưa vợ ra nước ngoài luôn rồi kìa."
Lão Kiều chẳng màng Tiểu Kiều vẫn đang ở nhà, lấy hộp thuốc lá trong túi bằng bàn tay run run, hút hết một điếu ông ta mới bình tĩnh lại, nói với Tạ Nhiên: "Tôi đợi thêm hai ngày nữa, nếu thật sự không ổn tôi sẽ trốn ra tỉnh khác, gửi Tiểu Kiều ở chỗ họ hàng, nhờ cậu thường xuyên thay tôi đến thăm con bé."
Tạ Nhiên đau đầu ừ một tiếng, không phải hắn sợ phiền phức, mà là sự thay đổi này của Lão Kiều khiến hắn trở tay không kịp, không biết mấu chốt nào sai sót khiến thời gian đại ca xảy ra chuyện sớm hơn tận một năm rưỡi, hơn nữa hiện nay công tác
truy quét xã hội đen trong thành phố này vẫn chưa được triển khai trên quy mô lớn, rốt cuộc tại sao đại ca lại bị nhắm tới?
Chẳng qua kiếp trước người phải trốn đi tránh đầu sóng ngọn gió là Tạ Nhiên, kiếp này hình như tới lượt Lão Kiều rồi.
Bên kia Tạ Thanh Ký kiểm tra bài tập cho Tiểu Kiều xong thì đưa cô bé đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Kiểu ngẩng đầu hỏi Tạ Thanh Ký tối nay trước khi đi ngủ có thể nghịch điện thoại một lát không. Tạ Thanh Ký còn chưa nói gì, Lão Kiều ngồi trong phòng khách nghe thấy thì như chó bị giẫm phải đuôi nhảy dựng cả lên, trực tiếp tịch thu điện thoại, hai ba con lại vì chuyện điện thoại mà cãi nhau một trận.
Lão Kiều nóng nảy tới độ toát mồ hôi trán, bị Tiểu Kiều cãi lại vài câu lại bắt đầu yếu lòng, ngồi xuống trước mắt hai anh em, tháo kính ra rồi buồn bã khóc mấy câu. Từ sau khi trở thành thân tín của đại ca, Lão Kiều dựa vào chính bàn tay của mình để đứng vững trước mặt mọi người, kế thừa rất tốt phong cách "thay pin" của đại ca, máu bắn lên kính cũng không thèm chớp mắt, Tạ Nhiên từng tận mắt chứng kiến vẻ tàn nhẫn của Lão Kiều.
Kết quả về đến nhà, cãi nhau với con gái mấy câu lại bắt đầu buồn bực.
Điều khiến Tạ Nhiên lo lắng hơn cả là, trước kia Lão Kiều bị Tiểu Mã dày vò, sỉ nhục, nhưng bây giờ Tiểu Mã đi rồi, Lão Kiều lại biến thành một Tiểu Mã khác. Trớ trêu hơn nữa là, theo một nghĩa nào đó, ông ta trở thành Tạ Nhiên của kiếp trước.
Lão Kiều khóc xong, đang dùng khăn giấy để xì mũi, vừa ngẩng đầu lên thấy hai anh em ngồi gần nhau như vậy, sắc mặt ông ta bỗng trở nên kỳ quái.
Ông ta đeo lại kính với vẻ mặt không được tự nhiên, ánh mắt nhìn vào cổ Tạ Nhiên rồi lại không kìm được nhìn về phía miệng Tạ Thanh Ký, không biết trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng gì, vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ lúng túng, ánh mắt mơ hồ không biết nhìn đi đâu.
Tạ Nhiên ngơ ngác nhìn Lão Kiều bỗng nhiên đỏ mặt từ cổ đến tận mang tai, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dáng vẻ hóng hớt của Lão Kiều khiến hắn ngứa ngáy tay chân.
"Tại sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đấy?" Lông mày của Tạ Nhiên nhíu chặt, nhìn như sắp múc người đến nơi.
Hắn còn chưa kịp ra tay, Tạ Thanh Ký dường như hiểu ra gì đó từ vẻ mặt của Lão Kiều, một tay ấn Tạ Nhiên lại, bình tĩnh nói, "Nên về nhà thôi, chắc chắn anh còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
Tạ Thanh Ký kéo Tạ Nhiên đi ra ngoài, Tạ Nhiên vẫn đang suy ngẫm về vẻ mặt của Lão Kiều. Tay của em trai vừa chạm vào cánh tay hắn, phản ứng của Lão Kiều càng trở nên kỳ quặc hơn, tựa như con gà chỉ có cổ họng nhỏ bằng ngón tay lại nuốt phải viên đá to bằng nắm đấm, cảm giác như giây tiếp theo ông ta sẽ vươn cổ rồi kích động vỗ cánh.
Trên đường trở về, Tạ Nhiên rất lơ đễnh, hiếm khi vượt đèn đỏ. Xe dừng trước cửa nhà, Tạ Nhiên bảo Tạ Thanh Ký vào nhà trước, hắn ngồi trong xe một lát.
Tạ Thanh Ký ngồi đó không nhúc nhích, Tạ Nhiên bất đắc dĩ nói, "Anh muốn hút thuốc."
Hắn không chỉ muốn hút thuốc, còn muốn gọi mấy cuộc điện thoại liên lạc với mấy người bạn cũ để nghe ngóng chuyện của đại ca.
Những điều này có lẽ Tạ Thanh Ký sẽ không thích.
Tạ Thanh Ký chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào tháo dây an toàn, nghiêng người về phía Tạ Nhiên.
Động tác bất thình lình của cậu hoàn toàn không cho Tạ Nhiên thời gian phản ứng, trên người em trai mang theo mùi quần áo giặt xong phơi dưới nắng, mùi hương ấy tràn ngập khắp nơi bao quanh Tạ Nhiên, không gian trong khoang xe chật hẹp, Tạ Nhiên muốn tránh cũng không được, lúc Tạ Thanh Ký vói tay vào túi quần hắn, gần như dùng tư thế ôm sáp sát hắn.
Tạ Thanh Ký cúi đầu, sống mũi cao thẳng của cậu gần trong gang tấc, chỉ cần một động tác nhỏ là Tạ Nhiên có thể hôn cậu.
Cổ họng Tạ Nhiên thắt lại, nhìn chằm chằm môi Tạ Thanh Ký, nói một cách khô khốc, "Chúng ta phải rút kinh nghiệm từ Trương Chân Chân... cô ấy hôn bạn gái trước cổng nên mới bị ba mẹ mình nhìn thấy."
Họ gần nhau tới mức hắn có thể đếm từng sợi lông mi của Tạ Thanh Ký, lúc này khoảng cách của hai người dù không hôn nhau cũng đủ để người ta suy nghĩ vẩn vơ.
"Họ là người yêu, chúng ta là anh em, sao thể so sánh với nhau chứ Tạ Nhiên?"
Tạ Thanh Ký lùi về sau một chút, nhưng tình hình trước mắt cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là khoảng cách có thể đếm được từng sợi lông mi chuyển sang Tạ Nhiên có thể thấy rõ vẻ mặt bản thân cố tỏ ra bình tĩnh trong mắt cậu.
"Hơn nữa, anh nghĩ em định làm gì chứ?"
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên bật cười, rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tạ Nhiên, lại lần nữa bất ngờ áp sát hắn.
Tay cậu mang theo hơi ấm lướt qua eo Tạ Nhiên, khó khăn chen vào chiếc túi hẹp, ngón tay khẽ cong, khẽ lướt qua đùi Tạ Nhiên vốn đã căng cứng ngay khi cậu áp sát, rồi lấy cả hộp thuốc và bật lửa ra.
Tạ Thanh Ký rút một điếu thuốc ra kẹp giữa những ngón tay thon dài, ngón lửa ấm áp sáng lên trong khoang xe u ám, soi rọi mặt mày luôn toát ra vẻ sắc bén của cậu, cậu rũ mi hút thuốc một cách chăm chú, không để ý rằng ánh mắt Tạ Nhiên chưa từng rởi khỏi cậu.
Cậu kẹp điếu thuốc đưa đến bên môi Tạ Nhiên, ngón tay và điếu thuốc của cậu chỉ cách môi Tạ Nhiên đúng một inch.
Tạ Thanh Ký bình tĩnh nói, "Hút đi, chỉ được phép hút một điếu thôi."
Lão Kiều quản chuyện Tiểu Kiều chơi điện thoại, Tạ Thanh Ký quản chuyện Tạ Nhiên hút thuốc.
Tạ Nhiên cầm lòng không đậu, trong một ngày mà cùng một ý nghĩ xuất hiện hai lần, đúng là muốn mạng hắn mà, mùa hè này vẫn chưa trôi qua ư.