Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 55: Thôi thúc

Trước Tiếp

Chương 55: Thôi thúc

edit: nammogiuabanngay

-----

Tạ Nhiên bị Vương Tuyết Tân nhìn như cọng rơm cứu mạng, hắn muốn gượng cười nhưng không thể, muốn nói gì đó lại sợ nói sai, thậm chí còn không phân biệt được đó là câu nói đùa tùy tiện hay sự thăm dò đã được cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Vương Tuyết Tân vừa chờ đợi đáp án của con trai vừa sợ nghe thấy đáp án của hắn, cuối cùng bà chỉ ngại ngùng mỉm cười, lẩm bẩm, "Bỏ đi bỏ đi, con đừng để bụng, mẹ lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi."

 

Tay bà đột nhiên bị con trai nắm lấy, Tạ Nhiên gượng cười, trầm giọng nói với Vương Tuyết Tân, "Mẹ, con không phải."

 

Lưỡi Tạ Nhiên ép chặt vào răng, dù thế nào cũng không thể thốt ra ba chữ "đồng tính luyến".

 

Rõ ràng lời nói của hắn đã phủ nhận phỏng đoán của bà, nhưng Vương Tuyết Tân lại không tỏ ra nhẹ nhõm như mọi khi, trái lại, sau khi chạm mắt với Tạ Nhiên một cái bà lập tức cúi đầu xuống.

 

"Ăn cơm đi, dĩ nhiên mẹ biết con không phải. Đồng tính khổ như vậy, ai lại rảnh rỗi đi làm đồng tính chứ."

 

Vương Tuyết Tân tự lẩm bẩm, cúi đầu gắp đồ ăn cho Tạ Nhiên.

 

Một tuần tiếp theo, tối nào Tạ Nhiên cũng về nhà đúng giờ, bầu bạn với Vương Tuyết Tân.

 

Hắn luôn đa nghi, cảm thấy mẹ đã nhận ra gì đó, nhưng ngoài câu hỏi bất ngờ trên bàn ăn tối hôm đó ra thì chẳng có gì bất thường, cũng không nhắc đến những chủ đề tương tự.

 

Tạ Nhiên tìm thời gian bàn bạc với nhóm của Tề Úy Nhiên, quyết định phát triển trang web đơn giản mà trước đó Tạ Thanh Ký làm ra, đưa cho những đại lý xe cũ trong nhóm chat Tạ Nhiên đang quản lý dùng thử, đợi sau khi thu hút được đầu tư mới chính thức phát triển tính năng mua bán.

 

Tạ Thanh Ký quả nhiên như cậu đã nói trước đó, trong suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cậu cũng đúng giờ đến công ty báo cáo, dạy nhân viên cách thao tác, điều càng khiến Tạ Nhiên kinh ngạc là, dưới sự giúp đỡ và điều chỉnh của Tạ Thanh Ký, những khuôn khổ của công ty họ đã được chuẩn hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy.

 

Tạ Nhiên từng hỏi Tạ Thanh Ký là sau này có muốn học chuyên ngành khoa học máy tính không.

 

Tạ Thanh Ký hiếm khi tỏ ra chút do dự, thấp giọng nói, "Để xem đã, cũng chưa chắc, vẫn còn thời gian để suy nghĩ."

 

Thi thoảng, Tề Minh sẽ theo cậu mình đến đây rủ Tạ Thanh Ký đi chơi bóng. Vì sự trùng hợp ngẫu nhiên, thằng nhóc này đã đi con đường khác hoàn toàn với kiếp trước, không dày vò giáo viên dạy hóa của cậu ấy nữa mà thi vào một trường đại học tỉnh bên học tài chính.

 

Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè của Tạ Thanh Ký vô cùng bận rộn, buổi sáng cậu đến công ty Tạ Nhiên cùng làm việc với Tề Úy Nhiên, buổi chiều phải dành ra ba tiếng tự học, dùng tiền lương thực tập ở chỗ Tạ Nhiên mở một tài khoản trên thị trường chứng khoán, dùng thời gian rảnh chơi cổ phiếu kiếm tiền.

 

Chuyện trùng sinh này cuối cùng cũng mang lại chút lợi ích cho cậu, Tạ Thanh Ký chơi chứng khoán rất như ý, không còn phải sống chật vật với chút tiền lẻ Vương Tuyết Tân cho cậu mỗi tháng nữa.

 

Tạ Nhiên không dám tin cuộc sống lại trôi qua suôn sẻ như vậy.

 

Công ty họ trước đó bị kiện, ra tòa án hòa giải thất bại, bây giờ đang chờ phiên tòa sơ thẩm. Lão Kiều đưa ra một chiêu độc địa, bảo họ tìm cớ kiện lại nguyên đơn, để đơn kiện gửi thẳng về quê cho bố mẹ của gã ta xem.

 

Thông thường những người lớn tuổi, lại quen ở trấn nhỏ đều sống rất thận trọng, tuân thủ pháp luật, sợ nhất mấy chuyện kiện cáo này.

 

"Cậu xem, người đàn ông này trước kia lái xe ở công trường, vợ gã được thuê nấu ăn, trước kia gã ta bị tai nạn lao động, chưa nhận được tiền bồi thường hai vợ chồng đã bị đuổi đi, đến cả ý thức ký hợp đồng lao động cũng không có, cũng không dám đi kiện chủ thuê, không có nhận thức pháp luật gì cả. Có lẽ lần này bị người ta xúi bẩy đến lừa tiền, đơn kiện của cậu cứ gửi trực tiếp về quê, nói không chừng dọa họ chết khiếp ấy."

 

Lúc ông ta nói những lời này Tạ Thanh Ký đang ở ngay bên ngoài, cậu nhạy bén ngẩng đầu lên lắng nghe tiếng động bên trong.

 

Tạ Nhiên lập tức dùng giọng điệu chính nghĩa nói, "Làm thế này sao được, quá cay độc, không thể làm vậy! Trước khi bán xe chúng ta có báo cáo kiểm tra xe đầy đủ, gã muốn dùng chuyện này để kiện chúng ta thì hoàn toàn không có căn cứ, cứ kéo dài vụ án là được."

 

Lão Kiều: "..."

 

Tạ Thanh Ký lại yên tâm cúi đầu xuống.

 

Ở góc độ cậu không nhìn thấy, Tạ Nhiên nháy mắt với Lão Kiều rồi gật đầu, ý là cách này vừa ác vừa khỏe, lén đi làm đừng để Tạ Thanh Ký biết.

 

Lão Kiều hiểu ngầm, hiệu suất làm việc rất cao, nửa tháng sau đơn khởi tố được gửi thẳng về quê của nguyên cáo.

 

Khi đó Tạ Thanh Ký đã khai giảng, chỉ có cuối tuần mới đến công ty Tạ Nhiên, cậu vừa ra khỏi thang máy, chưa đến văn phòng đã nghe thấy một trận rối loạn.

 

Làm việc với nhau được mấy tháng, những người trong công ty đều biết cậu là em trai ruột của sếp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời nói lại rất có trọng lượng, là người có thể quản lý giải quyết công chuyện.

 

Cô gái ở quầy lễ tân thấy cậu tới thì lập tức mời cậu vào, bảo cậu nghĩ cách.

 

Quả nhiên đúng như lời của Lão Kiều nói, vợ của nguyên cáo chẳng biết gì về những việc chồng mình làm bên ngoài, thấy đơn khởi tố thì vô cùng sợ hãi, tưởng chồng mình đã gây rắc rối ở bên ngoài, mới sáng sớm đã bắt xe buýt đưa theo đứa con ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ tìm đến địa chỉ này, muốn hòa giải với Tạ Nhiên.

 

Đứa trẻ đang nắm tay cô ấy chỉ mới năm sáu tuổi, lặng lẽ nép mình bên người mẹ, có thể thấy nó đang rất căng thẳng và bối rối trong môi Tr**ng X* lạ này.

 

Tạ Thanh Ký vẫn đang mặc đồng phục đeo cặp sách, cậu đi tới trước mặt người phụ nữ, không biết nên nói gì.

 

"Vào trong trước đi."

 

Hai mẹ con đi theo Tạ Thanh Ký vào phòng làm việc của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký bảo họ ngồi xuống rồi lấy điện thoại gọi cho Tạ Nhiên Tiểu Mã Lão Kiều, bảo họ qua đây.

 

Cậu quay người lại lại thấy hai mẹ con không ngồi trên ghế sô pha mà lấy một chiếc ghế đẩu từ túi du lịch ra, ngồi nơi góc tường.

 

Cô ấy thận trọng cười với Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký không nói gì, ngồi xuống trước máy tính giúp Tạ Nhiên xử lý bưu kiện, cậu đọc lướt qua nhanh như gió nhưng chẳng chữ nào vào đầu.

 

Cậu nhìn người phụ nữ dẫn theo con nhỏ trước mặt thì nghĩ ngay đến mẹ mình, vẻ mặt lo sợ gây thêm rắc rối cho người khác giống hệt với Vương Tuyết Tân.

 

Hồi trước, Vương Tuyết Tân dẫn theo cậu về quê cũng ngồi xe buýt, hai người họ chỉ mua một vé, cậu nhóc ngồi trên đùi mẹ, thi thoảng bà còn đặc biệt mang theo một chiếc ghế gấp, để cậu ngồi ở lối đi.

 

Lúc đến giờ cơm, Tạ Thanh Ký lại hỏi họ muốn ăn gì, để cậu gọi đồ ăn ngoài.

 

"Không cần không cần đâu, chúng tôi tự mang rồi, không cần gây thêm phiền phức cho các cậu."

 

Vợ của nguyên cáo phản ứng dữ dội, hai tay vung loạn cả lên, dường như việc nhận ý tốt của người lạ với cô ấy là một điều hết sức khó khăn.

 

Tạ Thanh Ký không hỏi tiếp nữa, nhìn cô ấy lấy bánh nướng, cải muối, trứng luộc và một chai nước có cặn bên trong từ túi du lịch ra, lúc ăn còn sợ vụn đồ ăn rơi xuống sàn mà đặt một tờ giấy nhàu nát lấy từ ba lô ra đặt trên gối.

 

Nửa tiếng sau, ba người Tạ Nhiên quay lại, họ bị cuộc gọi của Tạ Thanh Ký dọa sợ, tưởng xảy ra chuyện lớn gì.

 

Người phụ nữ kia lập tức đứng dậy, cười lấy lòng, "Vị nào là ông chủ Tạ vậy?"

 

Lão Kiều và Tiểu Mã đều chỉ Tạ Nhiên, người phụ nữ lấy một túi lớn trong bọc ra, bên trong đều là rau quả nhà cô ấy trồng được.

 

"Sáng nay mới hái đó."

 

Tạ Nhiên nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, nhìn cảnh tượng trước mắt hắn liền hiểu chuyện gì.

 

Mọi người đi thẳng vào vấn đề, Tạ Nhiên trực tiếp nói rõ chuyện.

 

"Vụ kiện này chồng chị không thắng được đâu, chúng tôi bán xe ra đều có thủ tục chính quy, xe tai nạn thì giấy tờ còn đầy đủ hơn, có thể kiện lại chồng chị tội cấu kết tống tiền, dù sao bây giờ cũng đang kéo dài vụ kiện, chúng tôi không ngại dây dưa. Chị bảo chồng chị rút đơn kiện đi, anh ta rút đơn kiện tôi cũng rút đơn kiện."

 

Tạ Nhiên và Tiểu Mã đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc khẩu chiến, ai dè vợ của nguyên cáo lại rất dễ nói chuyện, sau khi nghe những chuyện chồng mình làm ở bên ngoài nét mặt chị ta có hơi không nén được giận, đồng ý với Tạ Nhiên, nói về nhà chắc chắn sẽ khuyên bảo chồng nhanh chóng rút đơn kiện.

 

Sau khi cô ấy nói như vậy, đặc biệt là dùng thái độ tốt như vậy, người cảm thấy ngượng ngùng lại là Tạ Nhiên.

 

Hắn cùng Tiểu Mã Lão Kiều liếc nhau một cái, cảm thấy hơi hổ thẹn vì cảm giác cứ như ba người đàn ông bọn họ bắt nạt phụ nữ trẻ em vậy.

 

Tạ Nhiên bực bội vò đầu, thầm nghĩ được sống thêm kiếp này, mình đúng là mềm lòng hơn, gặp cảnh này lại có phần không ứng phó nổi.

 

Hắn nhìn người vợ thận trọng khách sáo của nguyên đơn với vẻ không được tự nhiên, ánh mắt hắn dừng ở chiếc túi du lịch đã bị giặt đến bạc màu cạnh chân đối phương, xem ra tất cả những người mẹ trên thế giới này đều giống nhau, đặc biệt là những gia đình kinh tế eo hẹp, món đồ dùng đến nát cũng không nỡ bỏ đi.

 

Nhìn sang nét mặt của Tạ Thanh Ký là hắn biết, cậu cũng đang nhớ đến mẹ của mình là Vương Tuyết Tân.

 

Tiểu Mã không kìm nhịn được nói, "Chị nói xem chồng chị lừa người ta cũng phải có đầu óc chứ, chứng cứ giấy tờ đầy đủ cả đây, sao lại để người ta xúi giục đi kiện bọn tôi, đừng nói là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền đấy nhá, đến lúc tòa xử thua kiện người phải bồi thường là chồng chị đấy."

 

"Đúng là vậy, hầy, chúng tôi không có nhận thức pháp luật gì, không biết tính nghiêm trọng... cảm ơn ba vị sếp nhé."

 

Vợ của nguyên cáo cười một cách áy náy, lại nói tình huống này ở chỗ họ rất nhiều, đến nơi khác làm thuê rồi bị đồng hương lừa làm những việc này, nói mấy công ty nhỏ sợ rắc rối sẽ chi tiền cho qua chuyện.

 

Cô ấy đứng dậy tạm biệt ba người, còn đặc biệt cười cảm ơn với Tạ Thanh Ký rồi dẫn con rời đi.

 

Lão Kiều nhìn đứa con của cô ấy thì nhớ đến con gái Tiểu Kiều của mình, ông ta đóng cửa lại, không đành lòng nói, "Suy cho cùng vẫn là không có ý thức pháp luật lại còn sợ phiền phức, lúc trước sai người điều tra họ tôi đã biết rồi, năm đó, lúc đôi vợ chồng này bị đuổi việc rõ ràng là họ đúng, kết quả sau cùng ngay cả tiền bồi thường cũng không nhận được đã bị người ta đuổi đi, có lẽ cũng giống như hôm nay, bị chủ thuê dọa một chút đã sợ rồi."

 

Tiểu Mã nói, "Chuyện này quá đỗi bình thường, năm đó lúc mẹ tôi bị cho nghỉ việc cũng đâu được bồi thường đồng nào, ông chủ thì nói 'cô đi kiện tôi đi, tôi chẳng sợ cô kiện', mà người suốt đời thành thật đâu dám dính dáng gì đến tòa án, thấy kiện tụng phiền phức, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo."

 

Hai người họ anh một câu tôi một câu, Tạ Nhiên lại không tiếp lời, trong tâm trí hắn là hình ảnh người phụ nữ dắt đứa con rời đi.

 

Tiểu Mã lại bắt chuyện với Tạ Thanh Ký, "Hôm nay cảm ơn cậu nhé, bữa nào tôi tặng cậu cái máy tính mới để cậu nâng cấp thiết bị, lập trình viên các cậu dùng cấu hình gì cậu viết lại cho tôi đi, tôi sẽ mua theo."

 

"Em cậu tính làm lập trình viên?" Lão Kiều ngạc nhiên nhìn Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên mơ hồ nói, "Tôi cũng không biết, xem em ấy thế nào."

 

"Cậu làm nguyên cái trang web cho anh cậu rồi, không làm lập trình viên thì chẳng phải uổng công rồi sao." Tiểu Mã vỗ vai Tạ Thanh Ký, đây là cuộc đời tẻ nhạt nhất mà cậu ta có thể tưởng tượng, tựa như con cái đương nhiên phải kế thừa sự nghiệp của cha mẹ vậy, Tạ Thanh Ký bộc lộ tài năng trên phương diện máy tính này chẳng lẽ không làm lập trình viên sao?

 

Ngay cả Tạ Nhiên cũng suy nghĩ như vậy.

 

Nhưng lúc này, Tạ Thanh Ký vẫn luôn ngồi im lặng một bên bỗng nhiên nói, "... Em không định học khoa học máy tính."

 

Ba người sửng sốt, ánh mắt đều đổ dồn về phía Tạ Thanh Ký.

 

Quyết định khó tin này khiến Tiểu Mã và Lão Kiều khó mà lý giải, thẳng nhóc này trong lúc quan trọng như thi đại học còn dành ra nửa năm nghiên cứu lập trình, làm cho anh cậu một trang web, bất kỳ ai có đầu óc bình thường đều tiếp tục theo con đường này, sao cậu bỗng nhiên thay đổi nói không làm lập trình viên?

 

"Vậy em muốn học gì?" Tạ Nhiên nhíu mày hỏi.

 

Tạ Thanh Ký không nói gì, tựa như lời vừa rồi là do cậu nhất thời không kìm chế được cảm xúc, không suy nghĩ gì buột miệng thốt ra.

 

Cậu hít một hơi thật sâu, quên mất đã bao lâu mình mới cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sục sôi và sự thôi thúc không màng tất cả này, khẽ nói, "Em muốn học luật."

 

Tiểu Mã: "Ý gì cơ?"

 

Lão Kiều: "Nghĩa là cậu ấy muốn làm luật sư, làm luật sư cũng tốt, luật sư có thể kiếm được nhiều tiền, đặc biệt là những vụ án hình sự."

 

Ba người nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký, Tiểu Mã đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cố kìm nén nhưng không kìm nổi nói.

 

"Luật sư kiếm được rất nhiều tiền... nhưng thằng nhóc này trông giống như kiểu luật sư sẽ mất tiền, tự mình bỏ tiền túi ra kiện cáo giúp người ta, hở tí ra là gợi đòn. Làm luật sư mà có lương tâm quá cũng không được, cậu biết chưa?"

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Thanh Ký nói khẽ: "Biết rồi."

 

Tiểu Mã khoa trương nói, "Luật sư không dễ hơn lập trình viên đâu, vừa cực vừa mệt, lại còn không dễ tiến xa được."

 

Tạ Thanh Ký lại nói, "Biết rồi."

 

Tiểu Mã lại tiếp tục dội chậu nước lạnh, "Tôi có một người họ hàng làm luật sư, nói thua kiện không đáng sợ, đáng sợ là đụng phải khách hàng ngang ngược không nói lý lẽ, làm tiêu hao hết nhiệt huyết với nghề, lập trình viên có triển vọng như vậy, cậu thực sự không muốn làm lập trình viên sao?"

 

Chỉ thấy Tạ Thanh Ký ung dung ngồi dậy, ăn hết cơm trưa rồi lau miệng, dọn dẹp hộp đồ ăn đâu vào đấy, cuối cùng xách túi rác trong tay, đeo cặp xách lên bình tĩnh nói, "Đúng, không làm lập trình viên, em đã nghĩ kỹ rồi, em học luật, chuyên về tố tụng dân sự."

 

Tiểu Mã: "... Cậu ấy chọn cái khó khăn nhất, mệt mỏi nhất, kiếm được ít tiền nhất kìa."

 

Tạ Thanh Ký ngoảnh mặt làm ngơ, đi ra tới cửa, lịch sự bảo Tiểu Mã nhường đường chút.

 

Dáng vẻ đó hệt như ngày Lão Kiều bị đòi nợ, Tạ Thanh Ký đứng ra ôm lấy Tiểu Kiều đi ra khỏi đám côn đồ, nói câu 'Các anh tiếp tục đi'.

 

Tiểu Mã nhìn theo Tạ Thanh Ký bước vào thang máy, chọc Tạ Nhiên đang không có phản ứng gì, tự lẩm bẩm, "Hóa ra lúc chúng ta bị lừa, cách nghĩ của em trai anh lại là cậu ấy muốn làm luật sư, không giúp chúng ta thì thôi đi, sau này học xong còn đi giúp đám người hại mình, quả nhiên em nhìn không sai, cậu ấy đúng là chẳng ra gì."

 

Tiểu Mã có chút sầu não gãi đầu, tiếng soạt soạt vang lên, gàu rơi đầy một bên vai, cậu ta lại nhìn về hướng Tạ Thanh Ký vừa rời đi, miễn cưỡng nói, "...Nhưng mẹ nó nhìn cậu ấy quả thực rất được lòng người khác."

 

Tạ Nhiên thở dài một hơi, ngồi trên ghế giám đốc của mình, chân dài khẽ đạp xoay một vòng, quay lưng lại với bọn Lão Kiều Tiểu Mã, mấy câu "Biết rồi" thản nhiên liên tiếp của Tạ Thanh Ký khiến nhiệt huyết trong người hắn sục sôi.

 

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nghe Tạ Thanh Ký nói cậu muốn làm luật sư hắn không bất ngờ tí nào, cái cảm giác đạo đức, chính nghĩa, trách nhiệm Tạ Thanh Ký sinh ra đã có, dường như cậu sinh ra là để làm những việc như thế, nói những lời như thế.

 

Quan trọng hơn nữa là, quyết định này không hề liên quan đến Vương Tuyết Tân, Tạ Nhiên hay bất cứ ai ,hành động theo cảm tính cũng tốt, ngây thơ bốc đồng cũng đành, đó là quyết định Tạ Thanh Ký dựa vào chút nhiệt huyết tuổi trẻ còn sót lại trong tim đưa ra.

 

Người hai kiếp trước sau nước chảy bèo trôi, bị cuốn theo về phía trước cuối cùng cũng tìm được một hướng đi khác trong cuộc đời ngoài anh trai mình, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ vô tư can đảm của thiếu niên mười tám.

 

Tạ Nhiên bất lực dùng tay che khuôn mặt đang nóng bừng, thuận theo lời của Tiểu Mã khẽ nói, "...Đúng vậy, ai lại không thích Tạ Thanh Ký chứ."

 

Lão Kiều đứng ở bên cạnh cúi đầu, thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Tạ Nhiên lại liên tưởng đến cảnh tượng hôm ba người uống say đưa hắn về nhà, nước miếng chưa kịp nuốt xuống đã nghẹn lại, ho một trận long trời lở đất.

 

Ông ta đỏ mặt tía tai vỗ ngực, bỗng nhiên biết người bạn gái miệng to, có khuynh hướng bạo lực của Tạ Nhiên là ai rồi!

 

-----

 

[Lời tác giả:

 

"Thành phố hạng ba nơi hắn lớn lên phát triển nhất là ngành du lịch và một đại học chính trị- pháp luật đứng đầu toàn quốc"]

Trước Tiếp