Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 58: Bàn tay

Trước Tiếp

Chương 58: Bàn tay

 

edit: nammogiuabanngay

 

-----

 

Lần này Lão Kiều trốn biệt hơn nửa năm trời, trong thời gian đó vẫn cố định gọi cho Tạ Nhiên hỏi thăm tình hình của Tiểu Kiều.

 

Bấy giờ Tiểu Kiều do Vương Tuyết Tân chăm sóc, sau giờ tan học mỗi ngày ngồi làm bài tập chung với Tạ Thanh Ký, Tạ Thanh Ký làm bài tập xong thì kiểm tra bài tập của Tiểu Kiều, Triệu Cao ngồi bên cạnh nhìn hai người họ, việc họp phụ huynh ở trường đều do Tạ Thiền đi thay.

 

Có lần Lão Kiều gọi đến không đúng lúc, khi đó Tạ Nhiên một mình lái xe mang theo vài chai bia ra bờ biển, Lão Kiều nghe ra gì đó, liền hỏi Tạ Nhiên giữa đêm khuya thế này tới đó làm gì.

 

Công trình lấn biển mới tiến hành được một nửa, khu vực Tạ Nhiên nhảy xuống biển trước kia đã bị đội thi công chắn lại, hắn không vào được nên đành ngồi cách đó một trăm mét, dưới chân chất mấy chai bia, lát nữa về thì gọi lái xe hộ.

 

"Đến thăm một người bạn, hai năm trước vào khoảng thời gian này cậu ta chết ở biển, năm nào vào ngày này tôi cũng đến bên bờ biển thăm cậu ta."

 

Lão Kiều "ừ " một tiếng, không hỏi nhiều.

 

Cả hai đều không vội cúp máy, Tạ Nhiên là người từng trải, hiểu rõ tâm tình khi phải trốn tránh bên ngoài, lần nào nghe máy hắn cũng kể rất chi tiết về chuyện của Tiểu Kiều.

 

"Tạ Nhiên, cậu đúng là không đơn giản, hồi đó sao cậu biết trước đại ca sẽ bị bắt, còn nhắc tôi để ý tình hình không ổn thì chạy ngay. Hơn nữa bình thường nghe cậu nói chuyện như thể biết trước mọi chuyện sắp xảy ra vậy," Lão Kiều trêu đùa ở bên kia đầu dây, "cậu lợi hại thật đấy!"

 

"Đoán bừa thôi, xem thời sự nhiều vào."

 

Tạ Nhiên cười, không nói thật mà chuyển đề tài, "Cuối năm rồi công ty chia lãi lần đầu, cũng có một phần của anh đấy, tôi mở một thẻ ngân hàng rồi để cho Tiểu Kiều nhé?"

 

Lão Kiều trầm mặc phút chốc, bỗng nói: "Không cần đâu, phần của tôi cậu đưa cho chị dâu đi. Trước kia đại ca vào tù không khai tôi ra, tôi vẫn cảm kích lắm."

 

Tạ Nhiên không hỏi thêm, chỉ bảo nghe anh vậy.

 

Người lái xe hộ gửi tin nhắn báo đã đến nơi, hắn cúp điện với Lão Kiều, thu dọn mấy chai bia ở dưới đất, hoàn toàn không nhận ra sau khi hắn đi, Tạ Thanh Ký bước ra từ góc khuất của công trình cách đó không xa.

 

Cậu ngồi xuống nơi Tạ Nhiên vừa đứng dậy, ngắm nhìn phong cảnh Tạ Nhiên từng ngắm. Trên cát vẫn còn một chai bia đứng thẳng, chỉ còn lại một ít bia sắp cạn đáy, là chai bia Tạ Nhiên quên mang đi.

 

Tạ Thanh Ký nhặt lên, áp miệng vào miệng chai hãy còn ẩm ướt, uống cạn ngụm bia cuối cùng.

 

Đường bờ biển nhanh chóng cuốn ra xa trong màn đêm, gió đêm thổi mạnh, tiếng sóng biển càng thêm ồn ã, xe đã chạy được mười phút nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương đặc trưng của biển, Tạ Nhiên nhắm mắt tựa vào cửa kính đã hạ xuống, trông như sắp ngủ thiếp đi.

 

Kiếp trước, sau khi Vương Tuyết Tân mất, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký không còn đón Tết nữa, cái Tết năm ngoái cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, chuyện của Đường Tư Bác khiến người ta đau đầu, sau đó lại lòi ra một Trương Chân Chân chỉ sợ thiên hạ không loạn.

 

Sau khi trùng sinh, cái Tết của năm 2014 là cái Tết an yên nhất của họ.

 

Đêm giao thừa Vương Tuyết Tân làm một mâm cơm thịnh soạn, còn cho ba đứa con cộng thêm Tiểu Kiều mỗi người một bao lì xì to, lúc cả nhà chuẩn bị ăn cơm thì cửa nhà bị gõ, họ còn không biết là ai, cuối cùng mở cửa ra thì thấy Tạ Văn Bân.

 

Tạ Văn Bân đứng đó với bả vai đầy tuyết, chẳng biết ông đã đứng đó bao lâu, mũi đỏ cả lên, nói với thái độ lấy lòng: "Tôi chỉ đi ngang qua nên ghé thăm, tặng mọi người chút quà Tết, à... tặng xong quà rồi, tôi đi đây."

 

Miệng ông nói đi đây nhưng chân lại không hề nhúc nhích.

 

Vương Tuyết Tân hừ một tiếng rõ to, ánh mắt Tạ Thiền lảng tránh, bỗng nhiên cực kỳ hứng thú với đĩa sủi cảo trên bàn.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Ký chủ động lên tiếng hỏi Tạ Văn Bân đã ăn chưa. Dường như chỉ chờ có người hỏi vậy, Tạ Văn Bân lập tức đáp chưa ăn, hỏi họ còn đồ ăn không.

 

Tiểu Kiều nhìn Vương Tuyết Tân, ngây thơ hỏi: "Không phải ông chỉ nói là đi ngang qua thôi sao? Chúng ta có mời ông ấy ăn không ạ?"

 

Vương Tuyết Tân lạnh lùng đáp: "Cho ổng ăn cứt ấy."

 

Tạ Thiền và Tạ Nhiên đều không nỡ nhìn thẳng.

 

Tạ Thanh Ký thấy mẹ mình không cầm cây lăn bột lên đuổi cha cậu ra ngoài mà chỉ mắng câu cho ăn cứt liền biết bà mềm lòng đồng ý, bèn đi lấy ghế mời cha ngồi.

 

Tuần đầu tiên trở lại làm việc sau năm mới, Tạ Nhiên đưa Tạ Thanh Ký cùng đến công ty, Tề Úy Nhiên đang đợi trong phòng họp. Khoản đầu tư từ công ty mạo hiểm vừa được chuyển đến vào tuần trước, website sẽ chính thức được ra mắt vào ba tháng sau.

 

Đây là học kỳ cuối cùng năm lớp 12 của Tạ Thanh Ký, cậu không tham gia phát triển website nữa mà tập trung ôn thi đại học, hôm nay cậu đến để bàn giao công việc. Sau khi trao đổi xong với Tề Úy Nhiên thì cậu chẳng thấy Tạ Nhiên đâu, chị lễ tân chỉ xuống tầng dưới, nói Tạ Nhiên xuống đó rồi.

 

Tạ Thanh Ký đi theo hướng đó thì phát hiện Tạ Nhiên đang núp sau gian chứa đồ.

 

Hắn lén la lén lút, trông như đang nghe trộm người ta nói chuyện vậy.

 

Nghe theo âm thanh nhìn sang, Tiểu Mã và Gầy đang đứng trong phòng trà cách vách, không biết họ nói gì, nét mặt Tiểu Mã không được vui, điếu thuốc ngậm trên miệng phả khói liên tục, chỉ nghe được mấy từ như "Lão Kiều, gà", sau đó là một tràng chửi tục đầy căm phẫn của Tiểu Mã.

 

Nghe thấy cái tên Lão Kiều từ miệng Tiểu Mã khiến Tạ Thanh Ký hơi nhạy cảm, đang tính đi qua hỏi họ chuyện gì, nhưng chân còn chưa bước ra đã bị Tạ Nhiên đang nấp trong gian chứa đồ nhanh tay kéo lại.

 

Tiểu Mã như cảm thấy gì đó, cảnh giác quay đầu nhưng không thấy gì.

 

"Sao thế?" Gầy bất an hỏi.

 

"Không có gì... hình như lúc nãy có người đứng bên ngoài, thôi kệ, chắc nhìn nhầm rồi."

 

Trong gian chứa đồ, Tạ Nhiên bịt miệng Tạ Thanh Ký, làm dấu "suỵt", khẽ nói bên tai cậu: "Đừng nói gì, cái tên Mã Bối Bối này em có hỏi thằng cậu ta cũng chẳng chịu nói đâu... hai tên này không biết đang nói gì sau lưng anh."

 

Đây vốn là nơi dì lao công công ty để chổi với cây lau nhà, một người đứng còn đỡ, hai người đứng thì hơi chật, Tạ Thanh Ký không ngờ Tạ Nhiên sẽ kéo cậu vào đây, trong lúc hoảng loạn đụng phải đùi Tạ Nhiên suýt ngã, phải chống tay vào tường mới đứng vững được.

 

Hình như Tạ Nhiên không nhận ra tư thế của hai người ám muội đến nhường nào, một chân hắn chen g*** h** ch*n Tạ Thanh Ký, một tay giữ lấy vai cậu một tay bịt miệng cậu.

 

Mà Tạ Thanh Ký đã chẳng nghe thấy người khác đang nói gì nữa.

 

Cảm giác mềm mại từ môi đã chiếm trọn mọi giác quan của cậu, gian phòng nhỏ xíu bỗng trở nên nóng lên như lòng bàn tay, cậu nhìn thấy mạng nhện dính trên tóc Tạ Nhiên, d** tai mỏng manh, gương mặt anh tuấn đang chăm chú lắng nghe những lời thì thầm bên ngoài của hắn, đợi tới khi chú ý đến ánh mắt của Tạ Thanh Ký đã không kịp nữa rồi.

 

Bất chấp việc có thể bị Tiểu Mã phát hiện, Tạ Nhiên gần như ngay lập tức muốn trốn ra ngoài.

 

Nhưng Tạ Thanh Ký tuyệt đối không cho phép.

 

Lúc nãy là Tạ Nhiên tóm lấy cậu, bây giờ là cậu tóm lấy Tạ Thanh Ký, tư thế chen g*** h** ch*n lại càng thuận lợi, Tạ Thanh Ký đảo khách thành chủ ép sát lên, vây Tạ Nhiên vào bức tường đối diện.

 

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, khuôn mặt điển trai của Tạ Thanh Ký càng lúc càng gần, cậu thậm chí còn không gỡ bàn tay đang bịt miệng mình của hắn ra.

 

Cả hai đều không nhắm mắt, không phòng bị, không lường trước, chỉ trơ mắt nhìn tất cả những gì xảy ra.

 

— Tạ Nhiên hôn lên mu bàn tay mình.

 

Mà Tạ Thanh Ký thì hôn hắn qua lòng bàn tay ấy.

 

Chỉ cách nhau một bàn tay, rõ ràng vẫn còn khoảng không để thở nhưng Tạ Nhiên lại gần như không thở nổi. Hắn có chút thất thần, nhưng ánh mắt Tạ Thanh Ký nhìn hắn lại vô cùng nghiêm túc, đôi môi cậu dán vào lòng bàn tay Tạ Nhiên hơi nhúc nhích, chỉ hơi đẩy ra một chút.

 

Cậu cúi xuống nhìn sâu vào mắt Tạ Nhiên, lại lần nữa hôn lên lòng bàn tay hắn.

 

Nhưng thứ Tạ Thanh Ký muốn còn nhiều hơn thế.

 

Tiếng bước chân của Tiểu Mã và Gầy vang lên, họ đang đi về phía này, chỉ cần lúc đi ngang qua hơi nghiêng đầu sẽ nhìn thấy tất cả hành động của cặp anh em ruột này.

 

Hô hấp Tạ Nhiên càng ngày càng gấp, chợt đẩy Tạ Thanh Ký ra.

 

Hắn gần như lao ra khỏi phòng, đẩy cửa "rầm" một tiếng, Tiểu Mã và Gầy suýt thì bị hắn dọa hồn bay phách lạc, hai người hét "Á!" một tiếng, vội vàng vỗ ngực.

 

Tạ Nhiên che giấu nói, "Hai cậu vừa nói gì thế, Lão Kiều sao rồi? Gà cái gì?"

 

Tiểu Mã và Gầy liếc nhìn nhau một cái, tính lên tiếng giải thích gì đó, nhưng bên tai Tạ Nhiên như có trống đánh, chỉ nghe được nhịp tim của mình.

 

Tạ Thanh Ký bước ra khỏi phòng chứa đồ, không nói gì mà giơ tay đỡ gáy, ban nãy cậu bị Tạ Nhiên đẩy một cái làm hoa cả mắt.

 

Lời giải thích của Tiểu Mã và Gầy bỗng dưng khựng lại, hoang mang nhìn Tạ Thanh Ký, lại nhìn sang Tạ Nhiên, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

"Hai người trốn trong đó làm gì?"

 

"Là anh hỏi cậu hay là cậu hỏi anh! Lão Kiều sao rồi, gà gì cơ?" Nét mặt Tạ Nhiên nghiêm lại, chỉ cảm thấy ánh mắt Tạ Thanh Ký đang nhìn mình, hắn hoàn toàn không nghe rõ lời giải thích của Tiểu Mã và Gầy, chỉ đành ra oai hỏi lại.

 

Tiểu Mã và Gầy thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng không dám cợt nhả nữa, Gầy ấp úng, lén nhìn Tiểu Mã, không biết có nên nói thật không.

 

"Thôi được rồi, cũng chẳng có gì to tát!" Tiểu Mã nhăn nhó gãi đầu, mặt đầy vẻ khó xử, nhanh chóng nói: "Anh ta tìm gái(*) bên ngoài."

 

(*)找鸡nghĩa đen là tìm gà, nhưng tiếng lóng là mua dâm/ tìm gái m** d*m

 

Gầy: "..."

 

Tạ Nhiên nghi ngờ nhìn Tiểu Mã rồi lại nhìn Gầy, rõ ràng người thứ hai dễ dao động hơn, hắn kéo Gầy qua một bên, chuẩn bị xử từng đứa một, dịu giọng hỏi, "Tiểu Mã nói thật không?"

 

...Thế nhưng Gầy chỉ nghe ra ý đe dọa trong lời nói của hắn, nhưng đáng sợ nhất là sau khi quay lại, Tiểu Mã cũng đang nhìn nó với ánh mắt tương tự. Hai người đều là đầu gấu, khác nhau là Tạ Nhiên nói lý lẽ còn Tiểu Mã thì không.

 

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, vẻ mặt Gầy như đưa đám, gật đầu trong nước mắt, "Đúng, đúng như lời anh Tiểu Mã nói, anh Kiều tìm gái ở bên ngoài.

 

Tạ Nhiên thở phào một hơi.

 

"Tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm, chẳng lẽ hai cậu chưa từng tìm sao? Ngạc nhiên cái gì, cấm nhắc chuyện này trước mặt Tiểu Kiều."

 

Tạ Nhiên chỉ tay cảnh cáo cả hai, vừa định nói thêm thì Tạ Thanh Ký vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh bỗng lạnh giọng lên tiếng, "Vậy ra anh quá quen với chuyện này rồi nhỉ?"

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tiểu Mã và Gầy nhìn Tạ Thanh Ký bằng ánh mắt càng thêm hoang mang, lẽ nào trước đây Tạ Nhiên không được tính là nửa tay bảo kê hay sao? Mấy cô gái trong tiệm kia chẳng lẽ lại mời đến để tư vấn tâm lý cho khách hàng chắc.

 

Tạ Nhiên toát mồ hôi lạnh, đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên, lấy ra nhìn thì thấy là Tiểu Kiều. Tạ Nhiên như bắt được phao cứu mạng, giơ màn hình cho Tạ Thanh Ký xem, ý là không phải mình tính viện cớ trốn mất mà thực sự có việc gấp.

 

Tạ Thanh Ký liếc một cái, nắm lấy cổ tay Tạ Nhiên, thay hắn nhận cuộc gọi tiện thể bật loa ngoài, triệt để chặn đường lui của Tạ Nhiên.

 

Một tiếng "Cút!" giận dữ vang khắp hành lang, giọng nói quen thuộc khiến Tiểu Mã giật nảy mình, tiếp đó là âm thanh bát đĩa vỡ loảng xoảng, sau đó âm thanh nhỏ dần, hình như Tiểu Kiều đã đi ra chỗ khác để nghe điện thoại.

 

"Anh ơi, khi nào anh về thế, ông bà đang đánh nhau," Tiểu Kiều ngoái lại nhìn rồi lập tức sửa lại, "là bà đang đánh ông, ông ôm đầu chạy quanh nhà."

 

Tạ Nhiên đau đầu bưng trán, Tạ Thanh Ký thay hắn mở lời, bình tĩnh nói, "Anh về ngay bây giờ."

 

Vừa cúp máy, Tạ Nhiên lập tức nói: "Em đợi anh ở cổng công ty, chỗ đậu xe xa, để anh lái xe qua đón em."

 

Tạ Thanh Ký mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hắn, không tin lời nói xạo của Tạ Nhiên, cậu biết dù mình có đợi trước cổng công ty đến tối Tạ Nhiên cũng không quay lại.

 

Có điều Tạ Thanh Ký cũng không vạch trần, cậu thẳng tay tịch thu điện thoại Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên trố mắt nhìn, đành lủi thủi đi lấy xe, lần này có không muốn quay lại cũng phải quay lại.

 

Tiểu Mã và Gầy đứng đằng sau nhìn, vẻ mặt càng ngày càng trở nên kỳ lạ, muốn nói lại thôi, cuối cùng Tạ Thanh Ký quay đầu lại, dửng dưng liếc họ một cái, Tiểu Mã còn đang ngẫm lại cuộc đối thoại như đôi vợ chồng cãi nhau thì bị Gầy tinh ý lôi đi.

 

Lúc hai anh em lái xe về nhà vừa khéo chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc.

 

Tạ Văn Bân bị Vương Tuyết Tân đánh tới nỗi chạy khắp sân, Vương Tuyết Tân bưng chậu hoa dưới cửa sổ không thèm ngó mà ném về phía Tạ Văn Bân. Tạ Văn Bân tránh khỏi, chậu hoa đập vào bức tường sau lưng ông, vỡ thành nhiều mảnh, đất văng tứ tung, cây hoa trồng trong đó cũng rơi trên mặt đất.

 

Cú này mà trúng vào đầu, có lẽ ba người họ sẽ thực sự không còn ba nữa.

 

Tạ Văn Bân nhìn đống bừa bộn trên đất, sắc mặt thay đổi hắn, nhận ra lần này Vương Tuyết Tân thật sự ra tay với ông. Tạ Nhiên thấy nét mặt ông không ổn, bước đến kéo ông lại, không ngờ Tạ Văn Bân hất tay ra, không cho Tạ Nhiên đụng vào.

 

Ông lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên, ánh mắt chứa đựng thứ cảm xúc hắn rất quen thuộc— xen lẫn giữa vẻ khó hiểu và vô cùng đau đớn, thậm chí còn cả chút ghét bỏ không thể kìm nén.

 

Tạ Nhiên bị ánh mắt này của ông làm cho sững sờ.

 

Vương Tuyết Tân thấy ông trừng mắt với Tạ Nhiên, phản ứng chớp mắt càng thêm dữ dội hơn, bà vớ lấy cây chổi quét lá vung về phía Tạ Văn Bân, bà mắng chửi không chút suy nghĩ, "Ông cút ngay cho tôi, mẹ nó giờ mới nhớ ra mình là cha tụi nó hả, trước giờ ông làm cái gì, cút đi, từ giờ đừng quay lại tìm chúng tôi nữa!"

 

Lúc mắng người giọng bà vốn đã to, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy, ló đầu ra cửa sau hóng hớt động tĩnh bên này.

 

Vô số ánh mắt không mấy thiện cảm đổ dồn về phía Ta Văn Bân, ông toát hết cả mồ hôi, dường như còn nghe thấy tiếng người ta thì thầm bàn tán.

 

Những cử chỉ nói xấu sau lưng kia như lưỡi dao cắt lên người ông, khiến ông nhớ đến tất cả những chuyện khó xử kiếp này ông trải qua đều do Vương Tuyết Tân mang đến.

 

Tạ Văn Bân không nói gì, nhặt chiếc cặp công văn bị ném xuống đất, hất Tạ Nhiên ra, quay người bỏ đi.

 

Tạ Nhiên bị đẩy lùi về sau mấy bước va vào Tạ Thanh Ký, may nhờ có em trai đỡ hắn mới đứng vững.

 

Hơi ấm từ lòng bàn tay Tạ Thanh Ký truyền qua lớp vải mỏng.

 

"Anh xem mẹ đi."

 

Tiếp đó là tiếng bước chân gấp gáp, có lẽ là Tạ Thanh Ký đuổi theo ba, sau đó là tiếng khóc lóc đay nghiến khiến người ta nhức đầu của Vương Tuyết Tân.

 

Tạ Nhiên đứng ngây ra tại chỗ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ như chậu hoa ban nãy Vương Tuyết Tân ném không đập vào tường mà đập thẳng vào đầu hắn vậy.

 

Những gì xảy ra quen thuộc khiến lòng hắn dâng lên nỗi bất an, kiếp trước cũng giống vậy, lúc họ tưởng rằng Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân sắp tái kết hôn, quan hệ của hai người lại đổ vỡ vì Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cùng công khai xu hướng tính dục, nhưng rõ ràng kiếp này không có ai come out, tại sao hai người họ lại đột nhiên cãi nhau?

 

Hơn nữa, ánh mắt Tạ Văn Bân nhìn hắn trước khi rời đi quá đỗi quen thuộc, y hệt với ánh mắt Tạ Văn Bân nhìn hắn sau khi hắn come out.

 

Tạ Thanh Ký từ ngoài trở vào, định an ủi Vương Tuyết Tân.

 

Lúc đi ngang qua Tạ Nhiên thấy biểu cảm khác thường của hắn bước chân cậu lại do dự dừng lại, lúc Vương Tuyết Tân quay lưng về phía họ, cậu bỗng nhiên siết chặt lấy bàn tay Tạ Nhiên, bình tĩnh bảo: "Để em giải quyết, anh đi nghỉ đi."

 

Như thể chuyện to tát đến mấy cũng chẳng là gì vậy.

Trước Tiếp