
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đông Vũ Sơn.
Chiếc chuyên cơ hạ cánh trên một bãi đáp rộng rãi.
Đón họ là một chiếc xe Volkswagen vô cùng kín đáo, biển trắng, chữ đỏ.
Cận vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh tiếp nhận hành lý từ tay hai người, suốt đường đi không nói nửa câu.
Ngồi trong xe, Hứa Tri Nguyện có phần căng thẳng, trong lòng đoán chắc thân thế nhà họ Mạnh tuyệt đối không đơn giản.
Thịnh Đình An nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng xoay chơi trong lòng bàn tay, mỏng môi kề sát tai cô thì thầm:
“Tri Tri, đừng sợ. Ngoại công từng là Tư lệnh giải ngũ, ngoại bà là phóng viên chiến trường, họ đều rất dễ gần.”
Hứa Tri Nguyện đoán không sai, chỉ nhìn biển số xe đã biết nhà họ Mạnh không hề tầm thường.
“Nhưng em vẫn hồi hộp. Thịnh Đình An, lát nữa anh đừng bỏ mặc em đấy. Nếu không, tối nay em cắn anh!”
Anh cúi đầu hôn lên ấn đường cô, giọng khẽ bật ra như cười:
“Em muốn cắn chỗ nào cũng được.”
Câu hăm dọa bỗng chốc biến thành ám chỉ khác.
Xe không có vách ngăn, cận vệ trẻ tuổi phía trước tuy chuyên chú lái xe, nhưng vành tai đã đỏ bừng.
Hứa Tri Nguyện ngại ngùng, vội im lặng, dán mắt vào phong cảnh lướt qua ngoài cửa kính.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một biệt thự gạch đỏ tường xanh.
Thịnh Đình An nắm tay cô xuống xe.
Từ trong sân, một ông lão mặc trường sam tề chỉnh bước ra, bên cạnh là một bà lão được ông dìu tay. Cả hai tuy tuổi cao nhưng tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng hào.
Đứng kề vai dưới ánh nắng ban trưa, khí chất hòa hợp, càng nhìn càng thấy có tướng phu thê.
“Đình An, cháu ngoại ngoan của ta, cuối cùng cũng chịu đến rồi!”
Bà lão buông tay chồng, bước nhanh ra phía trước, ông lão vội theo sau, gọi mấy tiếng “bà nó, chậm thôi”.
Khóe mắt bà lão rạng nụ cười, bàn tay đầy nếp gấp siết lấy tay Thịnh Đình An, ánh mắt lại dừng trên gương mặt trắng nõn, khéo léo như điêu khắc của Hứa Tri Nguyện:
“Đây chính là cô bé Nguyện Nguyện trong ảnh phải không? Ảnh chụp kém xa, người thật đẹp hơn gấp vạn lần.”
Thịnh Đình An mỉm cười khẽ:
“Cảm ơn bà ngoại.”
Hứa Tri Nguyện còn đang phân vân không biết nên gọi thế nào, thì ông lão đã đến bên, giọng trầm ổn nhưng chứa đựng niềm vui:
“Cứ theo Đình An mà gọi ông ngoại bà ngoại đi. Các cháu chưa lĩnh chứng kết hôn, coi như ông bà chiếm tiện nghi của hai đứa.”
Cô có chút căng thẳng, giọng nhẹ đến gần như không nghe thấy:
“Ông Ngoại công, bà ngoại.”
Thịnh Đình An siết tay cô, tay trái lại vòng lấy bà ngoại, cùng nhau bước vào nhà.
…
Trong nhà bày trí giản dị, toàn bộ nội thất đều là đồ mây tre đan, thuần tự nhiên.
Hứa Tri Nguyện bị bà ngoại dắt đến ngồi xuống ghế mây, bà chăm chú nhìn cô, ánh mắt chẳng hề che giấu, liên tục tán thưởng:
“Nguyện Nguyện là người thành Tô Châu sao?”
Hứa Tri Nguyện mỉm cười gật đầu:
“Vâng, bà ngoại.”
Bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp đặt lên tay cô, bà lão cười hiền từ:
“Nghe nói, năm ngoái trời tuyết, Đình An vừa gặp cháu đã trúng tiếng sét ái tình. Nó còn lo ngại mình lớn tuổi, làm thế có ổn không. Rốt cuộc chẳng phải vẫn đem cháu ‘bắt’ về rồi sao.”
Ơ… nói vậy chẳng phải thành công dã tràng rồi ư.
Hứa Tri Nguyện ngẩng mắt, nhìn sang góc phòng nơi Thịnh Đình An đang cùng ông ngoại đánh cờ. Anh chỉ mặc áo polo ngắn tay, cơ bắp săn chắc, dáng vẻ toát lên sức mạnh đầy mỹ cảm.
Sườn mặt như tạc tượng, sắc nét mà trầm tĩnh.
Dù đã tiếp xúc gần gũi không ít lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, tim cô vẫn rung động chẳng ngừng.
Cô vội dời mắt, mỉm cười nói với bà:
“Anh ấy rất tốt. Cháu cảm giác mình nhặt được bảo vật.”
Bà ngoại khẽ vỗ tay cô:
“Con bé này, nói thế nào chứ. Rõ ràng là Đình An may mắn mới đúng. Cháu vừa giỏi giang — thủ khoa Tô Châu, lại là sinh viên xuất sắc của Thanh Bắc, lại xinh đẹp, chẳng trách nó nóng lòng dẫn cháu đến gặp ông bà.”
Hứa Tri Nguyện giật mình. Cô vốn tưởng chỉ ở Tẩm Phương Nguyện mấy ngày, chờ hết Quốc khánh. Ai ngờ lại thành ra “ra mắt người lớn” thế này.
“Cháu thật sự không biết anh ấy sắp xếp như vậy… rất bất ngờ.”
Bà ngoại sớm đã rõ sự tình. Biết nhà họ Thịnh không chấp nhận Hứa Tri Nguyện, nên Thịnh Đình An mới dẫn cô đến Đông Vũ Sơn trước, để được ông bà đồng ý, sau đó mới tính chuyện thuyết phục Mạnh Lệ Nham. Phải nói, cháu trai này tính toán chu toàn đến từng bước.
“Yên tâm đi. Ông bà đã nhận cháu là đủ rồi. Cùng lắm, sau này sinh hai đứa bé, một họ Hứa, một họ Mạnh, đàn ông trong chuyện sinh con cũng chẳng giúp được bao nhiêu đâu.”
Mặt Hứa Tri Nguyện đỏ bừng như bị nhúng vào nồi lẩu.
Chẳng biết từ lúc nào, Thịnh Đình An đã đi tới, ngồi ngay cạnh cô, trước mặt bao người thản nhiên kéo cô vào lòng.
Cô giãy không thoát, đành khẽ vỗ tay anh, thì thầm:
“Anh buông ra trước đi.”
“Được.”
Anh cố ý.
Tuyệt đối là cố ý.
“Bà Ngoại, lần này cháu đến là muốn nhờ ông bà khuyên nhủ ba mẹ cháu. Cháu cũng lớn tuổi rồi, không thành gia thì còn chờ đến bao giờ nữa?”
“May mà Tri Tri không chê bỏ cháu.”
Hứa Tri Nguyện hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, Thịnh Đình An sao lại có thể nói ra những lời như thế.
Ông ngoại ngồi trên ghế mây riêng, tay cầm gậy trúc, giọng trầm ổn mà chắc nịch:
“Cháu cứ yên tâm, nếu lão Thịnh kia không chịu nhận Nguyện Nguyện, thì cháu coi như cháu ngoại của ta. Dù sao sau này cũng là người nhà họ Mạnh.”
Thịnh Đình An đưa tay xoa trán, sự việc rõ ràng không đi đúng hướng anh dự tính.
Ngồi bên cạnh, Hứa Tri Nguyện cố mím môi, nhưng vẫn không kìm được mà bật cười khẽ.
Quả thực, ông bà nhà họ Mạnh rất dễ gần.
…
Sau bữa trưa.
Bà ngoại sắp xếp cho hai người một gian phòng hướng Nam, bốn phía đều có cửa sổ, ánh sáng chan hòa. Trên nền gỗ mộc là chiếc giường lớn hai mét, bốn góc dựng cột, treo màn voan màu quế nhạt.
Bộ ga trải giường nền trắng, điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu quế, nhìn kỹ mới thấy từng cánh hoa nhài được thêu tinh xảo, khẽ hé nở, e ấp mà rực rỡ.
Hứa Tri Nguyện ngáp liên tục, mệt mỏi không chịu nổi.
Cởi áo khoác mỏng, cô nằm xuống giường, mí mắt dần trĩu nặng. Thịnh Đình An khép cửa sổ, kéo màn lại, rồi từ phía sau ôm vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi ôm cô vào giấc ngủ.
Cô mơ màng thì thào:
“Thịnh Đình An, em buồn ngủ quá… nóng nữa… anh tránh xa em chút đi.”
Bàn tay lớn của anh ôm lấy eo cô, thuận thế trượt lên trán kiểm tra, quả nhiên hơi nóng, vành tai cũng ửng đỏ.
Hứa Tri Nguyện đưa tay nới lỏng hàng cúc áo sơ mi, tiện tay ném sang một bên.
Động tác của cô càng lúc càng táo bạo, một chân trực tiếp đặt lên eo bụng anh, kéo áo polo của anh lên.
Đôi môi mềm dán lên gò má anh, bắt chước cách anh thường làm, nhẹ nhàng hôn lấy hôn để.
“Tri Tri, em làm sao vậy?”
“Ưm… canh lúc trưa bổ quá… em chịu không nổi… không kiềm chế được nữa.”
Anh lập tức giữ chặt cổ tay cô:
“Tri Tri, bình tĩnh… ở đây không chuẩn bị gì cả.”
Nhưng cô nào chịu nghe, bàn tay nhỏ nhắn đã không còn nghe theo lý trí, mải miết lướt trên cơ thể anh, hoàn toàn không kiểm soát nổi.
“Em mặc kệ, em chưa muốn có con, nhưng bây giờ em muốn anh… anh phải chiều em.”
Sức nóng mơ hồ khiến từng lời cô thốt ra đều trở nên nũng nịu, quyến rũ chết người.
Thấy tình thế sắp mất kiểm soát, Thịnh Đình An xoay người, ép chặt cô dưới thân, nâng cằm cô lên:
“Tri Tri… lát nữa đừng khóc.”
“Em bây giờ đã muốn khóc rồi đây… rốt cuộc em đã ăn gì mà lại thế này, còn anh thì không hề gì? Thật không công bằng…”
Đôi mắt đào hoa long lanh như phủ sương, tràn ngập tình ý, nhìn anh đến mê mẩn.
Đuôi mắt Thịnh Đình An thoáng hồng rực, Hứa Tri Nguyện hiểu rõ, đó chính là d*c v*ng bị kìm nén.
Trong phòng, nhiệt độ dần tăng vọt.
Tấm màn voan màu quế được buông xuống, chậm rãi che đi chiếc giường, nơi hai thân thể quấn lấy nhau đầy khát khao.
Trong không khí, lặng lẽ lan tỏa hương vị ám muội, cùng những tiếng thở gấp nén lại.