
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 84: Chuyện cũ
*
Ngày tháng càng lúc càng trở nên khó sống.
Sáng sớm, Ngọc Bảo đến lớp, chờ thầy Chương vào dạy toán. Trong lớp trống trải, cộng cả Ngọc Bảo cũng chỉ có năm học sinh, ai nấy đều ủ rũ. Thầy Chương tranh thủ thời gian, mở sách giảng ngay, phấn cọ lên bảng kêu két két.
Bất ngờ, cửa lớp bị một cú đá tung ra. Năm người xông vào, kẻ cầm đầu quát: “Chương Kiến Phát, đang làm gì đó?”
Thầy Chương đáp: “Tôi còn có thể làm gì, dạy học trò thôi.”
Tên kia gằn giọng: “Xằng bậy! Đi với bọn tao về tổng bộ, ngoan ngoãn khai báo vấn đề.”
Thầy Chương ôn tồn: “Tôi còn chưa giảng xong bài, chờ tôi dạy hết rồi đi cũng được. Các cậu ngồi xuống nghe đi, đừng suốt ngày lang thang ngoài đường gây chuyện vô bổ.”
Tên cầm đầu giận dữ: “Mày dám bảo bọn tao làm cách mạng là gây chuyện vô bổ, to gan! Lập tức bắt đi ngay.”
Thầy Chương hoảng hốt: “Tôi không có ý đó.”
Năm người chẳng buồn nghe, ập lại phía bục giảng, đè ông xuống, kẻ cầm đầu rút dây lưng vũ trang trói chặt tay thầy, xô đẩy lôi ra ngoài.
Ngọc Bảo sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh. Một bạn học chạy tới, hướng về tên cầm đầu năn nỉ: “Anh A Đạt, em cũng muốn gia nhập.”
Tên kia hất hàm: “Cút! Con cái thành phần đen, đừng có mơ tưởng.”
Lớp học trở lại yên ắng. Ngọc Bảo chép nốt chữ trên bảng, khoác cặp rời trường, men theo đường về nhà. Ngoài phố, trống kèn vang dậy, cờ đỏ phấp phới, khẩu hiệu vang rền, từng tốp từng tốp người mặc quân phục vàng, ba năm năm người đi cùng nhau, thần sắc phấn khích. Dù trời nắng chang chang, ve kêu inh ỏi, Ngọc Bảo vẫn cảm thấy trời đất đảo lộn, tim đập thình thịch, một mạch chạy về ngõ Đồng Phúc. Đi ngang bảng tin, thấy chủ nhiệm Mã dẫn theo mấy cán bộ khu phố đang quét hồ dán áp phích chữ to, tên ba cô lồ lộ nổi bật.
Ngọc Bảo không dám nhìn thêm, sợ bị phát hiện, nép theo vách tường trong ngõ mà đi. Đợi xa hẳn rồi, cô mới lao một hơi vào cổng, đẩy cửa phòng, cảnh tượng rối tung: vừa bị lục soát, hòm tủ bị lật, ngăn kéo bị kéo ra, sách vở giấy tờ rách nát vứt khắp nền nhà. Ngọc Phượng và Ngọc Khanh đang dọn, em Tư cũng giúp một tay. Ngọc Phượng bực bội: “Em chết đâu giờ mới về?”
Ngọc Bảo đặt cặp xuống: “Em đi học.”
Ngọc Phượng trừng mắt: “Đầu óc lú lẫn hả, tình hình thế này mà còn tới trường? Lần sau đi thì đừng vác mặt về nữa.”
Ngọc Bảo ủ rũ: “Muốn đi cũng chẳng còn cơ hội.” Rồi cô đỡ chiếc ghế thấp bị lật dậy.
Tiết Kim Hoa từ gác xép bước xuống, miệng lầu bầu: “Bọn tiểu Hồng Vệ này, hốt sạch vàng bạc ngọc khí của mẹ. May mà mẹ khôn, trước đó khâu mấy cái trong áo.” Vừa nói, bà vừa vỗ vỗ vạt áo.
Ngọc Phượng nhắc: “Nói nhỏ thôi, vách có tai.”
Tiết Kim Hoa im bặt. Cả nhà quét dọn sạch sẽ, đã gần trưa.
Bỗng nghe có tiếng gọi ngoài cửa: “Em dâu có trong đó không?”
Ngọc Phượng đáp: “Bác cả tới làm gì vậy?”
Tiết Kim Hoa bảo: “Vào đi.”
Bác cả bước vào, mồ hôi nhễ nhại: “Có trà không, khát chết rồi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Chỉ có nước lã.”
Bác cả gật: “Thế cũng được.”
Ngọc Phượng đi rót.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Anh Ba khi nào thì được thả?”
Bác cả đáp: “Khai báo rõ ràng thì không sao.”
Tiết Kim Hoa chau mày: “Trán anh ấy sao thế, một mảng tím bầm to bằng quả trứng gà.”
Bác cả cầm cốc tu cạn, đáp gọn lỏn: “Rõ ràng rồi còn hỏi.” Nói đoạn, ông ta nói tiếp: “Có cơm không, đói chết.”
Tiết Kim Hoa bảo: “Ngọc Phượng, lên gác mượn hai quả trứng, thêm nắm mì.”
Ngọc Phượng vặn vẹo: “Con không đi đâu, người ta không chịu cho mượn.”
Ngọc Bảo liền lên tiếng: “Để em đi.”
Bác cả cởi áo sơ mi: “Ngọc Phượng, mang chậu nước, bác rửa mặt, nóng chết rồi.”
Ngọc Bảo gõ mấy nhà liền không ai trả lời, đến tận tầng bốn nhà họ Triệu mới có người mở. Đó là Triệu Hiểu Bình, nhà công nhân, không bị ảnh hưởng.
Ngọc Bảo hỏi: “Ba chị cậu đâu?”
Triệu Hiểu Bình đáp: “Đi làm rồi.”
Ngọc Bảo rụt rè: “Em muốn mượn hai quả trứng với một ít mì.”
Triệu Hiểu Bình nói: “Chờ chút.”
Cô quay người vào phòng, chẳng mấy chốc mang ra ba quả trứng với nửa ống mì.
Ngọc Bảo lắc đầu: “Nhiều quá rồi.”
Triệu Hiểu Bình cười: “Không sao.”
Ngọc Bảo cảm ơn rồi quay về.
Ngọc Phượng nhận lấy, xuống bếp nấu cơm. Bác cả đã rửa mặt xong, mặc áo ba lỗ trắng, trên lưng chi chít lỗ thủng, phe phẩy quạt mo. Ông ta hỏi: “Thằng ba bị giam ở đâu?”
Tiết Kim Hoa đáp: “Bị Tổng bộ Vô Địch bắt đi, nhốt trong lớp học trường trung học Quang Minh.”
Bác cả nói: “Vậy còn dễ gặp mặt.”
Tiết Kim Hoa tiếp: “Mỗi tuần thứ hai, tư, sáu có thể mang cơm tới.”
Bác cả thở dài: “Giờ loạn thế, phải ngậm miệng giữ mồm, cúi đầu mà sống, đừng gây thêm phiền cho thằng ba.”
Tiết Kim Hoa vội: “Biết rồi.”
Bác cả đập bàn cái rầm: “Thật sự biết, hay là giả vờ biết?”
Tiết Kim Hoa gắt: “Đập bàn làm gì hả?”
Bác cả im lặng.
Tiết Kim Hoa quay sang bảo: “Ngọc Bảo dẫn Ngọc Khanh với em Tư lên gác mà chơi.”
Ngọc Bảo gật đầu: “Vâng.”
Lên đến gác xép, cô nằm rạp trên lan can cầu thang, ghé tai nghe lén.
Bác cả hỏi: “Thư đâu?”
Tiết Kim Hoa giả vờ ngơ: “Thư gì?”
Bác cả cười lạnh: “Giả ngu với tôi hả?”
Tiết Kim Hoa câm lặng.
Bác cả bảo: “Tôi ở trong Bộ Tư lệnh, đã gặp thằng ba, thằng ba nói, anh hai ở Đài Loan một năm trước có gửi về một bức thư, nhờ tôi giữ.”
Tiết Kim Hoa đáp: “Trong thư cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi thăm tình hình trong nhà.”
Bác cả nói: “Lấy thư ra cho tôi xem.”
Tiết Kim Hoa ngập ngừng.
Bác cả sa sầm mặt: “Bộ Tư lệnh đang truy xét thằng ba, trong trường đại học chỗ thằng ba dạy học, người ở phòng truyền đạt đã tố giác, nói từng nhận được thư từ Đài Loan gửi về. Quan hệ nước ngoài, câu kết ngoại quốc, gián điệp nằm vùng, từng thứ từng thứ đều có thể xử án nặng. Tất cả mọi người đều đang tìm lá thư này, nhất định phải để tôi cất giữ.”
Tiết Kim Hoa đáp: “Em giữ cũng như nhau thôi, em sẽ không nói ra đâu.”
Bác cả trầm giọng: “Tôi không tin Tiết Kim Hoa. Thằng ba là ruột thịt của tôi, tôi lại hại nó được à. Bây giờ tình thế thế nào, trời biết đất biết. Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, vinh thì cùng vinh, mất thì cùng mất.”
Tiết Kim Hoa cãi lại: “Nhưng cũng là chồng em đó.”
Bác cả mặt lạnh: “Vợ chồng nửa đường hai lòng. Sao, ngay lời thằng ba mà cũng không nghe, định giở trò gì vậy.”
Tiết Kim Hoa vừa giận vừa hoang mang, không còn cách nào, bèn đứng dậy vào phòng ngủ, ngồi xổm trong góc tường, cạy một viên gạch ra, sau đó lấy lá thư đưa cho bác cả.
Ngọc Phượng bưng một tô mì dương xuân cùng hai quả trứng ốp la ra.
Bác cả bảo: “Lấy thêm cái chén nhỏ.”
Ngọc Phượng mang chén đến, bác cả gắp mấy đũa mì, kèm một quả trứng đưa cho em Tư: “Ăn đi.”
Em Tư vui vẻ đón lấy.
Bác cả ngấu nghiến ăn, cho đến khi đáy tô cạn sạch, ngay cả nước mì cũng húp hết, rồi chùi miệng, mặc áo sơ mi, gấp lá thư nhét vào túi quần, nói: “Tôi đi đây.”
Tiết Kim Hoa không yên tâm: “Anh cả, nhớ giữ kỹ thư đó.”
Đến thứ sáu, Tiết Kim Hoa nấu mì cà chua trứng gà, Ngọc Bảo bưng nồi cơm thép đi đưa cơm đến trường trung học Quang Minh.
Vừa đến cổng, toàn bộ đều là học sinh mặc quân phục vàng, đeo băng tay đỏ.
Nghe phía sau có người gọi: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo.”
Ngọc Bảo quay đầu, bác cả đang vẫy tay, cô bước lại: “Bác cả, sao lại đến đây ạ.”
Bác cả mỉm cười: “Có muốn để ba mày về nhà không.”
Ngọc Bảo nói: “Tất nhiên muốn chứ.”
Bác cả lấy ra một lá thư: “Đem cái này giao cho Bộ trưởng Lý ở Bộ Tư lệnh, ba mày sẽ được thả về.”
Ngọc Bảo đón lấy: “Không phải bảo là không được giao ra sao.”
Bác cả nói: “Bác đã bàn với Bộ trưởng Lý rồi. Kháng cự thì xử nặng, thành thật thì khoan hồng. Chỉ cần giao lá thư này, ba con sẽ được xử nhẹ, cả nhà đoàn tụ, sau này sống yên ổn.”
Ngọc Bảo hỏi: “Thật không?”
Bác cả bảo: “Bác lừa mày làm gì.”
Ngọc Bảo gật đầu: “Dạ được.”
Ngọc Bảo quay lại cổng trường, bị ba năm học sinh chặn lại: “Đến làm gì.”
Ngọc Bảo đáp: “Em mang cơm cho cha.”
Một học sinh hỏi: “Tên gì.”
Ngọc Bảo nói: “Lâm Ngọc Bảo.”
Học sinh cười khẩy: “Quả nhiên là con cái loại dân đen, ngay cả tên cũng mang tiểu tư sản.”
Ngọc Bảo im lặng, cúi đầu đi vào.
Đến cửa lớp 54, có một người đứng đó, thân hình cao lớn, mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tay cầm cuốn Sách Đỏ.
Ngọc Bảo bước đến gần, người ấy hỏi: “Thư đâu.”
Ngọc Bảo hỏi lại: “Anh là Bộ trưởng Lý à?”
Người kia đáp: “Đúng.”
Ngọc Bảo chợt thấy sợ hãi, chậm rãi lấy thư từ túi quần ra. Người kia mất kiên nhẫn, giật lấy.
Ngọc Bảo liền hỏi: “Ba em có thể về nhà rồi phải không?”
Người kia cười nhạt: “Đợi đó đi.” Rồi quay lưng bước nhanh đi.
Ngọc Bảo đi vào trong phòng, thấy ba đội mũ cao, trước ngực treo một tấm bảng, cả khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đang ngồi nghỉ dưới sàn.
Ông ngẩng lên, gượng cười: “Con gái ngoan đến rồi à.”
Ngọc Bảo mở nắp nồi, đưa đôi đũa, nhìn ba ăn cơm.
Một lát sau, cô nghĩ ngợi rồi cất tiếng: “Con đã đưa thư cho Bộ trưởng Lý rồi.”
Ba cô sửng sốt: “Thư gì.”
Ngọc Bảo đáp: “Là thư bác hai gửi đến. Bác cả nói, chỉ cần giao cho Bộ trưởng Lý, ba sẽ được về nhà.”