
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 85: Thoáng nhẹ nhõm
*
Bác cả bảo: “Bây giờ lôi chuyện cũ ra, có ý nghĩa gì đâu.”
Tiết Kim Hoa đáp: “Sao lại không có ý nghĩa, tôi thấy rất có ý nghĩa. Tôi phải để bác hai biết, người này miệng thì luôn khẳng định tuyệt đối không hại anh em ruột, thế mà lại làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy.”
Bác hai gằn giọng: “Anh à, thật vậy sao?”
Bác cả ậm ừ: “Không phải tôi gửi bức thư đó.”
Tiết Kim Hoa chĩa thẳng: “Còn có mặt mũi mà nói nữa à? Chuyện xảy ra rồi, anh còn lừa tôi, bảo là Ngọc Bảo lén lấy thư trong phòng anh, để lập công mà nộp lên Bộ Tư lệnh. Chị dâu khi đó còn thề thốt làm chứng, nói nếu nửa chữ gian dối thì bị trời đánh năm sét giáng, gần đây sấm chớp nhiều, coi chừng ra đường bị đánh trúng.”
Bác dâu cả vội la lên: “Ối giời ơi, đừng có nguyền rủa tôi mà.”
Không ai lên tiếng.
Tiết Kim Hoa lại nói: “Mãi đến khi phong trào kết thúc, tôi tìm được người họ Lý kia, lúc ấy chân tướng mới rõ ràng. Thằng súc sinh họ Lý thú nhận, anh để được ra khỏi chuồng bò đã đồng ý tìm cách lấy bức thư, rồi bảo Ngọc Bảo nộp lên. Nói ra thì giống như con gái tố cáo cha ruột, mà anh lại chẳng liên quan, đây là gì chứ, làm gái đ**m còn muốn dựng cái cổng trinh tiết.”
Bác cả hậm hực: “Ai là gái đ**m cơ?”
Chí Cường đứng bật dậy: “Có gan thì nói lại lần nữa.”
Bác cả trừng mắt: “Làm gì, muốn động tay động chân hả?”
Chí Cường quát: “Đúng thế, không tin thì thử xem.”
Bác dâu cả vội xoa dịu: “Thôi thôi, bớt lời lại đi.”
Tiết Kim Hoa rít lên: “Bác hai à, tôi đã hiểu thấm thía rồi, người thân một khi xấu xa thì độc ác gấp trăm ngàn lần người ngoài.”
Nước mắt Ngọc Bảo từng giọt từng giọt rơi vào ly rượu. Chí Cường đưa khăn giấy qua. Mẹ Chí Cường nghe mà rối rắm chẳng hiểu đầu đuôi.
Bác hai giận dữ: “Anh à, anh giải thích thế nào đây?”
Bác cả nghẹn giọng: “Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Sức khỏe tôi kém, chịu không nổi dày vò, nếu không ra ngoài thì chỉ có chết trong đó. Chú nhìn cái chân tôi đi, cứ đến mùa mưa dầm là đau nhức muốn gãy, hận không thể cưa bỏ, đó là di chứng để lại năm ấy.”
Tiết Kim Hoa chắp tay: “A di đà Phật, ông trời có mắt.”
Bác cả gằn giọng: “Tôi chết thì chẳng sao, nhưng vợ tôi và bốn đứa nhỏ biết làm sao. Người xưa cũng nói rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Tiết Kim Hoa rơi lệ: “Cha của Ngọc Bảo mất đi, ông anh này lại hận người ta chưa chết, cầm khế ước nhà chạy đến đòi nhà, ép chúng tôi cút đi. Lúc ấy Tứ Nương bị ung thư bàng quang, đang trong bệnh viện hấp hối. Tôi hết đường, đành bán giác mạc của thằng tư, lấy tiền đưa cho anh. Cả đời này, tôi có lỗi nhất với thằng tư, không giữ được toàn thây cho nó. Trong lòng tôi hiểu, tôi chết rồi chắc chắn phải xuống địa ngục.”
Bác hai đập bàn cái rầm: “Anh à, quá lắm rồi!”
Mặt bác cả đỏ bừng: “Tôi thừa nhận, tôi ích kỷ, được chưa. Nói đi nói lại, chẳng phải cũng vì một chữ nghèo thôi sao. Nếu tôi có tiền, thì cần gì đi đòi nhà.”
Tiết Kim Hoa cứng giọng: “Không phải chuyện nghèo. Người nghèo hơn anh nhiều nhưng vẫn sống có tình có nghĩa. Tôi chưa từng thấy ai ác đến mức tuyệt tình như vậy, là bản tính, bản tâm, bản ruột gan đều thối nát cả.”
Cả bàn thức ăn, chẳng ai động đũa.
Bác cả cất giọng: “Tôi sai, nhưng cái sai ấy là do thời đại gây ra.”
Tiết Kim Hoa gắp cái đầu vịt ném vào bát ông: “Ăn đi, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
Bác hai gằn: “Tôi đi trước đi.”
Bác cả chau mày: “Cơm còn chưa ăn mà.”
Bác hai dằn lại: “Bữa cơm này, tôi khó mà nuốt nổi, anh còn ăn được sao?”
Bác cả im lặng, mọi người khác cũng chẳng thốt lời. Cuối cùng ông đành đứng lên: “Anh em, mai tôi lại đến thăm, đi thôi, đi thôi.”
Bác hai quay sang: “Chúng ta ăn đi, dù không muốn cũng ráng ăn một chút.”
Tiết Kim Hoa thở dài: “Lỗi tại tôi, phá hỏng hứng của mọi người.”
Bác hai lắc đầu: “Mộ của em trai ở đâu?”
Tiết Kim Hoa đáp: “Ở Tô Châu.”
Bác hai nói: “Ngày mai tôi rảnh, muốn đi một chuyến.”
Tiết Kim Hoa gật: “Không thành vấn đề.”
Chí Cường chen vào: “Chúng tôi cũng đi.”
…
Bác cả dắt cả nhà ra khỏi khách sạn. Từ lúc nào bầu trời đã u ám, mây đen dày đặc, xa xa vang lên tiếng sấm. Người đi đường hối hả. Bác cả nhắc: “Chúng ta đi nhanh lên, sắp mưa rồi.”
Một nhóm người chen chúc đến gần. Bác cả bỗng đứng khựng, cả thân cứng đờ.
Bác dâu cả hối thúc: “Đi thôi, chẳng phải ông vừa nói phải đi nhanh à?”
Ông ta không đáp. Bà ta nhìn theo, thấy mắt ông trợn trừng, dán chặt về một hướng, thần sắc kinh hoàng.
Bác dâu cả hỏi: “Làm sao thế, giống như thấy ma vậy?”
Bác cả run rẩy: “Thằng ba…”
Bác dâu cả ngạc nhiên: “Cái gì?”
Ông lắp bắp: “Thằng ba đang nhìn tôi.”
Bác dâu cả đảo mắt nhìn quanh: “Ở đâu?”
Bác cả run rẩy giơ tay chỉ sang bên kia đường. Bà nhìn theo: “Có ai đâu, ông hù dọa gì thế?”
Bác cả toàn thân run lẩy bẩy, mắt trợn tròn, lắp bắp loạn xạ: “Thằng ba, tôi sai rồi, tôi có lỗi với chú, tôi không phải là người.”
Bác dâu cả còn định hỏi thêm thì bất ngờ “ầm” một tiếng sấm nổ vang ngay bên tai. Bà giật mình nhắm mắt, mở ra thì thấy bác cả ngã vật xuống đất, đầu đập vào cột điện, máu tuôn như suối, đã mất hẳn tri giác.
Bác dâu cả nhào tới, gào khóc chói tai: “Có ai không, cứu với, cứu người!”
–
Phan Dật Niên về đến nhà vừa kịp bữa tối. Trên sàn đã trải chiếu trúc, Tinh Tinh và Nguyệt Lượng ngồi chơi đồ chơi. Nghe tiếng động, mắt hai đứa sáng bừng, nhanh nhảu bò dậy chạy tới, tranh nhau gọi: “Ba! Ba!”
Phan Dật Niên ngồi xổm xuống, dang tay ôm chặt hai con vào lòng. Nguyệt Lượng hôn lên má bên trái của anh một cái, Tinh Tinh lại hôn lên má bên phải.
Mẹ Ngô cười tươi: “Tình cảm thật tốt ghê.”
Mẹ Phan cũng cười rạng rỡ.
Phan Dật Niên hỏi: “Ngọc Bảo đâu, chưa về à?”
Mẹ Phan đáp: “Về rồi, nói không muốn ăn, đang nghỉ trong phòng.”
Phan Dật Niên gật đầu thưa: “Ồ, để con vào xem.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài, vào phòng ngủ, đèn chưa bật, tối om om.
Phan Dật Niên bật công tắc tường, bước lại gần giường. Ngọc Bảo kéo chăn trùm kín đầu, xoay người úp mặt vào trong giả vờ ngủ. Anh cởi giày trèo lên giường, ôm cả người lẫn chăn, bật cười: “Sao vậy, một mình nằm đây, đèn cũng không bật, cơm tối cũng không ăn.”
Ngọc Bảo bất động: “Em không muốn ăn.”
Phan Dật Niên kéo chăn ra, bàn tay chạm vào mặt cô, ướt đẫm.
Anh mỉm cười: “Lại có rồi.”
Ngọc Bảo vốn đang u sầu, nghe vậy liền hết cả tâm trạng, bật ngồi dậy: “Ai có chứ?”
Phan Dật Niên dịu giọng: “Ngọc Bảo.”
Ngọc Bảo hừ một tiếng: “Anh nói bậy bạ làm gì.”
Phan Dật Niên hỏi: “Thế sao Ngọc Bảo không muốn ăn?”
Ngọc Bảo đáp: “Sáng nay em với mẹ đi gặp bác hai.”
Phan Dật Niên nhớ ra: “Người từ Đài Loan về ấy hả?”
Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ. Gặp cả bác gái và anh Chí Cường, còn có cả nhà bác cả nữa.”
Phan Dật Niên bảo: “Người thân cả trăm năm không gặp, tụ lại với nhau cũng hay mà.”
Ngọc Bảo cười nhạt: “Hay cái gì, mẹ em gây ầm một trận.”
Phan Dật Niên ngạc nhiên: “Lại vì chuyện gì?”
Ngọc Bảo ngẩn người: “Lần đầu em và Dật Niên đi xem mắt, em từng nói rồi, em từng tố cáo ba, hại ba bị đưa đi lao động cải tạo ở Thanh Hải, chưa mấy năm đã bệnh mà mất tại đó. Dật Niên chưa từng hỏi em, vì sao em lại làm thế.”
Phan Dật Niên dịu dàng: “Ai cũng có những nỗi đau khó mở miệng, đó là thời đại ép buộc, anh hiểu được.”
Ngọc Bảo rưng rưng: “Hôm nay mẹ làm loạn một trận, em vẫn thấy đau lòng, nhưng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.”
Phan Dật Niên nhìn cô: “Muốn kể cho anh nghe không?”
Ngọc Bảo khẽ lắc: “Để hôm khác đi, em chưa chuẩn bị xong.”
Anh mỉm cười: “Được.”
Rồi anh đưa tay lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhung, trao cho cô.
Ngọc Bảo tò mò: “Gì thế anh?”
Cô nhận lấy, mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền vàng, mặt dây là tượng Phật bạch ngọc, vừa nhìn đã biết không rẻ.
Ngọc Bảo cười: “Phát tài rồi.”
Phan Dật Niên dịu giọng: “Ngọc Bảo thích không?”
Ngọc Bảo gật gù: “Thích chứ. Giúp em đeo đi.”
Cô vén tóc, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Anh nhẹ nhàng đeo lên cho cô. Đeo xong, Ngọc Bảo ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Đẹp không anh?”
Phan Dật Niên nhìn đường cong đầy đặn, bật cười: “Đẹp đến khó tin.”
Anh ôm chặt cô, lăn vào trong chăn. Ngọc Bảo cũng vòng tay ôm cổ anh, tìm đến môi, đưa lưỡi quấn lấy, dây dưa nồng nhiệt.
Phan Dật Niên thở gấp, bàn tay tách gối cô, rồi vòng lấy eo. Ngọc Bảo khẽ cắn tay anh chờ đợi thì chợt nghe ngoài phòng vang tiếng cửa mở đóng, theo sau là giọng Tinh Tinh và Nguyệt Lượng: “Mẹ, ba ơi!”
Mẹ Ngô gõ cửa lấy lệ, rồi đẩy vào: “Hai đứa nhỏ cứ đòi qua đây, Ngọc Bảo có tiện không?”
Ngọc Bảo vội kéo chăn trùm kín, xoay người nằm nghiêng.
Phan Dật Niên ngồi bên giường cầm sách giả vờ đọc.
Mẹ Ngô thấy vậy nói: “Sao không bật đèn?”
Anh bình thản đáp: “Ngọc Bảo không sao, chỉ là buôn bán mệt chút, nghỉ ngơi một giấc là khỏe lại.”
Mẹ Ngô gật đầu: “Vậy tôi đi ăn cơm tối đây.”
Sau đó bà quay người đi ra.
Tinh Tinh và Nguyệt Lượng cười khúc khích, đôi chân nhỏ mập mạp leo lên giường, bò về phía Ngọc Bảo.
Đầu cô lại nhói đau từng cơn.