
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 83: Người thân
*
Ngọc Bảo đi cùng Tiết Kim Hoa đến khách sạn Hành Sơn, mang theo hai hộp nhân sâm linh chi, một túi táo, lại mua thêm bánh hạt dẻ, xách lên phòng khách, theo số phòng tìm đến nơi. Ngọc Bảo gõ cửa, một người đàn ông nhanh chóng ra mở, ánh mắt xa lạ, nhưng lại cố tìm chút quen thuộc.
Tiết Kim Hoa thốt lên: “Ôi chao, là Chí Cường à, thay đổi nhiều quá rồi, thành một người đàn ông thật sự rồi.”
Lâm Chí Cường đáp bằng tiếng Thượng Hải: “Cô nhỏ thì chẳng khác gì cả.”
Tiết Kim Hoa vén tóc: “Phải không?”
Chí Cường nói: “Đây là… Ngọc Phượng?”
Tiết Kim Hoa chỉnh lại: “Không phải, là em hai Ngọc Bảo.”
Sắc mặt Chí Cường thoáng lạnh.
Tiết Kim Hoa nhắc: “Ngọc Bảo, chào anh đi.”
Ngọc Bảo khẽ cất lời: “Anh, lâu lắm rồi không gặp.”
Chí Cường không đáp, nghiêng người: “Vào rồi hẵng nói.” Anh ta lại gọi với vào trong: “Mẹ, là cô nhỏ.”
Mẹ Chí Cường vừa chợp mắt, ngồi dậy: “Kim Hoa đến rồi à.”
Tiết Kim Hoa nhanh chân bước đến bên giường, nắm tay bà: “Chị ơi, không ngờ cả đời này, em còn có ngày gặp lại chị, em thật sự xúc động quá.”
Chí Cường bảo: “Mẹ tai nghe không rõ lắm, cô nhỏ nói gần chút.”
Mẹ Chí Cường nhìn ngắm: “Vẫn y như xưa, chẳng thay đổi gì.”
Tiết Kim Hoa cười lớn: “Mấy lời này chỉ gạt được bọn trẻ, sao có thể không thay đổi chứ.” Rồi bà hỏi tiếp: “Sức khỏe còn ổn chứ?”
Mẹ Chí Cường đáp: “Cả người toàn bệnh.”
Tiết Kim Hoa liền nói: “Em mang đến nhân sâm với linh chi đây, linh chi thì hãm trà uống, còn nhân sâm mỗi ngày thái lát ngậm trong miệng, trăm bệnh đều tiêu.”
Mẹ Chí Cường thở dài: “Đã đến thì đến, còn mua chi cho tốn kém.”
Tiết Kim Hoa xua tay: “Chẳng đáng gì đâu.”
Ánh mắt bà cụ rơi lên Ngọc Bảo: “Ngọc Phượng cũng đến à.”
Tiết Kim Hoa lại sửa: “Không phải, là Ngọc Bảo, em hai.”
Ngọc Bảo lễ phép: “Con chào bác gái.”
Mẹ Chí Cường khẽ gật: “Ừ, ngồi đi, Chí Cường rót trà.”
Chí Cường rót hai tách trà đưa ra.
Mẹ Chí Cường chau mày: “Tắt điều hòa đi, lạnh quá, mẹ chịu không nổi.”
Chí Cường vội đứng lên tắt điều hòa.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Chị ơi, mấy năm qua sống có ổn không?”
Mẹ Chí Cường thở dài: “Ổn hay không ổn thì cũng phải nhắm mắt mà sống tiếp thôi.”
Tiết Kim Hoa gợi chuyện: “Ở Bắc Kinh, chị ở đâu?”
Chí Cường chen vào: “Gần Thập Sát Hải.”
Tiết Kim Hoa lại hỏi: “Tiểu Sương sao không đi cùng?”
Chí Cường đáp: “Em ấy đi làm, không rời được.”
Tiết Kim Hoa dò hỏi: “Tiểu Sương làm gì, lấy chồng chưa?”
Chí Cường: “Em ấy làm phục vụ trong khách sạn, lấy chồng từ lâu rồi, con cũng đã học cấp hai.”
Tiết Kim Hoa cười: “Còn Chí Cường thì sao?”
Chí Cường mỉm cười: “Con lấy vợ muộn, con mới học mẫu giáo thôi.”
Tiết Kim Hoa ngạc nhiên: “Chí Cường cũng sắp bốn mươi rồi nhỉ.”
Chí Cường: “Đúng, đến tháng mười này vừa tròn bốn mươi.”
Tiết Kim Hoa lắc đầu: “Kết hôn thật muộn.”
Mẹ Chí Cường xen vào: “Ngày xưa đi Hắc Long Giang cắm rễ, về lại muộn, lỡ dở cả.”
Tiết Kim Hoa thở dài: “Khổ thật, Ngọc Bảo cũng đi Tân Cương, ở suốt mười năm.”
Chí Cường quay sang nhìn Ngọc Bảo, ánh mắt đầy kinh ngạc. Ngọc Bảo chỉ cười gượng.
Mẹ Chí Cường hỏi: “Còn Ngọc Phượng, sao không đến?”
Tiết Kim Hoa đáp: “Đi làm, không xin nghỉ được.”
Mẹ Chí Cường đoán: “Chắc cũng lấy chồng rồi.”
Tiết Kim Hoa: “Lấy rồi, nhưng con rể chẳng ra gì, suốt ngày buôn đi bán lại, con gái thì đang học cấp hai.”
Mẹ Chí Cường lại hỏi: “Thế còn thằng tư?”
Tiết Kim Hoa khựng lại.
Chí Cường vội đỡ lời: “Mẹ, trí nhớ mẹ có chút lẫn lộn rồi.”
Tiết Kim Hoa rơm rớm nước mắt: “Chị ơi, thằng tư mười bốn tuổi đã bị ung thư, sớm đã rời khỏi thế gian, em khổ lắm, có mỗi một đứa con trai mà cũng chẳng giữ được.”
Mẹ Chí Cường cũng lau nước mắt: “Ai cũng là số khổ.”
Ngọc Bảo lặng im. Chí Cường xem đồng hồ: “Bác hai đang đãi tiệc ở nhà hàng, ta xuống dưới đi.”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Còn ai nữa?”
Chí Cường đáp: “Cả nhà bác cả cũng đến.”
Tiết Kim Hoa cười lạnh: “Hôm nay đông vui ghê.”
Mấy người bước ra khỏi phòng, đến nhà hàng. Trong nhà hàng khách thưa thớt, Ngọc Bảo nhìn thấy bác hai, vóc dáng thấp, da ngăm, sống mũi cao, tinh thần phấn chấn. Ngồi cạnh là bác cả nói cười không ngớt, giọng điệu hùng hồn, bên cạnh còn có bác dâu cả cùng bốn anh chị em họ đều có mặt.
Chí Cường giới thiệu: “Đây là cô nhỏ, em hai.”
Bác hai gật đầu, mỉm cười: “Ngồi đi.”
Mọi người ngồi xuống, ông liền gọi phục vụ mang món.
Tiết Kim Hoa bắt chuyện: “Bác hai sống ở Đài Loan chỗ nào?”
Bác hai đáp: “Cao Hùng.”
Ngọc Bảo rót hai cốc nước trái cây.
Tiết Kim Hoa lại hỏi: “Chị hai quê ở đâu, lần này không đi cùng à?”
Bác hai đáp: “Bà ấy là người bản xứ Đài Loan, tôi ngại để bà ấy theo, suốt ngày quản đầu quản đuôi, mất tự do.”
Mọi người cùng bật cười.
Bác cả cười ha hả: “Đó là chuyện tốt, chứng tỏ tình cảm sâu nặng.”
Bác hai nói: “Tôi thích sống một mình, tự do tự tại.”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Bác hai có mấy người con?”
Bác hai đáp: “Hai đứa con trai, con cả sống ở Mỹ, con út đang học tiến sĩ.”
Bác cả gạt đi: “Hỏi chi kỹ thế, tra hộ khẩu à?”
Tiết Kim Hoa chậm rãi: “Là vì tôi quan tâm bác hai, càng quan tâm thì càng hỏi nhiều. Tôi sao không hỏi anh? Vì anh không xứng để tôi hỏi, chẳng đáng để tôi quan tâm.”
Bác cả nói: “Lạ chưa, tôi còn mong được Tiết Kim Hoa quan tâm đó.”
Bác hai bật cười: “Đều là người một nhà, cứ thoải mái mà hỏi.”
Món ăn lần lượt dọn lên, toàn là hương vị bản bang Thượng Hải, đậm dầu đỏ sẫm. Bác hai nâng ly rượu, hướng về mẹ Chí Cường và Tiết Kim Hoa: “Thằng ba mất sớm, hai em dâu nuôi con khôn lớn, có thể tưởng tượng được gian khổ thế nào. Ly này tôi kính hai em.”
Chí Cường lên tiếng: “Mẹ sức khỏe không tốt, ly này con uống thay.”
Tiết Kim Hoa và Ngọc Bảo cũng nâng ly, cùng uống.
Bác hai khẽ nghiêm giọng: “Tôi phải trách anh cả, bao năm qua không nên làm ngơ với gia đình thằng ba.”
Bác cả chống chế: “Mẹ Chí Cường dắt con lên Bắc Kinh sống, tôi lực bất tòng tâm.”
Bác hai lại nhấn mạnh: “Còn cô nhỏ đây thì sao?”
Tiết Kim Hoa vội xua tay: “Đừng bỏ đá xuống giếng, tôi thấy được trời thương là may rồi.”
Bác dâu cả lẩm bẩm: “Mấy lời này nghe có phải tiếng người không?”
Tiết Kim Hoa gằn giọng: “Tôi gặp người thì nói tiếng người, gặp hai quỷ già các người thì phải nói lời của quỷ thôi.”
Bác cả gầm gừ: “Lười phí lời, tôi chỉ nhận mẹ Chí Cường là em dâu, còn cô Tiết Kim Hoa, chỉ là gái lầu xanh, với thằng ba chẳng qua chỉ là gian díu.”
Tiết Kim Hoa nghiêm mặt: “Hôm nay trước mặt bác hai, tôi sẽ nói trắng ra. Tôi là đàn bà bước ra từ xã hội cũ, số phận như cỏ rác, thân bất do kỷ, bị bán vào lầu xanh, đó là bất hạnh lớn nhất đời tôi. Nhưng nhờ có Tân Trung Quốc, tôi mới được tái sinh, thoát khỏi bể khổ, bắt đầu lại cuộc đời. Tôi sai ở đâu chứ?”
Bác hai lên tiếng: “Anh cả không đúng, chuyện ngày xưa đã qua, cần gì phải khơi vết thương của người ta.”
Tiết Kim Hoa lật túi xách, rút ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt bác hai: “Đây là giấy chứng nhận kết hôn của tôi. Trên đó ghi rõ ràng, đóng dấu đỏ chói, tôi và thằng ba kia là vợ chồng đường đường chính chính, được pháp luật công nhận. Xin bác hai xem qua, coi tôi có phải là tình nhân lén lút hay không.”
Ngọc Bảo cùng mọi người đều sững sờ trước hành động này của Tiết Kim Hoa.
Bác cả bật cười: “Khá lắm, Tiết Kim Hoa, quả thật có chuẩn bị.”
Bác hai đành cầm lên xem, gật đầu: “Đúng là không sai.”
Tiết Kim Hoa nói thẳng: “Bác cả, anh phải xin lỗi tôi.”
Bác hai khuyên nhủ: “Mỗi bên lùi một bước, chuyện cũ cho qua đi.”
Tiết Kim Hoa lắc đầu: “Bao năm qua, bác cả cứ châm chọc, lời lẽ nhục mạ tôi. Tôi nghĩ tình máu mủ, luôn nhẫn nhịn, không chấp. Nhưng đến hôm nay, trước mặt bác hai và bao nhiêu cháu nhỏ, anh vẫn không tha cho tôi. Chuyện này, sao tôi có thể cho qua được?”
Ngọc Bảo rưng rưng: “Khi ba còn sống, thường khen bác hai là người chính trực, học vấn uyên thâm, biết lẽ phải, được ba vô cùng kính trọng. Hôm nay, trong bữa tiệc đoàn viên, lẽ ra phải vui vẻ hòa thuận, thế mà bác cả lại tiếp tục xúc phạm, sỉ nhục mẹ tôi. Điều này thật sự không thể nhịn nổi. Kính xin bác hai làm chủ, buộc bác cả phải xin lỗi mẹ tôi một cách đàng hoàng.”
Bác hai trầm giọng: “Anh cả, anh sai rồi, mau xin lỗi em dâu đi.”
Bác cả đập bàn: “Dựa vào đâu? Chính Tiết Kim Hoa mắng tôi và vợ tôi là hai quỷ già trước.”
Tiết Kim Hoa không chịu nhường: “Tôi có nói sai không? Mấy chuyện anh làm, từng việc từng việc, có phải người làm ra không?”
Bác cả quát: “Nói bậy có ích gì!”
Tiết Kim Hoa hừ lạnh: “Ban đầu tôi còn muốn giữ thể diện cho anh. Xem ra, chẳng những thể diện, mà đến cả cốt cách anh cũng chẳng cần nữa. Tốt thôi, hôm nay ngay trước mặt bác hai, để tôi lột cái mặt nạ của anh xuống.”
p.s: Lát tầm 23h30 cả nhà quay lại nhé, chương 84 85 mình đang chỉnh lại 1 chút, đảm bảo sít rịt ồ quao =)))