Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đó chính là động tác năm xưa của Tống Hoàng Hậu. Rõ ràng trước đây Hoa Mộ Thanh đã vô thức làm những động tác tương tự ngay trước mặt bọn họ không chỉ một lần, vậy mà các nàng lại chẳng ai nhận ra thân phận thật sự của nàng.
Chỉ nghĩ rằng, ngay cả những cử chỉ nhỏ nhặt như thế Huyết Hoàng liên cũng bắt chước được mà thôi!
Tiếp theo lại nghe Hoa Mộ Thanh nói tiếp: “Tô phu nhân, nếu không ở trong hoàng cung thì chắc chắn đang được giấu ở nơi nào đó mà ông ta có thể bí mật che giấu, đồng thời vẫn dễ dàng đưa tay là nắm được. Bà ấy, đang ở trong Long Đô!”
Cả Quỷ Tam và Quỷ Ngũ đồng loạt chấn động.
Dao Cơ cũng sực tỉnh, kinh ngạc nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nhưng tiểu thư, riêng trong thành Long Đô đã có hơn mười vạn dân, xung quanh lại còn vô số biệt trang, viện riêng nếu tìm người thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển!”
Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại khẽ lắc đầu: “Đế Cực sẽ không giấu người ở nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Với sự kiêu ngạo của ông ta, phu nhân chắc chắn sẽ được giấu ở nơi nào đó chỉ có bậc quyền quý mới có thể lui tới, lại ít khi bị người khác nhìn thấy dẫu thỉnh thoảng có bị nhìn thấy cũng sẽ không ai nghi ngờ.”
Lời nói vòng vo như vậy, khiến Quỷ Thập đang nấp trong bóng tối nghe xong liền cảm thấy đầu óc muốn quay cuồng khiến Hồng Tuyết đang mang điểm tâm vào, lại trừng mắt lườm hắn một cái.
Quỷ Thập tức đến mức thở phì phò: “Nha đầu ch-ết tiệt! Rõ ràng ta đã trốn kín thế này, sao ngươi còn nhìn thấy được!!”
Quỷ Tam và Quỷ Ngũ đứng ở cửa lại lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
Dao Cơ càng dứt khoát nói thẳng: “Nếu vậy, tức là phải âm thầm đi dò xét những biệt viện của các đại hộ hoặc những nơi quyền quý thường lui tới sao?”
Như vậy, phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp lại rất nhiều.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy Hồng Tuyết bước vào, nàng lại mỉm cười nói tiếp: “Điều động tất cả người của chúng ta, lặng lẽ tỏa ra tìm kiếm, nhớ kỹ, phải im hơi lặng tiếng. Ngoài ra, thông tin ở chỗ nàng nhanh nhạy, bảo các cô nương hỏi thăm khách xem có những nơi nào họ biết nhưng người ngoài lại không hay là những chỗ bí mật thích hợp để giấu người.”
Đôi mắt Dao Cơ sáng lên, liên tục gật đầu: “Tiểu thư quả nhiên thông minh.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc lắc đầu, liền nghe Hồng Tuyết nói: “Tiểu thư, nếu cần tìm người, cho nô tỳ đi cùng nhé?”
Trước kia khi Hồng Tuyết làm sát thủ, để tiếp cận mục tiêu một cách vô thanh vô tức nàng đã rèn luyện được năng lực tìm người ẩn mình vô cùng lợi hại.
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng một cái, cười hỏi: “Ở đây thấy buồn lắm phải không?”
Hồng Tuyết cũng không giấu diếm, thẳng thắn gật đầu: “Vâng, chán lắm. Ngày nào cũng phải nhìn mấy tên phè phỡn rư-ợu chè, thật là buồn nôn.”
Dao Cơ cũng hết cách, nói: “Lần trước có tên không biết điều, lúc say rư-ợu đã dám sờ tay muội ấy, suýt nữa muội ấy đã canh lúc hắn về mà cắ-t c-ổ hắn rồi.”
Hoa Mộ Thanh hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Hồng Tuyết.
Hồng Tuyết bĩu môi: “Chẳng phải tiểu thư dặn bọn muội không được gây chuyện sao, nên ta chỉ đâ-m một lỗ trên tay hắn, không lấy mạng chó của hắn thôi.”
“…”
“…”
“…”
Hoa Mộ Thanh bật cười.
Khóe miệng Quỷ Tam, Quỷ Ngũ cũng giật giật.
Bên ngoài, Quỷ Thập đang ngồi xổm trong góc tối, thầm nghĩ: “Nha đầu này dữ thật! Đáng sợ quá đi mất!”
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu: “Thôi được, đỡ cho nàng nhàn rỗi vô sự, vậy cùng ta làm chuyện này luôn đi.”
Hồng Tuyết mừng rỡ.
Dao Cơ lại dặn thêm: “Chuyện tìm người chắc chắn sẽ do Lão Đinh sắp xếp, muội mà không nghe lời hắn, hắn không có dễ nói chuyện như ta đâu, đến lúc đó…”
“Biết rồi mà!”
Hồng Tuyết chu môi, lại cười nịnh rồi dâng khay bánh đến trước mặt Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư nếm thử đi ạ, sáng nay nô tỳ dậy sớm làm đấy, còn có bánh bao, bánh cuốn hoa, với mì bò cay nóng hổi nữa, tiểu thư muốn ăn món nào, để nô tỳ mang lên cho?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhìn miếng bánh đậu đỏ xinh xắn: “Cái này là được rồi, còn Thịnh Nhi đâu rồi?”
Hồng Tuyết bĩu môi: “Đang chơi vui với Kiều tỷ tỷ kia kìa!”
Bên ngoài, Quỷ Thập hít hít mũi: “Nha đầu này còn biết nấu ăn nữa hả?”
Hắn nếm lại hương vị chiếc bánh bao nhân thịt đang ngậm trong miệng: “Ngon thật!”
Sau đó, Hoa Mộ Thanh lại ngồi thêm hơn nửa canh giờ cùng Dao Cơ trao đổi nắm bắt thêm đủ loại tin tức gần đây thì Thịnh Nhi cũng được Hồng Tuyết dẫn trở lại.
Hoa Mộ Thanh liền đứng dậy rời đi.
Lúc này, các cô nương trong lâu cũng đã lục tục thức dậy có vài người nhìn thấy Dao Cơ với vẻ mặt cung kính, cẩn trọng tiễn một nhóm người từ cửa sau rời đi nhưng các nàng cũng không thấy rõ người đó trông như thế nào.
Đợi Dao Cơ quay trở lại, mấy nàng cười hỏi: “Dao tỷ này, lúc nãy người đó chắc là bà chủ của chúng ta phải không? Sao đến mà không cho bọn muội ra tiếp khách một chút vậy?”
Dao Cơ trợn mắt: “Đi đi đi, đừng có gây phiền cho ta, ai làm việc nấy đi!”
Mấy cô nương yểu điệu, váy lụa phất phơ liền cười khúc khích xoay người đi vào bếp tìm đồ ăn.
Dao Cơ đi ngang qua đại sảnh đến khu phía Tây, lên tầng hai bằng cầu thang gỗ liền thấy trên lan can gỗ cánh gà chạm hoa nổi, có hai cô nương tuyệt sắc đang đứng đó duyên dáng.
Thấy Dao Cơ bước tới, một cô nương có dung mạo thanh tú, dịu dàng như nước mỉm cười hỏi: “Tiểu thư đi rồi sao?”
Giọng nàng trong trẻo như chuông ngân, uyển chuyển vang vọng.
Chính là Oanh Nhi, người từng dùng giọng hát lay động lòng người, khiến thế gian đều thổn thức!
Dao Cơ còn chưa kịp quay lại.
Bên cạnh, một cô nương khác, dung mạo anh khí nhưng trong mắt mày lại mang theo nét quyến rũ như hồ ly, vóc dáng cao hơn người thường một chút, tức tối lên tiếng: “Chứ còn gì nữa, đi mất rồi. Dao Cơ thật nhỏ nhen, lần nào cũng không cho tiểu thư gặp chúng ta, còn dẫn tiểu thiếu gia qua chỗ Hoa Lan Nhi, xem kìa, đắc ý chưa kìa.”
Người này, chính là Kim Minh, từng thay phụ thân tòng quân kiên quyết không gả cho Thái Tử, danh tiếng vang khắp thiên hạ!
Một tay đ-ánh trống trận, lập được vô số chiến công hiển hách!
Dao Cơ quay đầu nhìn lại, liền thấy ở cửa một gian hương phòng trên lầu ba, một cô nương mặc y phục màu thiên thanh thêu hoa mưa lất phất, đang thong thả hành lễ với nàng.
Khẽ mỉm cười, nàng đoan trang dịu dàng, nắm tay tiểu nha hoàn quay người bước vào trong phòng.
Chỉ là mấy động tác đơn giản như vậy nhưng khi nàng làm, lại vô cớ toát ra một dáng vẻ tiên tử thoát tục khiến người ta không khỏi muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Chính là Hoa Lan Nhi, người năm lần liên tiếp đăng quán Hoa khôi Long Đô!
Họ thật sự của nàng là Kiều, vì vậy khi Dao Cơ và mọi người ở trước mặt Hoa Mộ Thanh, đều không gọi hoa danh của nàng, chỉ gọi họ Kiều.
Kim Minh lại hừ một tiếng: “Đúng là cái thói hay giả vờ! Vừa rồi nghe nói tiểu thiếu gia ở trong phòng nàng ta, ta muốn qua nhìn một chút mà nàng ta đến cửa cũng không cho ta vào! Thật là hống hách!”
Oanh Nhi bất đắc dĩ kéo nàng: “Đừng nói nữa, ngươi cũng biết tính nàng ta rồi mà.”
Dao Cơ thu lại ánh mắt, khẽ cười nhìn Kim Minh: “Ngươi giận nàng ấy làm gì. Nàng ấy xưa nay không gây chuyện, mấy món nhỏ làm ra tiểu thiếu gia đều thích. Nếu ngươi không phục, thì tự mình cũng làm được như nàng ấy đi.”
Kim Minh tức đến đỏ mặt: “Dao tỷ, sao tỷ lại thiên vị nàng ta chứ? Ai mà không biết, trước kia nàng ta từng có thân phận thế nào! Với cả còn từng với Thần Vương điện hạ …”
“Ta thấy ngươi đúng là muốn ch-ết, người khác cũng không ngăn nổi!”
Dao Cơ lập tức trầm mặt: “Nói bậy thêm câu nào nữa, ta sẽ trực tiếp bẩm báo với tiểu thư! Ngươi từ đâu tới, ta sẽ tiễn ngươi trở về đó!”
Kim Minh lập tức mặt mày tái nhợt, không dám nói thêm nửa lời.