Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Thiên Âm Các.
Ban ngày nơi này không tiếp khách, những cô nương đêm qua đàn ca hát múa tiếp đãi khách khứa đến khuya, giờ cũng đã mệt mỏi đang nghỉ ngơi trong phòng.
Hoa Mộ Thanh đi từ một con hẻm riêng bên phố Trường Môn, kế bên phố Yên Liễu mà đến.
Bề ngoài nhìn thì xe ngựa của nàng dừng lại ở phố Trường Môn nhưng thực tế, sau khi xuống xe nàng bước vào một quán trà trên phố Trường Môn, đi qua cửa sau men theo một con hẻm nhỏ phía sau sân quán trà không mấy ai để ý là có thể trực tiếp đến cửa sau của Thiên Âm Các.
Thật sự quá thuận tiện.
Hoa Mộ Thanh biết chắc chắn Quỷ Tam đã sắp xếp đường đi này, bởi vì nàng hiểu rõ Mộ Dung Trần.
Hắn không thể nào cam chịu để Đế Cực khống chế ép buộc mình suốt bao năm như vậy, với tính cách của hắn, hơn hai năm qua hắn nhất định đã âm thầm điều tra rõ ràng mọi con người, địa thế, hoàn cảnh, thậm chí cả những mật đạo bí ẩn không ai biết trong Long Đô!
Chỉ là nàng không ngờ, Thiên Âm Các của nàng lại khéo đến vậy, có sẵn một lối vào thuận tiện như thế này.
Bản lĩnh của Mộ Dung Trần, quả thật luôn khiến nàng hết lần này đến lần khác bất ngờ.
Quỷ Tam liếc nhìn sắc mặt Hoa Mộ Thanh, biết ngay lần này dẫn đường là đúng.
Hắn không quên tranh công giúp Vương gia nhà mình: “Sau này nếu tiểu thư muốn tới đây, cứ đi lối quán trà này là tiện nhất. Trước đây Vương gia thấy nơi này đối diện với Thiên Âm Các, đã mua luôn quán trà cùng hai cửa hàng trà lá bên cạnh.”
Ý là, đường đã sớm được chuẩn bị sẵn cho nàng rồi.
Nếu không phải Đế Cực bất ngờ bắt nàng đi, khiến Vương gia nảy sinh ý định đưa nàng rời khỏi Long Đô, thì những chuyện này, e rằng Mộ Dung Trần đã sớm nói cho nàng biết.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ dâng lên một tia ấm áp, liếc nhìn Quỷ Tam, khẽ cười: “Không cần phải tranh công cho chủ tử của ngươi, ta vẫn chưa tha thứ cho chàng ấy đâu.”
Quỷ Tam khựng lại, thật sự không hiểu hai vị tổ tông này lại đang giở trò gì nữa.
Chủ yếu là, hai người họ giận dỗi những người dưới như bọn hắn sẽ bị vạ lây đó!
Quan trọng hơn, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến hôn sự của hắn với Phúc Tử được!
Hôm nay Phúc Tử ở lại phủ Thần Vương, không đi cùng, nói là có chuyện khác phải làm ngay cả một ánh mắt cũng không liếc hắn lấy một lần.
Haizz, nghĩ thôi đã thấy hụt hẫng trong lòng.
Quỷ Ngũ đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khẽ cười khúc khích vừa định mở miệng trêu chọc thì mấy người đã bước vào Thiên Âm Các.
Quỷ Ngũ ngẩng đầu nhìn.
Cứng họng.
Quỷ Thập tiện tay lấy một chiếc bánh bao trên khay điểm tâm sáng của một tiểu nha hoàn vừa đi ngang, vừa cắn vừa gật đầu: “Ngon thật!”
Tiểu nha hoàn kia bị dọa cho giật mình: “Các ngươi là ai?!”
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, cô nương ấy lập tức quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân.”
Cô nương này tên là Hồng Tuyết, được Hoa Mộ Thanh mang từ Đại Lý về. Nhìn tuổi tác thì ngang ngửa với Phúc Tử nhưng thật ra khi mới bốn, năm tuổi, cả nhà nàng đã bị kẻ thù sát hại, sau đó bị kẻ thù bắt đi huấn luyện thành tử sĩ.
Về sau, được Hoa Mộ Thanh vô tình cứu thoát từ đó thề sống ch-ết đi theo nàng.
Hiện nay, nàng đang theo bên cạnh Dao Cơ, làm trợ thủ cho nàng ấy.
Thật ra lúc nãy khi Hoa Mộ Thanh cùng mọi người vừa bước vào, Hồng Tuyết đã sớm chú ý tới.
Nhưng nàng lại giả vờ như một tiểu nha đầu ngây ngô chưa hiểu sự đời, thậm chí còn chủ động để Quỷ Thập lấy một cái bánh bao trên khay mình cầm, mượn cớ tiếp cận mọi người.
Sau đó, từng bước tiến lại gần lọt thẳng vào vòng vây dường như lơ đãng nhưng thực chất đang âm thầm bảo vệ Hoa Mộ Thanh của Quỷ Tam, Quỷ Ngũ, Quỷ Thập.
Ngay khoảnh khắc nàng quỳ xuống.
Sắc mặt của Quỷ Tam, Quỷ Ngũ, Quỷ Thập đồng loạt biến đổi.
Quỷ Thập còn đang ngậm bánh bao trong miệng, đứng đơ tại chỗ.
Bọn họ cũng nhận ra có điều không ổn.
Nếu tiểu nha đầu này vừa rồi nảy sinh sát ý với Hoa Mộ Thanh, e rằng ba người bọn họ ở khoảng cách gần thế này, hoàn toàn không thể ngăn cản được!
“Nha đầu này…”
Người mở miệng là Quỷ Thập, miệng còn lẩm bẩm mấy câu với chiếc bánh bao.
Hồng Tuyết đứng dậy, khinh khỉnh liếc hắn một cái: “Chỉ với mấy người các ngươi mà cũng đòi bảo vệ chủ nhân ta sao?! Vô dụng!”
Hồng Tuyết vốn tính tình thẳng thắn, cứng cỏi theo Dao Cơ lại càng không kiêng nể miệng lưỡi.
Một câu nói khiến Quỷ Thập tức thì nhảy dựng lên muốn phản bác vài câu, nhưng lại phát hiện… thật sự không có gì để phản bác!
Sự thật đang bày ra trước mắt.
Tiểu nha đầu này đã dễ dàng tiếp cận sát bên cạnh Hoa Mộ Thanh!
Ngay từ đầu, không hề có chút phòng bị nào để Quỷ Thập lấy mất một cái bánh bao còn bị hắn dọa một trận, rồi mượn cớ tiến sát bên cạnh Hoa Mộ Thanh.
Nếu không phải chính nàng ta chủ động lộ thân phận.
Chỉ sợ…
Quỷ Thập tức đến mức không buồn ăn bánh bao nữa, chỉ còn biết trừng mắt nhìn tiểu nha đầu độc miệng này.
Quỷ Tam và Quỷ Ngũ lại liếc nhìn nhau.
Chiêu thức này, rõ ràng là kỹ thuật của sát thủ trong hắc đạo!
Trong lòng họ không khỏi kinh ngạc, âm thầm suy nghĩ: ‘Thiên Âm Các này, những ca cơ, vũ cơ nổi danh khắp Cửu Châu, chẳng lẽ thật ra chỉ là lớp ngụy trang, để che giấu những tiểu nha đầu, nô tỳ không bắt mắt nhưng lại cực kỳ đáng sợ như thế này sao?’
Trong tay Hoa Mộ Thanh, rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu nhân vật lợi hại như vậy nữa?
Hoa Mộ Thanh chỉ liếc qua đã nhìn thấu suy nghĩ của hai người, khẽ cười rồi nói với Hồng Tuyết: “Dẫn Thịnh Nhi đi chơi một lát, ta muốn nói chuyện với Dao Cơ bảo nàng sau khi dậy thì đến tìm ta ở tầng ba, phòng Bồng Lai Các.”
Hồng Tuyết đối diện với Hoa Mộ Thanh, lập tức lộ ra vẻ cung kính, cẩn thận, khiêm nhường:
“Vâng, Dao Cơ cô cô vừa mới tỉnh dậy, nô tỳ sẽ lập tức đi gọi nàng ấy đến.”
Sau đó, nàng lại mỉm cười dịu dàng, cúi người với Thịnh Nhi, giọng nhẹ như gió xuân: “Tiểu thiếu gia tới rồi sao? Nô tỳ dẫn người đến phòng của Kiều tỷ tỷ nhé? Vừa hay tỷ ấy mới làm xong một chiếc khóa Khổng Minh rất thú vị, nói muốn giữ lại cho tiểu thiếu gia chơi đấy.”
Thịnh Nhi lập tức vui mừng gật đầu liên tục: “Vâng, được ạ, được ạ!”
Hồng Tuyết liền cười đến cong cả mắt, nắm tay Thịnh Nhi dẫn cậu bé rời đi.
Tốc độ đổi sắc mặt này, thật sự khiến người ta phải than phục.
Nhưng Quỷ Tam và Quỷ Ngũ cũng hiểu rõ, đây vốn dĩ là một trong những kỹ năng cơ bản của loại sát thủ “bách biến” như nàng.
Có thể biến hóa thành bất kỳ dáng vẻ nào, dung nhập vào bất cứ hoàn cảnh nào lấy mạng bất kỳ ai.
Bách biến vô hình, tựa rắn biến sắc, ẩn mình vô tung chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một người khác.
Quá lợi hại!
Đến cả Quỷ Tam, Quỷ Ngũ cũng vô cùng kinh ngạc, huống chi đây lại là lần đầu tiên bọn họ gặp một tiểu nha đầu có khả năng “đổi mặt” nhanh như lật sách thế này.
Chỉ trong vài lần chớp mắt, nàng đã thay đổi đến bốn, năm dáng vẻ!
Thật sự đáng sợ!
Quỷ Thập co rụt cổ lại, vội nhét nốt chiếc bánh bao da mỏng nhân dày còn lại vào miệng: “Đáng sợ quá, ăn miếng bánh bao cho đỡ sợ…”
__
Một khắc sau.
Dao Cơ, búi tóc tùy ý, bước nhanh tới.
Nhìn thấy Quỷ Tam và Quỷ Ngũ đang đứng canh ngoài cửa, trong mắt nàng thoáng hiện một tia thất vọng nhưng rất nhanh lại mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Hoa Mộ Thanh đang tựa bên lan can của nhã gian, đưa mắt nhìn xuống đại sảnh rộng lớn, xa hoa bên dưới.
Tiệc rư-ợu ca múa phồn hoa náo nhiệt ban đêm, những tiếng cười nói uyển chuyển mềm mại lúc trước, dường như đã hóa thành ảo ảnh giờ chỉ còn lại trước mắt nàng là một khoảng không lạnh lẽo, vắng lặng.
Dao Cơ nhìn thấy thần sắc cô đơn thoáng hiện giữa đôi mày, ánh mắt của Hoa Mộ Thanh khi nàng khẽ cúi đầu, trong lòng bỗng “thịch” một tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
Theo bản năng, nàng lập tức chỉnh lại tinh thần, nở nụ cười rạng rỡ hơn.
“Tiểu thư.”
Dao Cơ bước lên, khẽ chạm vào ấm trà vừa được tiểu nha đầu mang tới kiểm tra độ ấm, rồi rót cho Hoa Mộ Thanh một chén trà: “Nàng đang nhìn gì vậy? Giờ này cũng chẳng có cảnh đẹp nào đáng để ngắm đâu.”
Từ sau khi biết được Hoa Mộ Thanh là chuyển thế của Tống Vân Lan, Dao Cơ lại càng kính sợ, dựa dẫm vào nàng nhiều hơn.
Dù Hoa Mộ Thanh nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn nàng vài tuổi nhưng khi đối diện với nàng, Dao Cơ thật sự không thể tùy tiện nổi.
Đến cả khi nói đùa, cũng mang thêm vài phần cung kính.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, xoay người bước đến cạnh bàn nhận lấy tách trà Dao Cơ dâng lên.
Dù buổi sáng mùa hè ngày càng oi bức nhưng đầu ngón tay của Hoa Mộ Thanh vẫn lạnh buốt, dường như không hề có chút hơi ấm nào.
Dao Cơ khẽ nhíu mày, liếc nhìn sắc mặt của Hoa Mộ Thanh.
Nàng cười nói: “Tiểu thư hôm nay đích thân tới, chẳng hay có điều gì cần dặn dò ạ?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhấp một ngụm trà khẽ ra hiệu: “Ngồi xuống rồi nói.”
Dao Cơ hơi do dự nhưng vẫn nghiêng người ngồi xuống cạnh Hoa Mộ Thanh, vị trí hơi thấp hơn nàng một chút.
Hoa Mộ Thanh cũng không miễn cư-ỡng, đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Có mấy việc muốn nói với nàng, nên ta mới đích thân đến một chuyến.”
Dao Cơ gật đầu: “Xin tiểu thư cứ dặn.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Việc thứ nhất, muốn nói cho nàng biết, Mộ Dung Trần đã hoàn toàn trở mặt với Đế Cực, e là sắp có hành động lớn. Tin tức bên ngươi nhận được khá nhiều, hãy giúp ta để mắt đến động tĩnh trong cung.”
Dao Cơ gật đầu, sở dĩ trước đó nàng có thể nói cho Hoa Mộ Thanh biết chuyện Mộ Dung Trần và Đế Cực đã rạn nứt, chính là nhờ Thiên Âm Các mỗi ngày đều tiếp đón đủ loại quyền quý.
Những gì nghe được từ miệng bọn họ gom góp lại, có thể nắm được không ít tin tình báo hữu dụng.
“Việc thứ hai, là chuyện hỷ sự của Quỷ Tam và Phúc Tử đã định, ngươi tìm giúp một nơi thích hợp, ta muốn tổ chức cho bọn họ một hôn lễ tươm tất.”
Dao Cơ vừa nghe đến chuyện này, liền nở nụ cười vui mừng: “Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá, đúng là chuyện vui! Tiểu thư cứ giao cho thuộc hạ, nhất định sẽ tìm một nơi thích hợp nhất.”
Không phải “nơi tốt nhất”, mà là “nơi thích hợp nhất”.
Quả nhiên thông minh.
Bên ngoài, Quỷ Tam nghe được liền gãi đầu cười ngượng, Quỷ Ngũ bên cạnh nhìn hắn cười đến không ngậm được miệng.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, lại nói: “Còn một chuyện nữa, nàng gửi tin cho Tống Huệ, nói ta hẹn nàng, cùng với Ngô Trân, Tô Nhiên uống trà, cứ định vào… chiều mai tại trà lâu Phẩm Trà Lâu trên phố Trường Môn…”
Chưa kịp nói hết câu đã thấy ánh mắt Dao Cơ khẽ biến đổi.
“Có chuyện gì sao?” - Hoa Mộ Thanh hỏi.
Dao Cơ mỉm cười lắc đầu: “Nghe nói Phẩm Trà Lâu là trà lâu tốt nhất ở Long Đô, tiểu thư chọn nơi ấy cũng xứng với thân phận của mấy vị đó.”
Hoa Mộ Thanh hơi sững người, chuyện này Quỷ Tam lại chưa từng nói với nàng.
Trà lâu tốt nhất Long Đô, vậy mà Mộ Dung Trần chỉ để tiện cho nàng đi lại, nói mua là mua luôn sao?
Tên này, lúc nào cũng thích làm những việc rõ ràng dịu dàng, chu đáo đến tận cùng nhưng chưa từng nói ra miệng.
Kiếp trước đã như vậy, kiếp này, vẫn vậy.
Nhưng thử hỏi còn ai có thể giận hắn được nữa? Còn có thể trách móc hắn được nữa đây?
Thật sự là… hết cách mà.
“Tiểu thư?” - Dao Cơ thấy nàng ngẩn người, liền nhẹ giọng gọi một tiếng.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Còn một chuyện cuối cùng nữa.”
Dao Cơ thấy sắc mặt nàng hơi nghiêm lại, lập tức nghiêm túc tập trung lắng nghe.
“Lần này ta bị Đế Cực bắt đi, nhưng lại nhìn ra được thủ đoạn giấu người của ông ta. Ta đoán rằng, Tô phu nhân… e là, đang bị giấu ngay dưới mí mắt của Mộ Dung Trần.”
Giọng của Hoa Mộ Thanh không hề hạ xuống.
Cánh cửa nhã gian cũng không đóng hẳn, Quỷ Tam và Quỷ Ngũ vốn thính giác nhạy bén tất nhiên nghe thấy rõ ràng lời nàng nói.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng dựng tai lên lắng nghe cẩn thận hơn.
Dao Cơ nhìn nàng, khẽ hỏi: “Ý tiểu thư là…”
Đầu ngón tay Hoa Mộ Thanh khẽ lướt nhẹ trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Dưới ngọn đèn là nơi tối nhất. Suy đoán ban đầu của ta không sai, chỉ là… Đế Cực còn táo bạo hơn ta nghĩ.”
Dao Cơ vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra nhưng nàng lại không rời mắt khỏi động tác quen thuộc khi tiểu thư đang suy nghĩ, khẽ khàng lướt tay trên mặt bàn, mũi cay cay, sống mũi dâng lên một nỗi xót xa.