Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Oanh Nhi thở dài, bước lên trước, dịu dàng mềm mại nói: “Dao tỷ đừng giận, Kim Minh xưa nay vẫn thẳng tính nghĩ gì nói nấy. Tỷ ấy cũng chỉ là... lo cho tiểu thư thôi, giữ một người như vậy bên cạnh, sớm muộn gì cũng sợ sẽ thành tai họa.”
Lời của Oanh Nhi thật ra cũng có chút ý khích bác nhưng từ miệng nàng thốt ra, giọng nói mềm mại như nước, lại khiến người khác không thể nào nổi giận.
Dao Cơ liếc nàng một cái, sắc mặt dịu đi vài phần, giọng cũng bớt căng thẳng hơn: “Tiểu thư giữ nàng ta lại, ắt có dụng ý. Các ngươi tuyệt đối đừng tự tiện gây chuyện, nếu ta nghe được lời ra tiếng vào gì người đầu tiên ta xử lý chính là hai người các ngươi đấy!”
Kim Minh nghiến răng: “Vậy thì lần sau cũng để bọn muội gặp tiểu thư một lần đi!”
Dao Cơ cau mày: “Dạo này phong thanh nhạy lắm...”
Nhìn thấy vẻ mặt Kim Minh không được tốt, nàng thở dài: “Nhưng ý của các ngươi, ta sẽ chuyển lời đến tiểu thư.”
Lúc này Kim Minh mới lộ ra vài phần vui mừng.
Dao Cơ lắc đầu: “Việc ta bảo các ngươi dò hỏi, dò hỏi được chưa?”
Kim Minh lập tức trợn trắng mắt, Oanh Nhi bất lực liếc nàng một cái rồi nói: “Bên chỗ Kim Minh có một vị khách, tình cờ là bạn đồng môn với đại công tử Hà Minh Kỳ của phủ Lễ bộ Thượng thư, nghe nói...”
__
Tầng ba, trong gian hương phòng yên tĩnh thanh nhã.
Hoa Lan Nhi đang cầm trên tay một chiếc khóa Khổng Minh tinh xảo.
Vừa rồi, Thịnh Nhi đã mày mò cả nửa buổi mà vẫn không mở được mồ hôi vã ra ướt cả đầu trông vô cùng đáng yêu.
Cuối cùng vẫn chưa mở được, còn hẹn nàng lần sau sẽ đến tiếp.
Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy một lẫy cài những mảnh gỗ vốn khít chặt với nhau lập tức tách rời ra.
Tiểu nha hoàn bên cạnh cười hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thích tiểu thiếu gia đó như vậy sao không tặng ngài ấy cái này? Ở đây tỷ còn nhiều lắm mà...”
Câu nói còn chưa dứt, Hoa Lan Nhi đã ngẩng mắt liếc nàng một cái.
Tiểu nha hoàn sững người, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, vội quỳ sụp xuống: “Tiểu nhân lỡ lời, xin tỷ tha tội!”
Hoa Lan Nhi dịu dàng mỉm cười, từng mảnh gỗ được nàng lắp lại vào nhau, cho đến khi chiếc khóa Khổng Minh trở lại nguyên vẹn, lúc này tiểu nha hoàn đã run rẩy toàn thân như sắp ngất đi.
Nàng mới khẽ cười, mở miệng: “Nếu ta tặng ngài ấy, thì lần sau ngài ấy sẽ không đến nữa. Ngươi cũng biết, người đứng sau ngài ấy, nắm giữ cả mạng sống của ta, ta nên cẩn thận lấy lòng mới phải, nếu không...”
Tiểu nha hoàn gần như sắp ngất xỉu, liên tục dập đầu: “Là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không nên nói linh tinh, tiểu nhân cái gì cũng không biết!”
Hoa Lan Nhi mỉm cười: “Ừm, đứng dậy đi. Ta khát rồi, ngươi đi nói với Dao tỷ giúp ta, bảo ta có được ít bạch trà thượng hạng khách tặng, mời tỷ ấy qua đây uống trà.”
Tiểu nha hoàn đứng dậy, quay người định đi ra ngoài nhưng lại nghe giọng Hoa Lan Nhi nhẹ nhàng vang lên: “Đứng lại.”
Rõ ràng giọng nói nhẹ như gió, thế nhưng lại khiến tiểu nha hoàn run lên một cái!
“Nhìn cái mặt ngươi kìa, người ngoài thấy lại tưởng ta đã làm gì ngươi không bằng. Mau lại gương lau qua mặt, chỉnh trang cho xinh đẹp rồi hẵng đi mời Dao tỷ.”
Hoa Lan Nhi cười đẹp đến mê người.
Tiểu nha hoàn vẫn còn run lẩy bẩy, bước đến trước gương trang điểm của Hoa Lan Nhi không dám liếc nhìn những thứ trong hộp trang sức của nàng chỉ nhanh tay cầm một hộp phấn xinh xắn ở bên cạnh, dặm qua loa lên mặt vài lượt rồi mới quay người lại.
Hoa Lan Nhi hài lòng gật đầu: “Đi đi, hộp phấn đó ta tặng cho ngươi.”
Tiểu nha hoàn rõ ràng vẫn còn sợ hãi nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần cảm kích, vội vã rời đi.
Bên bàn, Hoa Lan Nhi xoay xoay chiếc khóa Khổng Minh trong tay, khẽ thở dài: “Vị tiểu thư đó, rốt cuộc... là ai đây?”
Nghĩ đến gương mặt đầy tức giận không cam lòng của Kim Minh, nàng lại khẽ cười: “Có lẽ, nha đầu ngốc đó... có thể nói cho ta biết được điều gì đó.”
__
Trên xe ngựa.
Thịnh Nhi hào hứng kể cho Hoa Mộ Thanh nghe về sự tinh xảo của chiếc khóa Khổng Minh, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích.
Quỷ Ngũ nghe bên ngoài thấy thú vị, liền thuận miệng hỏi: “Tiểu điện hạ thích như vậy, chi bằng sau khi về phủ chúng ta mời thợ thủ công làm cho một cái?”
Không ngờ, Thịnh Nhi lại nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, con đã hứa với Kiều tỷ rồi, lần sau còn đến chơi với tỷ ấy, cùng nhau mở khóa nữa mà!”
Vừa dứt lời, Hoa Mộ Thanh vừa nở nụ cười dịu dàng, chợt sững người trên mặt hiện lên vẻ trầm tư.
Tố Cẩm nhanh chóng nhận ra sự thay đổi cảm xúc rất khẽ đó của Hoa Mộ Thanh, liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy Hoa Mộ Thanh đang trầm ngâm nhìn Thịnh Nhi đang vui vẻ.
Một lúc sau, nàng khẽ cười, xoa đầu Thịnh Nhi, mỉm cười nói: “Kiều tỷ bình thường rất bận, sao có thể rảnh rỗi chơi với con mỗi ngày được? Để mẫu thân gọi thợ làm cho con một cái còn tinh xảo hơn, rồi nhờ phụ thân con chơi cùng con chẳng phải vui hơn so với chơi với Kiều tỷ sao?”
Hiển nhiên, sức hút của Mộ Dung Trần đối với Thịnh Nhi vẫn hơn hẳn vị “Kiều tỷ” kia.
Thịnh Nhi lập tức vui mừng gật đầu liên tục: “Vậy con nghe Kiều tỷ nói còn có cả khóa Mai Hoa, Cửu Liên Hoàn, cầu Lỗ Ban nữa, mẫu thân, con muốn hết!”
Tố Cẩm để ý thấy, trong ánh mắt Hoa Mộ Thanh vụt qua một tia u ám rõ rệt hơn trước.
Nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nàng lại mỉm cười dịu dàng với Thịnh Nhi: “Được, để phụ thân con nhờ thợ làm cho con tất cả.”
Ở bên ngoài, Quỷ Ngũ giật giật khóe miệng. Ồ, đường đường là Thần Vương điện hạ của phủ Thần Vương, giờ lại thành người chuyên ngồi chơi cùng nhi tử mở khóa giải trí rồi đấy!
__
Còn tại phủ Trấn Quốc Tướng Quân trong Long Đô.
Trong đại sảnh, Mộ Dung Trần ngồi trên ghế chủ vị vẻ mặt lười nhác tùy ý, bỗng nhiên toàn thân lạnh băng một trận vô thức nhíu mà, lại là tiểu tử nào đang nói xấu hắn đây?
Phía đối diện, Trấn Quốc lão tướng quân Chu Thành cùng mấy người nhi tử đang đứng trong sảnh.
Lão tướng quân nhìn Mộ Dung Trần với gương mặt âm trầm: “Thần Vương điện hạ, rốt cuộc người muốn làm gì?”
Dù đã nhiều năm không ra chiến trường nhưng sát khí nơi sa trường năm xưa vẫn còn tỏa ra, khiến người khác khiếp sợ.
Thế nhưng Mộ Dung Trần chẳng thèm động mày động mắt, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười nhác khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cong môi nhìn Chu Thành, cười nói: “Ý của bổn vương, chắc Đại tướng quân trong lòng tự biết rõ.”
“Thứ cho lão thần ngu dốt, không hiểu ý Vương gia.”
Chu Thành quả nhiên là lão tướng dày dạn, đối diện sự khiêu khích trắng trợn của Mộ Dung Trần mà vẫn giữ thái độ bất khuất, không kiêu ngạo, không hoảng loạn.
Ngược lại, mấy người nhi tử đứng sau lưng ông, vốn được hưởng ánh hào quang của tổ tiên
lại hiện rõ nét sợ hãi và lúng túng trên mặt.
Mộ Dung Trần khẽ hừ một tiếng, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay vịn ghế gỗ hoàng hoa lê: “Được, hôm nay tâm trạng bổn vương tốt, sẽ giải thích rõ cho ngươi.”
Nói rồi, ánh mắt hắn đảo qua một lượt.
Quỷ Nhị liền bước ra ngoài, vỗ tay hai cái.
Chỉ thấy hai Quỷ Vệ nhẹ nhàng khiêng một người từ đâu đi vào, đặt người đó xuống đất xong liền biến mất không thấy tăm hơi.
Trong khi người của phủ Trấn Quốc Tướng Quân còn đang kinh hãi vì thân thủ quỷ dị của Quỷ Vệ thì Chu Thành đã tức giận đến cực điểm, gầm lên: “Hàm Nhi! Thần Vương điện hạ, ngài quá đáng lắm rồi!”
Mọi người lập tức nhìn theo, mới nhận ra người đang nằm trên mặt đất toàn thân đầy vết thương chính là Chu Hàm, người đã mất tích nhiều ngày nay!
Hôm đó, hắn đến dự yến ngắm hoa của Chu Lệ Phương, sau đó không trở về nữa.
Gia đình tìm cách liên lạc với trong cung cũng không được, Chu Lệ Phương cũng mất tích không có tin tức.
Ngay cả khi xin yết kiến, cũng bị Đế Cực đích thân hạ chỉ ngăn cản.
Cả nhà đang hoảng loạn không biết phải làm sao thì Chu Hàm lại bị Mộ Dung Trần khiêng đến trước mặt, trong bộ dạng thảm hại thế này!
Phụ thân của Chu Hàm lập tức toàn thân run lên, vội vàng ngồi thụp xuống kiểm tra phát hiện Chu Hàm vẫn còn thở, trong lòng thoáng thả lỏng.
Gương mặt vốn luôn lộ vẻ nhún nhường dè dặt, lúc này lần đầu tiên xuất hiện nét phẫn uất bất bình nhưng ông ta cũng không dám trừng mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần chỉ đành nghiến răng, giọng run rẩy hỏi: “Thần Vương điện hạ, tiểu nhi nhà thần không biết đã phạm phải lỗi lầm gì, mà khiến ngài phải ra tay tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ vô tội?”
“Đứa trẻ vô tội?”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền bật cười như nghe được chuyện nực cười: “Hắn vô tội sao? Chu Tiểu tướng quân, đừng nói với bổn vương rằng cả nhà các ngươi đều không biết mục đích chuyến vào cung lần này của hắn là gì đấy nhé?”
Sắc mặt phụ thân Chu Hàm lập tức thay đổi, á khẩu không nói nên lời.
Chu Thành cau mày, nhưng vẫn mở miệng: “Cho dù như vậy, chuyện này cũng không nên để Thần Vương điện hạ ra mặt.”
Ý tứ trong lời nói chính là, nếu như Mộ Dung Trần đã biết mục đích không mấy tốt đẹp của Chu Hàm trong lần tiến cung này, dù cho hắn thật sự có âm mưu nhằm vào biểu tiểu thư của phủ Đề Đốc Cửu Môn, thì người ra mặt xử lý cũng nên là Tống Vũ Đồng hoặc cùng lắm là để ông ta xin Hoàng Thượng xử phạt.
Thế nhưng nếu làm vậy, sự việc sẽ bị phanh phui Hoa Mộ Thanh chắc chắn sẽ phải gả cho Chu Hàm.
Bởi vậy, phủ Trấn Quốc Tướng Quân vốn dĩ rất chắc chắn với kế hoạch này hơn nữa còn có Chu Lệ Phương trong cung hỗ trợ, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ, sau khi Chu Hàm vào cung thì bặt vô âm tín còn Chu Lệ Phương thì đột nhiên cắt đứt toàn bộ liên lạc.
Những tin đồn lan truyền ra ngoài càng khiến phủ Trấn Quốc Tướng Quân kinh ngạc, người ở bên Hoa Mộ Thanh không phải là Chu Hàm mà lại là Hà Lâm và Thập Nhất Hoàng Tử Cảnh Hạo Khang!
Khi đó Chu Thành đã nhận ra có chuyện không ổn nhưng ông cũng không dám công khai tìm kiếm Chu Hàm, chỉ có thể âm thầm điều tra.
Không ngờ tìm kiếm mấy ngày trời vẫn không có chút manh mối nào, thì hôm nay Mộ Dung Trần lại thản nhiên mang một Chu Hàm mình đầy thương tích, gần như hấp hối đến trả lại cho phủ!
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người trong phủ chính là, Chu Hàm đã đắc tội với Mộ Dung Trần nên mới bị hắn dùng thủ đoạn hèn hạ hại thành ra thế này!
Nhưng ngoại trừ Chu Thành và Chu Chính (phụ thân Chu Hàm), những người khác trong phủ dù có tức giận đến mấy cũng không dám đứng ra đối đầu.
Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn đám người vô dụng trước mặt, lạnh nhạt nói: “Tại sao bổn vương lại không thể ra mặt chứ?”
Chu Thành nhíu mày trong lòng thoáng hiện một suy đoán, chẳng lẽ Tống Vũ Đồng không cầu xin Hoàng Thượng mà lại cầu xin Mộ Dung Trần ra tay?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ông lập tức lắc đầu phủ nhận.
Bởi vì Tống Vũ Đồng là người chỉ trung thành với Hoàng Thượng, cho dù có chịu oan ức muốn nhờ người ra mặt thì người duy nhất ông ta tìm đến cũng chỉ có thể là Đế Cực.
Tuyệt đối không thể nào bị Mộ Dung Trần mua chuộc.
Chu Thành lập tức đáp lại: “Không rõ vì lý do gì mà Thần Vương điện hạ lại ra tay đ-ánh trọng thương Chu Hàm? Nếu chỉ vì nó đem lòng ái mộ tiểu thư phủ Đề đốc thì đó cũng chỉ là chuyện nam nữ tự nguyện, Thần Vương điện hạ quản thế này… chẳng phải là quản quá rộng rồi sao…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Trần bỗng nhiên bật cười khẽ: “Nam nữ tự nguyện?”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chu Thành: “Không ngờ vị đại tướng quân từng một thời tung hoành sa trường gi-ết địch nơi chiến trường, nay lại có bản lĩnh của một phụ nhân nơi hậu viện cũng biết đảo ngược trắng đen, bịa đặt đặt điều quả thực khiến bổn vương mở mang tầm mắt.”
Chu Thành bị hắn nói cho đỏ bừng cả mặt!
Ban đầu ông vốn cho rằng Mộ Dung Trần chỉ đơn giản muốn lôi kéo Tống Vũ Đồng nên mới chủ động ra mặt nhưng giờ xem ra, những gì hắn biết lại còn nhiều hơn cả những gì ông dự tính?
Đúng vậy, bọn họ quả thực có ý định tính toán Hoa Mộ Thanh.
Nhưng thì sao chứ?
Nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân từ nơi khác tới, lại còn dắt theo một đứa con với danh tiếng như vậy, phủ Trấn Quốc Tướng Quân nhìn trúng nàng, nàng ta lẽ ra nên cảm kích rơi nước mắt mới phải!
Chẳng lẽ nàng ta còn không đồng ý?