Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 43

Trước Tiếp

Chương 43

 

Đỗ Đông gọi bạt mạng mười một, mười hai cuộc điện thoại liên tọi, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, bị ngắt lại tiếp tục gọi cho bằng được. Điện thoại rung làm tay Kiều Phụng Thiên tê cả ra.

 

"Nghe máy đi." Trịnh Tư Kỳ nhìn y: "Không nghe nữa người ta báo cảnh sát mất."

 

Kiều Phụng Thiên sững người, nhấp cánh môi khô khốc, nghe lời bắt máy: "A lô?"

 

"Chuyện quỷ gì vậy?! Quay đi quay lại cái đã mất tăm! Đệt cụ đã thế còn đếch bắt máy nữa chứ! Không hó hé tiếng nào làm ông gấp rụng cả tóc ra đây này bố thằng ranh con nhà cậu!" Đỗ Đông vừa mở miệng là chửi cho một tăng làm thái dương Kiều Phụng Thiên giật nảy, vội đưa điện thoại ra xa.

 

"Mở miệng ra!! Đang đâu!"

 

Kiều Phụng Thiên ho một tiếng, đáp: "... Bệnh viện thành phố Lợi Nam."

 

"Bệnh viện?"

 

"Bên anh tôi... xảy ra chút chuyện." Kiều Phụng Thiên nuốt khan, lẳng lặng ngước lên nhìn sườn mặt trầm tĩnh của Trịnh Tư Kỳ.

 

Đỗ Đông lái chiếc xe điện đi mượn phóng đúng tốc độ lưu thông tối đa cho phép, đua xe tới bệnh viện. Đến khi Kiều Phụng Thiện chạm mặt anh ta trong góc ngoặt hành lang, y phát hiện Đỗ Đông túa mồ hôi ướt cả người.

 

"Sao rồi? Tình hình thế nào? Anh cậu có bị làm sao không?" Đỗ Đông vừa đi vừa hỏi dồn dập như bắn liên thành. Anh ta đến trước mặt Kiều Phụng Thiên, kéo khuỷu tay nóng bừng của y lại.

 

Kiều Phụng Thiên nhíu mày, cúi đầu, chỉ vào bảng đèn đỏ trên đầu: "Không biết... vẫn chưa phẫu thuật xong." Y hít vào một hơi, thở hắt ra: "Phiền phức lắm, nguy hiểm nữa... chỉ biết phó mặc số phận."

 

Đỗ Đông há hốc, không nói gì. Thật lâu sau đó, Đỗ Đông mạnh tay kéo Kiều Phụng Thiên vào ngực, đặt tay ra sau gáy vỗ vỗ vào vai y.

 

"Không sao không sao hết! Ài!"

 

Đỗ Đông vỗ bùm bụp vào lưng Kiều Phụng Thiên, mạnh tay đến độ làm tóc y nhảy tán loạn. Y mãi chẳng nói tiếng nào, cứ mặc người kia vồn vã ghì mình thật chặt.

 

"Chuyện gì thì chuyện, có tôi và Lý Lệ đây mà! Đừng sợ! Miệng tôi khai quang rồi đây, nói không sao là không sao, cậu tin tôi!" Vừa ngớt miệng Đỗ Đông lại vuốt vuốt lưng Kiều Phụng Thiên.

 

Trịnh Tư Kỳ đứng dựa lên tường, trông thấy tay Kiều Phụng Thiên níu siết vạt áo Đỗ Đông lẫn đôi mắt thấp thoáng sau bả vai bạn mình. Trong veo, buồn rầu, phủ tầng nước lấp loáng ẩn hiện. Để so sánh, Kiều Phụng Thiên trong vòng tay người này hẳn nhiên thoải mái hơn, mềm mại hơn, và dường như bộc lộ nhiều hơn.

 

Để trong chớp mắt anh nhận thấy, rằng mình vẫn chỉ xa lạ. Có những việc dường như chu đáo quá mức, cân đo quá mức lại thành ra không trọn vẹn.

 

Trịnh Tư Kỳ lặng lẽ nhìn, chẳng biết sao lại chau mày. Anh bèn đẩy kính che đi.

 

"Phụng Thiên."

 

Trịnh Tư Kỳ bước đến, nhìn Kiều Phụng Thiên nghe vậy rời khỏi cánh tay Đỗ Đông.

 

"Hay là tôi về trước. Mấy đứa nhỏ đang ở nhà, có bạn cậu đến tôi cũng yên tâm rồi." Trịnh Tư Kỳ mỉm cười nhìn y.

 

"Thế Tiểu Ngũ Tử..."

 

"Cậu định nói cho cậu bé biết à?"

 

Kiều Phụng Thiên đơ ra phút chốc, lát sau cười khổ: "Tuy đúng là chuyện sớm muộn thôi, nhưng mà... bây giờ tôi chưa muốn nói. Đột ngột quá, vả lại còn chưa biết kết quả."

 

"Thế tôi không nói, cậu yên tâm." Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn y, "Trước khi mọi chuyện ổn thỏa, cậu đừng lo chuyện mấy đứa nhỏ. Đến lúc nào giải quyết xong thì tới đón cậu bé sau cũng được."

 

Công việc Trịnh Tư Kỳ không mấy thoải mái dư giả thời giờ, đã thế còn chẳng thân quen bao nhiêu. Kiều Phụng Thiên vừa áy náy vừa chột dạ.

 

"Lỡ, lỡ thằng bé hỏi thì sao?"

 

Trịnh Tư Kỳ cười nhạt: "Tôi kiếm cơm bằng mồm mép đấy. Dỗ một đứa nhóc con lại chẳng dư xăng, cậu yên tâm."

 

"Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng, sẽ không làm phiền thầy lâu quá đâu, trễ nhất là tối mai."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn sang bên cạnh một chốc, nói tiếp: "Có phiền phức gì thì đừng tránh né cũng đừng giấu nhẹm đi, nói với tôi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp, nhé?"

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu, gượng nặn ra nụ cười, nhìn phần tóc mái rủ xuống trán người trước mắt mình chừng vài giây đồng hồ, rồi lại gục đầu xuống.

 

"... Cảm ơn thầy."

 

"Khách sáo rồi."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh quay đi, bắt gặp mảng phấn vôi trắng xóa từ tường hành lang sơ ý dính trên vải áo sậm màu quá sức rõ rệt. Y lí nhí gọi anh lại. Trịnh Tư Kỳ quay đầu nhìn y, y mới đến gần với tay phủi nhẹ nhàng gấu áo khoác, im ắng vân vê hạt bụi dính lại ở đầu ngón tay mình.

 

"Được rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn vạt áo mình, đẩy mắt kính: "Có kết quả thì gọi cho tôi, muộn cũng được."

 

Kiều Phụng Thiên gật đầu: "Ừm."

 

Đỗ Đông thấy Trịnh Tư Kỳ đã đi xa, mon men tới gần: "Giảng viên đại học Lợi Nam, viện nhân văn mà hả. Tưởng khách cắt tóc tiệm mình thôi, sao lại ở đây với cậu?"

 

"Con gái thầy ấy là bạn chung lớp Tiểu Ngũ Tử, ngồi cùng bàn."

 

"Thân lắm à?"

 

"Đâu có." Kiểu Phụng Thiên vuốt mái, "Bạn bè bình thường thôi."

 

Lợi Nam trăng sáng. Gần nửa đêm, Kiều Phụng Thiên càng lúc càng tỉnh táo sốt vó.

 

Sống hay chết, thành công hay thất bại, dường như chỉ trong một khoảnh khắc người ta không chịu tác động của bất kỳ hành động nào hay bị tư duy của bản thân khống chế. Việc truyền đạt thông tin giữa bác sĩ và bệnh nhân luôn lệch pha cực độ, còn thấp thỏm hơn cả chơi xúc xắc với thượng đế —— ít ra chơi xúc xắc vẫn là chính tay mình tung.

 

12:30, ánh đèn đỏ sáng liên tục sáu tiếng đồng hồ tắt ngóm.

 

Hai người bật dậy khỏi ghế, Kiều Phụng Thiên thấy tim mình đập nhanh đến độ sắp ngừng nhịp, cổ họng nghẹn căng phải ho hắng mới chịu mới chịu lăn xuống bàn chân.

 

Khi bác sĩ phẫu chính bước ra, một điều dưỡng theo sau giúp ông cởi nút thắt sau áo choàng phẫu thuật. Đỗ Đông bước tới, Kiều Phụng Thiên lại đứng đờ ra không dám động đậy, bấu víu lấy vạt áo chờ bác sĩ tháo khẩu trang nói chuyện với mình.

 

"Người nhà đừng căng thẳng."

 

Bác sĩ trưởng khoa vẫn bình thản không nóng không lạnh, két nút thắt dài đằng sau tay: "Ca phẫu thuật rất thành công, tay cũng đã tạm thời, tôi nói là tạm thời, được nối lại."

 

Kiều Phụng Thiên nao núng đứng đó.

 

Y sợ mình nghe không rõ, nghe nhanh quá, hay là nghe lầm.

 

"Thất thần ra đó làm gì!" Đỗ Đông thụi cùi chỏ đẩy y về trước: "Bác sĩ nói thành công rồi! Không sao hết rồi!"

 

Bấy giờ Kiều Phụng Thiên mới hé môi.

 

Khoảnh khắc nhẹ nhõm này cắt phăng dây cung trong lòng.

 

Kiều Phụng Thiên vùi mặt vào lòng bàn tay, tay chân vừa thả lỏng bị cơn đau nhức mệt mỏi ùa tới càn quét như thủy triều dâng, chúi nhủi ngồi phịch xuống ghế. Y không khóc cũng không kêu la, im lìm, chỉ đôi vai cứ run lên bần bật giữa lúc lặng phắc.

 

Tâm trạng đầy ắp hy vọng thay thế cho nỗi tuyệt vọng qua đi, những rung động to lớn tìm đến sau những cảm xúc đau thương.

 

Đỗ Đông nghiêng người sang, vò xù mái tóc mềm mại của y: "Chưa tin nữa hả! Đã bảo tôi khai quang thật mà, không hề lừa cậu tí nào, đúng chưa?!"

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Đông, trong ánh mắt hệt như cơn mưa tầm tã trên con đường núi lầy lội ở Lộc Nhĩ.

 

"Không khẳng định bệnh nhân đã hoàn toàn ổn định." Trưởng khoa đau đầu nên về phòng phẫu thuật trước, điều dưỡng ở lại cuộn áo choàng phẫu thuật, cẩn thận xếp gọn lại: "Còn cả quá trình hậu phẫu cần theo dõi, không thể xem nhẹ được."

 

Kiều Phụng Thiên chống gối đứng dậy: "Không... không vào xem bệnh nhân được ạ?"

 

"Bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt bằng lối riêng rồi. Phòng chăm sóc đặc biệt có nhân viên y tế trực 24 giờ, người nhà không được vào, cũng không cần canh đêm. Nếu ở gần đây cứ về nghỉ ngơi tính chuyện tiếp theo. Có việc gì bệnh viện sẽ thông báo kịp thời, cậu chỉ cần đảm bảo luôn nghe máy là được, còn lại đừng lo lắng quá mức."

 

"Cảm ơn cảm ơn, phiền thay mặt tôi cảm ơn các bác sĩ và điều dưỡng. Mọi người vất vả rồi." Đỗ Đông đưa tay, hơi kích động gãi gãi đầu muốn bắt tay điều dưỡng.

 

"Không cần đâu." Điều dưỡng cười: "Trách nhiệm của chúng tôi mà."

 

Giữa màn đêm, Đỗ Đông theo Kiều Phụng Thiên về hồ Đào Trùng.

 

Hai người bắt chiếc taxi chạy đêm, Kiều Phụng Thiên dựa vào cửa sổ xe, đèn đường chiếu trên gương mặt y lúc sáng lúc tối.

 

Quần áo với đồ đạc hằng ngày phải soạn từng món một, có dùng đến hay không là cả một trận chiến khủng khiếp dài dặc sau này. Giờ phải nghỉ việc bên chỗ bất động sản mà hợp đồng vẫn chưa hết hạn, còn phải tranh thủ thời gian đi làm thủ tục, phải giải trình tình hình chi tiết nữa. Tiểu Ngũ Tử không sống một mình được, nghĩ ngợi làm sao nữa đây, phải dọn quần áo sạch vở tạm thời chuyển về nhà mình, đâu bỏ học được...

 

Chiếc xe bị tai nạn là xe thuê, phải tra cho ra, ai sẽ là người chịu trách nhiệm, cần bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu.

 

Cô bé bị tai nạn nữa, người nhà còn chưa tới nơi, chưa chửi mắng làm ầm lên, giờ phải gặp cảnh sát giao thông họ Lưu kia để hỏi rõ ràng, có bị truy cứu trách nhiệm hình sự không, có thì bao nhiêu, tiếp đó phải giải quyết ra sao, tốn bao tiền mới giải quyết hết trách nhiệm dân sự được.

 

Lâm Song Ngọc với Kiều Tư Sơn còn chưa biết tin, mà giờ thì không thể nói, không thể để hai người họ đội gió đội mưa đến để khóc lóc ầm ĩ, thật tình không phân ra ba đầu sáu tay mà lo liệu được.

 

Nhớ đến Kiều Tư Sơn, không biết thuốc hạ huyết áp còn đủ uống không. Năm ngoái ông bị tai biến nhẹ, liệt nửa cánh tay không cử động được, phải uống viên nén giải phóng kéo dài Nifedipine mới dần ổn định lại. Gì cũng phải mua.

 

Tiền tiết kiệm cộng hết lại giờ chỉ có năm vạn, moi móc thế nào cũng không đào đâu ra thêm. Khoản dưỡng lão của Lâm Song Ngọc với Kiều Tư Sơn không thể ngó tới, nhất quyết không được đụng đến.

 

Tiền trả góp mua nhà phải trả còn tới tận mấy năm...

 

Vốn lẽ còn chịu đựng được, bây giờ tai họa giáng xuống bất ngờ, túng quẫn cực độ.

 

Hay là bán nhà vậy.

 

Kiều Lương cần gấp, có bán cũng chưa chắc đủ.

 

Tiểu Ngũ Tử đi học cũng tiền, hậu phẫu cũng tiền, không chăm sóc được mời hộ lý cũng tiền, tiền thuốc men, tiền phẫu thuật, tiền sinh hoạt,...

 

Sao sống lại mệt mỏi khổ sở thế nhỉ.

 

Kiều Phụng Thiên day mũi, dụi mắt. Y mở cửa sổ xe để gió lùa vào cái đầu váng vất nặng trịch, vào trái tim đang dồn nghẹn. Đỗ Đông lo lắng nhìn hàng mi mắt dày cong cong của y.

 

"Cậu lên trước đi." Kiều Phụng Thiên đứng giữa hành lang đen đặc, dúi chìa khóa nhà vào lòng bàn tay Đỗ Đông: "Vào tìm giỏ giúp tôi, chắc anh tôi cất trong tủ. Ngoài hành lang nhiều đồ, cậu đi cẩn thận coi chừng va quẹt."

 

Đỗ Đông sốt ruột kéo tay y: "Cậu đi đâu?"

 

Kiều Phụng Thiên cười khẽ —— Bộ đi nhảy lầu chắc?

 

"Gọi điện." Y rụt tay về: "Gọi cho thầy Trịnh, cậu lo làm gì, tôi hỏi xem nhóc Tiểu Ngũ Tử ngủ rồi hay chưa thôi."

 

Đỗ Đông thoáng chần chừ: "... Tôi lên trước chờ cậu."

 

"Ừm."

 

Kiều Phụng Thiên lên sân thượng.

 

Sân thượng rộng thoáng nhưng rất bẩn, đọng hàng mấy vũng nước mưa. Kiều Phụng Thiên bất cẩn giẫm vào làm bọt nước bắn tung tóe, ướt nhẹp ống quần.

 

Tay vịn dọc theo mái hiên đã rỉ sét, chạm tay vô là tay dính đầy mấy hạt màu đỏ. Kiều Phụng Thiên không dựa vào, mà đứng thẳng lưng cách xa ra cả khoảng.

 

Trịnh Tư Kỳ nghe máy rất nhanh, Kiều Phụng Thiên nghĩ chắc là anh không hề ngủ.

 

"Làm phiền thầy à?"

 

"Không đâu, sao rồi?"

 

Trịnh Tư Kỳ đang sửa giáo án. Anh bật đèn bàn, gác chân lên ghế, tay gõ phím, vừa mới hoàn thành một trang Powerpoint. Giọng anh rất trầm, lại vô cùng dịu dàng.

 

Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm ánh đèn vẫn tờ mờ tỏ trong ô cửa sổ đằng xa xa: "Bác sĩ nói, tạm thời xem như thành công, cần tiếp tục theo dõi."

 

Trịnh Tư Kỳ bỗng không nói gì, sau một quãng im lặng dài, anh mới lên tiếng.

 

"Ừ."

 

Kiều Phụng Thiên hít vào một hơi: "Tiểu Ngũ Tử thế nào rồi, thằng bé có hỏi gì nhiều không? Thằng bé... từ nhỏ đã nhạy cảm, phát giác gì cũng im ỉm không nói ra... Ngày mai tôi sẽ đến đón."

 

"Cậu yên tâm, đang ngủ ở phòng bé Táo rồi." Trịnh Tư Kỳ đứng dậy vào bếp, rót một cốc nước nóng: "Thời gian không thành vấn đề, đừng ép bản thân quá."

 

Kiều Phụng Thiên không đáp.

 

Bây giờ có rất nhiều thứ đã không còn thành vấn đề với y, liệu có được thấu hiểu chăng, liệu có được đón nhận chăng, liệu có được chúc phúc chăng. Quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt này là không thực tế, cũng chẳng cần thiết.

 

Không cần bận tâm về nơi ở, không cần lo lắng ngày mai đói hay no, gia đình khỏe mạnh, mọi người mình quan tâm đều sống bình thường bình yên, đã là rất đủ đầy.

 

Song những câu chuyện đẹp đẽ đều do con người tạo ra, họ rồi cũng sẽ bị những chuyện cỏn con, những ngày sống lặp đi lặp lại dồn nén buộc phải thừa nhận —— lắm khi chính nó là bức tường cao, là hố trũng sâu, là khoảng trống xa xôi giữa đôi bờ ta buộc lòng vượt qua chỉ trong một bước nhảy.

 

Kiều Phụng Thiên phải đối mặt, phải bước đi. Nói không sợ nghĩa là nói nhảm, nói dối.

 

"Không ép mình thì làm sao vượt qua nổi."

 

Kiều Phụng Thiên chế nhạo mà như tự giễu. Y cúi đầu cười cười, nhìn bàn tay trắng bệch của mình giữa màn đêm.

 

Y cho rằng Trịnh Tư Kỳ không thể hiểu được cảm giác này.

 

Trịnh Tư Kỳ có một câu trong đầu, nhưng nghĩ mãi vẫn không nói ra. Những câu chữ cao xa mạnh như trút nhưng rỗng tuếch ấy đứng trước thực tại bao giờ cũng nhỏ nhoi và bất lực.

 

Câu danh ngôn của Stephens, ông nói, mọi bi kịch đều tạo nên người hùng giữa đời thường.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp