Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 42

Trước Tiếp

Chương 42

 

Cuối cùng bóng đêm cũng dày khắp Lợi Nam, u tối sương khói, trời lộng gió không sao.

 

Những chuyến xe vội vã ra vào phòng cấp cứu không ngớt, những chiếc blouse trắng xóa và những bộ đồng phục điều dưỡng dao động tới lui trước mắt. Trịnh Tư Kỳ nắm lấy cánh tay Kiều Phụng Thiên suốt từ lúc ấy không hề buông. Kiều Phụng Thiên hướng mắt nhìn sàn gạch, đăm đăm nhìn mấy đốm trắng loang lổ hắt từ bóng đèn xuống nền gạch lát.

 

Thế mà sống lưng cứ thẳng tắp trong vô thức.

 

Ít lâu sau đó, trưởng khoa ngoại thần kinh tóc hoa râm dẫn theo một nhóm bác sĩ gấp rút chạy đến từ góc cầu thang, nhăn mày thi thoảng nói gì đó với bác sĩ đứng kế bên, tay huơ huơ ra hiệu. Mới vừa bước vào cửa điện tử phòng cấp cứu không bao lâu, lại có điều dưỡng đeo khẩu trang kín mít bước ra.

 

"Người nhà Kiều Lương!"

 

Trịnh Tư Kỳ buông lỏng tay, Kiều Phụng Thiên nghe thấy đứng phắt dậy.

 

Điều dưỡng vẫy tay với y: "Cậu vào đây nhanh lên, trưởng khoa đến rồi, có vấn đề gì bác sĩ sẽ giải thích cặn kẽ với cậu!"

 

Tim Kiều Phụng Thiên vừa nuốt được ngược trở về giờ lại vọt thẳng tới cuống họng. Y quay về phòng cấp cứu, trong cơn hoảng hốt không biết nên bước chân phải hay chân trái trước đây. Y vô thức quay đầu lại thật nhanh nhìn Trịnh Tư Kỳ đầy bất an, hé môi, thế mà chẳng mảy may phát ra được lấy một âm tiết.

 

"Tôi không đi, tôi vào chung với cậu."

 

Bàn tay Trịnh Tư Kỳ đỡ lấy nơi xương bả vai y, nhẹ nhàng đẩy y về trước: "Đừng hoảng, đừng sợ."

 

Lúc này Kiều Phụng Thiên mới hít thật sâu một hơi, rồi ra sức nuốt xuống. Y đi theo điều dưỡng hướng thẳng về phía Kiều Lương ở góc ngoặt, nghiêm trang đứng sang một bên nhìn bảy, tám vị bác sĩ vây quanh chiếc giường bệnh nhỏ hẹp.

 

"Thế nào rồi ạ?"

 

"Tình trạng rất nghiêm trọng. Hiện tại bệnh nhân hôn mê, nhịp tim và huyết áp đều không ổn định."

 

Bác sĩ trưởng khoa tháo cặp kính lão, giọng nói bình bình mang khẩu âm mềm mại của người miền Nam. Ông tỉ mỉ hỏi bác sĩ trực cấp cứu về tình trạng ngoại thương của bệnh nhân, đeo lại kính, lật tấm chăn mỏng lên tự tay kiểm tra các vết thương bên ngoài.

 

Bảy chỗ ngoại thương, vừa dài vừa sâu.

 

Chỗ nghiêm trọng nhất nằm ở cẳng tay trái gãy xương hở toác ra, nghiêm trọng đến mức be bét gần như một phần ba thịt cánh tay. Máu nhỏ tong tong xuống liên tục không ngừng, bác sĩ cấp cứu buộc phải thắt garo cầm máu chặt lại cực kỳ đau đớn nhằm tạo áp lực cầm máu, mới chật vật ngưng lượng máu chảy ra ồ ạt.

 

Nhưng phần còn phức tạp hơn cả ngoại thương là những tổn thương bên trong mà mắt thường rất khó để quan sát thấy. Vài bác sĩ trưởng khoa dẫn theo soi phim vừa chụp dưới đèn xem một cách kỹ lưỡng, thảo luận một lúc, nghiêm túc và nhanh chóng đưa ra chẩn đoán chính xác.

 

Va chạm từ bên ngoài vào vùng đầu tạo thành chấn thương sọ não, xuất huyết nhiều.

 

Gần như ngàn cân treo sợi tóc, ranh giới sự sống và cái chết hết sức mong manh.

 

Kiều Phụng Thiên hoảng hốt nghe họ thảo luận với nhau những thứ gì đó mà y chỉ hiểu được một nửa, bụng sợ sệt hoang mang không nói nên lời. Y găm chặt móng tay vào thịt, lo lắng tới nỗi chỉ muốn ôm đầu ngồi bệt xuống, thế nhưng chẳng cách nào xen lời vào một câu. Không phải y không muốn, mà là không dám, không dám chủ động đặt câu hỏi, sợ sẽ nhận phải câu trả lời không hay.

 

"Trưởng khoa, đây là người nhà bệnh nhân, em trai."

 

Điều dưỡng nọ nhận tấm phim từ tay trưởng khoa, dẫn ông đến cạnh Kiều Phụng Thiên. Bác sĩ trưởng khoa vẫn đeo kính lão, lúc vòng qua đầu giường còn đưa tay chỉnh lại bảng tên trên ngực cho ngay rồi bước đến.

 

Kiều Phụng Thiên thấy tim mình quặn thắt khó thở, đến mức nhóm người kia lại gần cũng đã khiến y thấy áp lực và sợ hãi vô cớ. Trịnh Tư Kỳ khẽ tiến đến, anh không nói gì, nhưng đứng kề bên vai Kiều Phụng Thiên.

 

"Tình trạng nội thương lẫn ngoại thương đều rất nghiêm trọng, gia đình phải chuẩn bị tâm lý." Trưởng khoa hơi cúi đầu đưa tay ra hiệu, giọng nói gần như không hề lẫn cảm xúc: "Trước hết chúng tôi phải nói với cậu vấn đề này thật rõ ràng, được chứ?" Bác sĩ trưởng khoa dừng tay giữa không trung, rất lâu không nói tiếp, bác sĩ và điều dưỡng đứng bên cạnh cũng gật đầu theo lời ông, lập tức quay về phía Kiều Phụng Thiên.

 

Kiều Phụng Thiên cảm giác mình bị động vô kể, y nghĩ chắc là mình nên gật đầu.

 

"Xin lỗi bác sĩ."

 

Trịnh Tư Kỳ bước về trước, bỗng hạ giọng lên tiếng.

 

"Tình hình cụ thể hiện tại, phương án cấp cứu điều trị tiếp theo, có thể bao gồm những rủi ro gì, khả năng nguy hiểm là bao nhiêu phần trăm, mặt khác người nhà cần làm những gì, phối hợp với các bác sĩ thế nào, cần hiểu rõ và điều chỉnh những gì." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính: "Chúng tôi đang chờ bác sĩ nói, đó mới là điều quan trọng nhất bây giờ phải không bác sĩ?"

 

Trưởng khoa nghe vậy thoáng khựng lại, ánh mắt từ ngang tầm thành hơi ngước lên trên, ông đẩy cặp kính lão.

 

Vị bác sĩ cao gầy có lẽ thuộc khoa chỉnh hình là người lên tiếng đầu tiên: "Các ngoại thương khác không là vấn đề lớn, chỉ cần cầm máu làm sạch vết thương là ổn. Vết thương hở gãy xương ở cẳng tay trái có nguy cơ đoạn chi, bệnh viện chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức giữ lại cho cậu."

 

Trưởng khoa trầm ngâm một chốc, chậm rãi day thái dương: "Hiện tại mối nguy hiểm lớn nhất nằm ở vùng sọ bị xuất huyết. Xuất huyết ở khu vực đồi thị và thùy não đã có hiện tượng tắc nghẽn, tốt nhất là bệnh nhân phải được phẫu thuật ngay để mở sọ loại bỏ máu tụ. Ca này là đại phẫu nên tất nhiên sẽ có nguy hiểm."

 

Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm.

 

Đâu đâu cũng là nguy hiểm.

 

Kiều Phụng Thiên muốn níu lấy gì đó, bấu chặt lấy gì đó để ngăn mình đừng ghì sát mặt đất, ngăn mình rơi bịch xuống nặng nề.

 

"Không thể đoạn, đoạn chi được... Vậy, vậy sau này anh ấy phải sống làm sao, làm việc làm sao..." Kiều Phụng Thiên nói đứt quãng.

 

Bác sĩ cao gầy nhíu mày, bước ra trước: "Bởi vậy nên mới nói là có nguy cơ, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức giữ lại cho cậu! Nhưng chuyện này không thể đảm bảo 100% được, hôm nay tôi có nối lại ngày mai vẫn có khả năng hoại tử. Chẳng lẽ cái tay quan trọng hơn giữ được mạng? Cậu người nhà đây vẫn chưa hiểu nữa sao?"

 

Trịnh Tư Kỳ lại đưa tay vỗ lưng Kiều Phụng Thiên thật nhẹ nhàng.

 

Kiều Phụng Thiên vuốt tóc mái lòa xòa xuống trán: "Bao giờ làm phẫu thuật mở sọ ạ?"

 

"Các chỉ số đủ tiêu chuẩn sẽ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật. Với tình trạng của bệnh nhân thì tiến hành càng sớm càng tốt." Trưởng khoa trả lời y.

 

Kiều Phụng Thiên muốn hỏi nguy hiểm có thể xảy ra, nhưng câu chữ cứ nghẹn trong cổ họng, đến mở miệng ra thôi cũng thấy khốn đốn.

 

Trịnh Tư Kỳ thay lời y: "Khả năng nguy hiểm là bao nhiêu thưa bác sĩ?"

 

Trưởng khoa chậm rãi nhét tay vào túi áo, dường như cũng đang nhẩm tính suy nghĩ.

 

"Trên lý thuyết là 60% khả năng thành công. Chưa bao gồm các biến chứng hậu phẫu có thể xảy ra, chẳng hạn như nhiễm trùng hậu phẫu, liệt nửa người hoặc mất một giác quan, rối loạn chức năng ngôn ngữ, vân vân, tất cả những biến chứng trên đều có thể xuất hiện. Thời gian dưỡng bệnh cũng sẽ rất dài và vất vả, gia đình cần chuẩn bị tinh thần."

 

Sáu mươi phần trăm.

 

Nguy hiểm chồng chất nguy hiểm.

 

Chớp mắt sau đó y dường như lại quay về trạng thái ngơ ngác, không đủ tỉnh táo nghe rõ ràng tràng dặn dò ngắt quãng của trưởng khoa sau đó. Mãi đến khi bản cam kết phẫu thuật xuất trước trước tầm mắt, Kiều Phụng Thiên mới phát giác tay mình run lẩy bẩy không sao đặt bút.

 

Đã lên bàn mổ, sống hay chết cũng không cách nào làm khác đi, không được hối hận, không thể quay đầu.

 

"Phiền cậu nhanh lên, phòng phẫu thuật đang được chuẩn bị, trong khoa cấp cứu vẫn còn nhiều ca khác chờ phẫu thuật, không chỉ có mỗi mình anh trai cậu bị thương."

 

Điều dưỡng nhìn mà sốt ruột, khẽ gõ vào bản ký tên không nhịn được lên tiếng giục.

 

"Phụng Thiên."

 

Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng cầm chiếc bút trong tay Kiều Phụng Thiên, tay bên kia lại đặt trên lưng y nhè nhẹ vỗ về.

 

Thật ra hành động này có xuất phát rất bình thường thôi. Gần như mọi người trên đời này từ khi được sinh ra đều đã từng nhận được hành động vỗ về trấn an này từ cha mẹ trước tiên. Tự bản thân nó đã mang hàm ý an ủi vô cùng lớn, dường như Trịnh Tư Kỳ hiểu điều này rất rõ.

 

"Thả lỏng, thử hít sâu một hơi nào."

 

Kiều Phụng Thiên nghe lời anh, hít vào thật sâu. Mùi nước thử trùng và không khí lạnh toát tràn vào xoang mũi, k*ch th*ch niêm mạc mỏng manh.

 

Đến lúc thở ra được, y bất ngờ cảm thấy thư thái dễ chịu trong khoảnh khắc. Y ngoái đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ, nhìn anh cười với mình thật nhẹ, sau đó đặt bút trở về tay mình.

 

"Ký đi, đừng sợ, anh trai cậu đang chờ cậu đấy."

 

Kiều Phụng Thiên cầm bút, nắm lấy thật chặt, ngoáy thật nhanh viết tên mình ra. Y như giao phó lại như đang tránh né, đẩy bản ký tên đi bằng đôi bàn tay run lẩy bẩy.

 

Thời gian từ lúc chuẩn bị đến lúc tiến hành ca phẫu thuật rất ngắn ngủi. Cửa phòng cấp cứu mở toang, điều dưỡng giơ bình truyền, tay giữ túi oxy khẩn cấp trên giường, dẹp những người dừng chân nhìn ngó xung quanh. Một điều dưỡng khác đẩy giường bệnh theo sau bác sĩ, hướng mắt về phía mọi người.

 

"Xin nhường đường xin nhường đường, phiền mọi người tránh ra! Người nhà Kiều Lương! Người nhà Kiều Lương đâu?"

 

Kiều Phụng Thiên lập tức chạy đến.

 

"Đây, đây ạ!"

 

"Theo chúng tôi tới phòng phẫu thuật tầng sáu, nhân lực không đủ, cậu vào đẩy giường đi."

 

Kiều Phụng Thiên gật gật đầu, nắm lấy thành giường. Đôi ngươi không biết nên đặt tiêu cự vào đâu bị ép rơi xuống gương mặt người đang nằm trên giường bệnh. Tim có cảm giác hệt như bị nện một nhát đau điếng.

 

Kiều Lương nằm trên giường bệnh vẫn với gương mặt ấy. Chỉ là mái tóc dày đen nhánh hơn Kiều Phụng Thiên chẳng biết bao nhiêu kia đã bị cạo sạch. Hồi Kiều Phụng Thiên chỉ cao đến hông Kiều Lương đã hâm mộ mái tóc anh vô cùng, chất tóc đẹp mà mềm mại chứ chẳng ngả vàng cháy như y.

 

Trên mái đầu xanh nhợt đã trọc lốc trống hoác kia là hai vết màu dài, mảnh do lưỡi dao bất cẩn để lại.

 

Ở khoảng cách gần hơn, rõ nét hơn, tất cả càng khiến Kiều Phụng Thiên thấy khó thở, tay run lẩy bẩy như rây sàng. Y thấy mình sao mà kỳ quặc quá, rõ là đã cắn răng nhẫn nhịn suốt từ bấy giờ, lại chỉ vì mái tóc anh mà sắp không nhịn nổi bật khóc.

 

"Xin lỗi xin lỗi, chờ một chút."

 

Kiều Phụng Thiên vội buông lỏng tay, quay lưng đi bưng kín mặt.

 

"Cậu theo sau tôi."

 

Trịnh Tư Kỳ nắm hờ cánh tay Kiều Phụng Thiên, kéo y ra sau lưng mình.

 

"Đừng khóc."

 

Sáu giờ ba mươi chập tối, ca phẫu thuật bắt đầu, đèn đỏ nháy sáng, 60% thành công.

 

Con người khi đối diện với những sự việc to tát thường thích kịch tính hóa nó lên, phóng đại yếu tố xác suất trong phạm vi nhỏ ra vô hạn. Không suy nghĩ về 60% thành công kia mà cứ chăm chăm đi bấu vào 40% xác suất thất bại cứ như tự ngược đãi. Kiều Phụng Thiên là một con người bằng x*c th*t, cũng vậy. Y không biết nếu bác sĩ không cứu được Kiều Lương, y phải làm gì đây, Lâm Song Ngọc, Kiều Tư Sơn, Kiều Thiện Tri, con đường sau này phải bước tiếp thế đây.

 

Khi một người như vậy không còn tồn tại, rất nhiều điều với Kiều Phụng Thiên dường như cũng sẽ mất đi quá nửa ý nghĩa.

 

Nỗi đau buồn to lớn và sự sợ hãi bất lực lại xộc lên não một lần nữa.

 

Kiều Phụng Thiên dựa vào Trịnh Tư Kỳ, tay đút trong túi áo nắm siết.

 

"Bác sĩ bây giờ sẽ giao tiếp theo kiểu linh hoạt và chừa cho bản thân rất nhiều không gian. Đặc biệt là những bác sĩ kỳ cựu thâm niên, như bác sĩ trưởng khoa chẳng hạn."

 

Trong hành lang, không hiểu sao Trịnh Tư Kỳ thình lình nói một câu khó hiểu thế. Nhưng giọng nói trầm lặng ấy chậm rãi rót vào tai, lại đủ sức khiến người ta thấy an lòng.

 

"Ý thầy là gì..."

 

"Ý tôi là, 60% mà họ nói là vô cùng dè dặt. Thậm chí có thể nói là, họ đã giảm xuống bớt 20% khả năng so với tình hình thực tế. Bác sĩ nào cũng vậy, chỉ mổ ruột thừa thôi cũng nói thành 80% thành công vì để chừa đường lui. Kỹ thuật giải phẫu ngoại thần kinh bệnh viện thành phố Lợi Nam luôn xếp hàng đầu vùng Tây Nam, cực kỳ kỹ lưỡng. Không phải nói ra để cậu lạc quan mù quán, nhưng cũng không cần phải lo lắng buồn bã vô cớ, được chứ?"

 

"... Thật sao?" Kiều Phụng Thiên hỏi, cẩn trọng từng li từng tí.

 

Trịnh Tư Kỳ cũng không biết nữa, anh coi tầm bậy tầm bạ trong truyện với phim truyền hình cả đấy.

 

Nhưng so ra bấy nhiêu vẫn khá hơn bài lặp đi lặp lại "Đừng hoảng, đừng sợ" vô dụng. Thế chẳng bằng phân tích sự việc theo trật tự rành mạch để xác tín niềm hy vọng nhỏ nhoi của Kiều Phụng Thiên. Người cần cảm giác an toàn sẽ không đắn đo mọi sự đúng sai quá nhiều, thứ họ cần chỉ là một lời khẳng định.

 

"Chị tôi là điều dưỡng trưởng ở đây, tin tôi."

 

Trịnh Tư Kỳ gật đầu, nhích người sang một chút để cánh tay mình chạm vào vai phải Kiều Phụng Thiên.

 

"Anh trai cậu sẽ không cam lòng vì cậu, vì Tiểu Ngũ Tử."

 

Ánh đèn trắng bệch ngoài phòng phẫu thuật chiếu trên đầu.

 

Trịnh Tư Kỳ bỗng nghĩ đến Quý Dần, cũng là bệnh nặng, cũng tại bệnh viện thành phố Lợi Nam. Chỉ là Quý Dần còn không chịu được cho đến lúc được đưa vào phòng phẫu thuật đã qua đời. Đến bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, anh vẫn cứ hoảng hốt hệt như chìm trong giấc mơ dài hỗn độn.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đã xem rất câu chuyện diễn ra tại phòng cấp cứu, nhưng chắc hẳn vẫn còn rất nhiều những soi sót về kiến thức y học.

 

Mọi người thông cảm thông cảm.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp