
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 41
Vụ tai nạn giao thông ở ngã tư đường Phù Sơ nhanh chóng leo lên khắp các chương trình thời sự tối của Lợi Nam. Sự việc dù thảm khốc mấy cũng chỉ được xử lý và chắt lọc thành vài câu trên bản tin một phút, vút qua như chuồn chuồn lướt nước, thành câu chuyện bàn tán sau bữa cơm nhà.
Vụ tai nạn của Kiều Lương diễn ra hết sức bất ngờ.
Rẽ khẩn cấp tránh chiếc xe chạy ngược chiều đèn vàng ngay ngã tư đường Phù Sơ, bị chiếc xe bồn phóng như bay húc thẳng đến giữa ngã tư. Khung xe gần như biến dạng hoàn toàn, bên tai lái phụ là nữ sinh viên đại học đang trên đường đến ga Nam Lợi Nam đi tàu cao tốc.
May mà ngay khoảnh khắc trước khi bị tông trúng, Kiều Lương đã bẻ lái cứu mạng được nữ sinh viên. Lúc được đưa tới bệnh viện, nữ sinh viên vẫn hoàn toàn tỉnh táo, còn Kiều Lương thì rơi vào trạng thái mất ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Kiều Phụng Thiên ngơ ngác bị cảnh sát giao thông vây quanh trước cổng khoa cấp cứu. Thái dương y giật thình thịch, y nhíu mày thật chặt, không sao nhận thức nổi tình hình bây giờ.
Viên cảnh sát giao thông với hàng mày rậm cầm bút gõ lên bản ghi chép, râu ria trên mép rục rịch theo giọng nói: "Đương sự lái xe ma kinh doanh mà người nhà không biết sao!"
"Tôi, tôi... thật sự không biết."
Kiều Phụng Thiên vặn xoắn mười ngón tay, cúi gằm đầu cố gắng nhớ lại xem Kiều Lương đã để vết tích gì trong những lần nói chuyện. Nhưng sao nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ bản thân nhận ra lúc nào anh trai cũng có vẻ mệt mỏi kiệt sức ra y không tài nào tưởng nổi anh trai sẽ giấu giếm mình làm thêm kiểu công việc vùng xám này.
"Không biết?" Cảnh sát giao thông sờ sờ râu: "Xe của anh ta là phương tiện kinh doanh trái phép, phải tạm giam phạt tiền. Cơ quan chúng tôi đã tra biển số xe, chính anh ta còn không phải chủ sở hữu! Cũng không đóng bảo hiểm! Bây giờ xảy ra chuyện thật tôi hỏi các anh, ai là người đền bù? Ai là người chịu trách nhiệm? Hả?!"
"Phụ huynh nhà cô bé sinh viên kia còn chưa hay chuyện đâu!"
Bên ngoài vòng vây là các bác sĩ và bệnh nhân tới lui ngoài sảnh bệnh viện, có người nhốn nháo không nhịn được lia mắt sang hoặc dừng lại ngó nghiêng, ai nấy đều dỏng tai tụm năm tụm ba lại nghị luận. Kiều Phụng Thiên không nói gì, chỉ chúi mắt nhìn xuống mũi giày mình, lòng rối bời.
Ai đền bù, tôi đền. Ai chịu trách nhiệm, các anh nói xem. Kiều Phụng Thiên không quan tâm, y không còn hơi sức đâu chia tâm trí để quan tâm. Kiều Lương nằm trong kia chưa rõ sống chết, y chỉ muốn biết anh trai mình liệu có sống sót được hay không.
Cho dù bây giờ trời sập xuống cũng không quan trọng bằng chuyện ấy.
Hai viên cảnh sát giao thông trẻ đội mũ kepi kéo áo viên cảnh sát đứng phía trước, ghé lại rỉ tai: "Đội trưởng Lưu, được rồi ạ, người nhà anh ta còn đang nằm trong kia..."
"Chậc." Người đàn ông nọ hẩy vai, đóng nắp bụt lại đút vào túi áo, miệng khẽ mấp máy, hạ giọng nói.
"Biết luật mà còn phạm luật, tại sao đã biết trước có ngày hôm nay mà còn làm vậy?"
Rốt cuộc, một con người phải từng trải đến bao nhiêu mới có thể xem nỗi đau của kẻ khác bằng cái nhìn trịch thượng như thể chuyện không liên quan đến mình nhỉ. Kiều Phụng Thiên không biết. Y am tường cách đối nhân xử thế, rằng không thể áp đặt kinh nghiệm của mình để ràng buộc người khác, và tuyệt nhiên đừng tùy tiện thăm dò lòng người. Với những người làm công việc đã quen chứng kiến sinh tử, hành xử lạnh nhạt với người khác là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng khi nỗi đau là của mình, Kiều Phụng Thiên mới nhận ra bản thân không kiềm nén được phẫn nộ. Y siết chặt tay, bóp nghiến đến độ khớp xương trắng bệch, lòng bàn tay túa mồ hôi mới chậm chạp thả ra, kiệt quệ buông thõng bên chân.
"Tôi xin lỗi."
Viên cảnh sát nhướng mày, thật lâu không nói gì, mãi sau mới đưa tay đụng đụng vành mũ đồng phục, ho một tiếng rồi đáp: "Trước hết bên chúng tôi sẽ về đội giải quyết vài chi tiết nhỏ, sẽ còn liên lạc sau, phiền cậu đảm bảo có thể nối máy bất kỳ lúc nào, tôi họ Lưu."
"Phiền anh." Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát.
"... Trách nhiệm thôi."
Lúc Trịnh Tư Kỳ gọi điện đến, Kiều Phụng Thiên đang bất an quanh quẩn trước cổng khu cấp cứu. Quy định của khoa cấp cứu chặt chẽ nghiêm ngặt, không cho phép người nhà ở lại lâu hơn thời gian quy định. Hiện tại cả nhịp tim lẫn huyết áp của Kiều Lương đều không ổn định, không đủ tiêu chuẩn để thực hiện phẫu thuật. Trưởng khoa ngoại thần kinh đang trong một ca giải phẫu ngoài giờ; phải chờ lát nữa mới đến chẩn bệnh được.
Y không nhận cuộc gọi nào của Đỗ Đông, trên màn hình hiện 8 cuộc gọi nhỡ. Y nghe máy Trịnh Tư Kỳ chỉ đơn giản là sợ Tiểu Ngũ Tử xảy ra chuyện gì.
"A lô?" Kiều Phụng Thiên đang ngồi trên hàng ghế dài, cánh tay tì trên đầu gối, một tay chống trán.
"Cậu đang ở đâu?"
Kiều Phụng Thiên thoáng khựng: "Trong tiệm, Tiểu Ngũ Tử hỏi thầy gì rồi hả? Thầy nói với thằng bé..."
"Cậu nói thật đi, cậu bé không hỏi, mà là tôi hỏi cậu." Trịnh Tư Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu.
"Ở... bệnh viện." Kiều Phụng Thiên đáp rất mơ hồ.
"Thành phố Lợi Nam?"
"Phải, không có chuyện gì đâu, thầy đừng nói với Tiểu Ngũ Tử. Một chốc nữa, chốc nữa tôi sẽ ghé đón." Kiều Phụng Thiên di đầu ngón tay nghiến mi tâm, cũng không rõ khi nào mình mới có thể rời khỏi đây, lúc nào mới có thể chiếu lệ che giấu được.
"Tôi biết rồi."
Trịnh Tư Kỳ tắt bluetooth, đánh lái sang phải.
Mười câu không sao không có gì của Kiều Phụng Thiên chắc chỉ tin được một cái. Trịnh Tư Kỳ hạ nửa cửa sổ xuống đón gió, hít vào một hơi, tiếp đó giẫm chân ga.
Trịnh Tư Kỳ đã đến bệnh viện thành phố Lợi Nam khá nhiều lần, có khi là đưa Trịnh Úc đến tiêm vắc xin, có khi là bị Trịnh Tư Nghi gọi điện thoại xách đến với danh nghĩa shipper miễn phí giao một đống đồ ăn về cho chị. Hôm nay Trịnh Tư Nghi không đi trực, Trịnh Tư Kỳ mới gọi chị sang nhà coi hai nhóc choai choai.
Trịnh Tư Kỳ không rõ vị trí cụ thể của Kiều Phụng Thiên, chỉ đành vào khu cấp cứu trước. Anh đứng một chỗ đánh mắt quan sát một lượt, mau chóng tìm thấy bóng dáng người kia.
Kiều Phụng Thiên ngồi trên băng ghế nhựa dài màu xanh, khom lưng, gằm đầu, hai bàn tay đan lấy, mười ngón tay bấu chặt vào với nhau chống lên trán. Ánh sáng trắng dội xuống đầu từ trần cao sảnh chờ khiến y thoáng trông phong phanh, mảnh dẻ và nhỏ bé, hệt bức phông nền xù xì được sao chép dán bừa lên.
Tư thế nom hệt như tín đồ đang sám hối, lại như đang cầu nguyện trong tâm tình đầy thành kính.
Trịnh Tư Kỳ đi rất vội vã, anh hơi th* d*c, đứng đó lẳng lặng nhìn trong giây lát. Tiếp đó anh mới sửa sang cổ áo bước đến, ngồi xuống cạnh bên y.
"Có chuyện gì vậy?" Trịnh Tư Kỳ đặt tay lên vai y, vỗ nhẹ.
Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu, trong ánh mắt phút chốc chỉ toàn là đờ đẫn hoang mang. Bấy giờ Trịnh Tư Kỳ mới thấy rõ gương mặt y nhợt nhạt chẳng khác nào tờ giấy khiến mọi đường nét thêm sâu hoắm, mảng xanh tái dưới mắt lại càng sậm màu.
Tim Trịnh Tư Kỳ vô thức đánh thịch.
Anh chau nhíu mày, tiếp tục hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, càng dò xét lại càng thấy sự việc nghiêm trọng: "Có chuyện gì phải không?"
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi không yên tâm."
Kiều Phụng Thiên chẳng đáp, không hỏi anh Tiểu Ngũ Tử đâu cũng không buồn quan tâm vì sao anh tìm được mình. Y biết rõ, nếu Trịnh Tư Kỳ chuẩn bị cho việc đến tìm mình, anh nhất định sẽ giải quyết mọi thứ râu ria chung quanh cách chu đáo. Rất yên tâm, không cần thiết phải hỏi.
"Rốt cuộc cậu..."
Kiều Phụng Thiên siết điện thoại: "Anh trai tôi, bố Tiểu Ngũ Tử bị tai nạn giao thông, ở trong phòng cấp cứu, đang chờ trưởng khoa ngoại thần kinh tới." Y mím môi, ra sức nghiến thành mảng huyết sắc gượng gạo: "Bác sĩ trong phòng cấp cứu nói vấn đề không ở cơ thể mà nằm trong đầu, bảo là não bị tổn thương nghiêm trọng, nên là..."
Trịnh Tư Kỳ thoáng giật mình.
Thoạt đầu giọng nói Kiều Phụng Thiên hết sức bình tĩnh, nhưng càng về sau lại càng dao động, mỗi lúc một nghẹn ngào đầy kiềm chế.
"Nhịp tim với huyết áp phải đủ tiêu chuẩn mới được phẫu thuật, nhưng bây giờ mọi thứ chẳng ổn định chút nào, chỉ số nào cũng yếu... Tôi không biết phải chờ đến bao giờ, họ không cho tôi vào phòng cấp cứu... Tôi hết cách rồi, chỉ biết chờ ở đây."
Khóe môi Kiều Phụng Thiên méo xệch, y đưa tay cào cào tóc: "Nên bây giờ tôi... tôi, tôi cũng không biết mình đang chờ thứ chó má gì."
Trịnh Tư Kỳ nhìn gò má y. Anh không đáp, cánh tay đặt trên vai y cũng không hề buông.
"Anh tôi giấu tôi mướn xe ma lái kiếm tiền thêm, tôi không biết anh tôi mượn ở đâu nữa, gan ở đâu mà..."
"Lúc xảy ra chuyện còn có cả khách trên xe, là một cô gái trẻ, tình trạng cũng không hề nhẹ. Người nhà được báo tin chưa đến nơi, tôi... tôi không biết họ sẽ làm ầm lên ra sao, tôi phải bồi thường thế nào."
"Tôi không biết phải nói với ba mẹ và Tiểu Ngũ Tử sao đây nữa... Tôi không mở miệng được."
"Tôi sợ thằng bé không chịu nổi..."
Kiều Phụng Thiên liên miên không dứt, giọng nhỏ xíu và yếu ớt, như đang nói cho bản thân nghe. Trịnh Tư Kỳ cách y rất gần, nghe rất rõ y lặp đi lặp lại chữ "nổi" ba lần, đến âm tiết cuối cùng giọng đã lạc hẳn.
"Thủ tục xong hết chưa?" Trịnh Tư Kỳ hỏi.
"Tôi có mang thẻ, vừa làm xong."
Sảnh tòa cấp cứu rất ồn ào, tiếng gào khóc tức tưởi từ đâu vang dội đến rõ mồn một. Nhưng Kiều Phụng Thiên không hề có dấu hiệu muốn khóc, mắt còn chẳng thấy hoen đỏ. Chỉ là nhìn từ góc độ của Trịnh Tư Kỳ, y ngồi một mình ở chỗ này đây khoác vẻ luống cuống đau đớn rõ ràng đến chói mắt. Mỗi lần cánh cửa nặng nề điện tử phòng cấp cứu đóng mở là một lần khiến y run khẽ vì hoảng sợ.
Trịnh Tư Kỳ thả lỏng tâm trạng, anh choàng tay ôm lấy y vào lòng, như một người bạn thân thuộc đã nhiều năm ròng, ôm một người đang say xỉn ngã lòng nói lời ủi an.
Chỉ khi ôm choàng lấy như vậy, Trịnh Tư Kỳ mới nhận ra thật rõ thoạt tiên Kiều Phụng Thiên thoáng giật mình, rồi run rẩy liên tục. Ghì về trước một đôi chút là nghe thấy tiếng "lạch cạch", tiếng hai hàm răng va vào nhau phát ra từ gò má Kiều Phụng Thiên.
Cậu ấy thật gầy quá.
Trịnh Tư Kỳ đã nghĩ như thế trong thoáng chốc.
Bình thường mặc quần áo thì không mấy rõ ràng, thi thoảng nhìn thấy phần cần cổ xương xẩu lộ ra bên ngoài cổ áo mới hơi nhận ra trông y có vẻ gầy. Hôm nay vô thức ôm y, anh chợt phát giác lớp áo khoác khiến y nhìn to lớn thêm nhiều, trong khi tất cả đều là giả dối, cơ thể người này chỉ gọn lỏn trong một cánh tay mà thôi.
Ngoại trừ lần năm mười sáu tuổi ấy, Kiều Phụng Thiên chưa từng cho người ta ôm mình. Đương nhiên, cả người thân như Lâm Song Ngọc với Kiều Tư Sơn cũng chưa từng ôm. Với y, đây là cư chỉ còn thân mật hơn động chạm v**t v*. Trịnh Tư Kỳ bỗng nhiên xích lại gần, mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi khiến y bất an cực độ với lo lắng muốn chết. Y hết ngó trái lại muốn nghiêng phải, khó chịu tới độ nhịp thở trở nên gấp gáp.
Nhưng lại thấy ấm áp, không muốn đẩy ra, không muốn né tránh.
Việc Trịnh Tư Kỳ đặt tay trên lưng Kiều Phụng Thiên là hành động ngoài ý muốn, thế nào lại đi xài cách dỗ Trịnh Úc với người lớn thế này. Chưa nói tới Kiều Phụng Thiên, chính anh đây còn thấy bất ngờ nữa là.
Khoảng lặng qua, Kiều Phụng Thiên cảm giác thấy nhịp vỗ về đều đặn từ bàn tay trên lưng trùng khớp với nhịp tim thình thịch bất an của mình. Vai phải Kiều Phụng Thiên áp vào lồng ngực Trịnh Tư Kỳ, từng rung động bật lên qua tiếng nói của anh thẩm thấu vào tứ chi xương cốt y hệt như dòng nước nhỏ từng giọt êm trôi.
"Đừng hoảng, đừng sợ, có tôi ở đây với cậu."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Sẽ cho anh trai một kết cục tốt, yên tâm.
Edit: tokyo2soul