Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 44

Trước Tiếp

Chương 44

 

Nửa đêm xách túi to túi nhỏ chạy từ hồ Đào Trùng về cục đường sắt số bốn, lật tung sổ hộ khẩu sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng trong tủ ra, ôm nửa số gia sản trong tay đặt thân lên giường ngửa mặt lên một lúc, thở hắt ra, xoa mắt rồi lại đứng dậy ra ngoài, tới chỗ ATM rút sạch năm mươi ngàn số dư trong thẻ ra một lượt.

 

Kiều Phụng Thiên thức trắng đêm người ngợm khô quắt hết lại, quầng thâm hai bên con mắt to như hai cái bát, bọng mắt tưởng đầu dài tới tận cằm.

 

Đỗ Đông cũng theo cùng, chân đỡ giỏ tay xách nách mang. Tuy cũng không ngủ cả đêm như nhau mà Đỗ Đông tỉnh táo hơn hẳn Kiều Phụng Thiên. Tảng sáng, Kiều Phụng Thiên vừa đi từ hàng trong chợ ra đã đuổi anh ta về tiệm tóc. Đỗ Đông nghe vậy cau mày bấu vào tay y.

 

Mở tiệm cái mả mẹ cậu, giờ này rồi bộ tôi còn yên tâm được chắc! Đi kéo xuống dưới cắt đầu người ta thành cái gáo dừa mất!

 

Kiều Phụng Thiên nhét chỗ tiền năm chục ngàn vào túi, ngẩng lên mỉm cười nhìn Đỗ Đông, không nói gì.

 

Thôi thôi thôi đưa tiền cho tôi cất! Túi cạn cỡ đó nhảy đong đỏng lên mấy phát ra rơi mẹ ra rồi.

 

Kiều Phụng Thiên dúi cả xấp tiền, thêm cả bịch sữa đậu nành với hai cái bánh bao nhân đậu đỏ vào tay anh ta.

 

Ăn trước đi, lẽo đẽo theo tôi cả đêm rồi.

 

Chia cho cậu phân nửa. Đỗ Đông cầm chiếc lớn hơn chìa về trước, giống hệt như thời học trung cấp vậy. Bao giờ mua cơm Kiều Phụng Thiên cũng sẽ chia phần Đỗ Đông một nửa.

 

Không, Kiều Phụng Thiên lắc đầu, giơ bịch sữa đậu nành lên.

 

Tôi không ăn đồ ngọt.

 

Mùa này ở Lợi Nam sáng sớm vẫn còn se lạnh, bầu không khí ẩm trong thanh. Ngày nào Kiều Phụng Thiên cũng thức dậy từ rất sớm, không ngủ nướng bao giờ nhưng cũng không sớm tới mức ánh sao chưa hút hẳn, đèn đường sắp tắt; gió thổi làm mũi y ửng đỏ, trên phố dần có tiếng còi xe.

 

Y ngồi xổm ở ven đường day day mũi, phủi tay áo đi về hướng bệnh viện thành phố Lợi Nam.

 

Cô gái bị tai nạn trên xe cùng Kiều Lương đang nằm ở tầng bốn khoa chỉnh hình, đã chuyển từ khoa cấp cứu tới phòng điều trị, một mình một phòng. Hỏi bác sĩ mới biết, không kể đến những tổn thương phần mềm ngoài da, cô gái bị gãy xương chậu và xương sườn, có chỗ phải điều trị bảo tồn, có chỗ phải cân nhắc phẫu thuật.

 

Kiều Phụng Thiên đi theo điều dưỡng, hơi cúi đầu đứng trước cửa phòng bệnh, tay ôm một đóa lay ơn. Đỗ Đông theo sau xách giỏ trái cây đầy ắp với một thùng sữa Nội Mông Deluxe.

 

Kiều Phụng Thiên vô cùng nao núng, vô cùng do dự.

 

Từ năm hai mươi tuổi đến nay, điều y ghét nhất là hạ mình phục tùng, luồn cúi lấy lòng người khác. Sai nghĩa là sai, đánh hay phạt y cũng chịu được, nhưng y không làm ra được hành động cúi đầu khom lưng khúm núm tỏ ra hèn mọn. Y ghét và sẽ không làm thế kể cả với bất cứ ai.

 

Nhưng câu chuyện hôm nay thì khác. Y không vì bản thân mình, mà là vì Kiều Lương.

 

Trong phòng bệnh cô gái nọ có mấy người đàn ông với phụ nữ tầm tuổi trung niên, trông có vẻ là người miền Bắc. Mặt mày ai nấy đều đăm đăm buồn rầu. Điều dường kéo chiếc mũ trắng, cầm chiếc bút bi khom người cầm xấp hồ sơ bệnh án được ký tên kẹp trong bìa hồ sơ ở đầu giường.

 

"Cảm thấy sao rồi, tối hôm qua có đau dữ dội không?" Điều dưỡng hếch cằm về cửa phòng bệnh, hướng mắt về phía Kiều Phụng Thiên đang im lìm đứng đó: "Người nhà tài xế đến thăm hỏi, đang đứng ngoài cửa kia."

 

Nhóm người thình lình ngẩng đầu lên, đồng loạt chau mày nhìn Kiều Phụng Thiên.

 

Kiều Phụng Thiên mau chóng suy nghĩ văn mẫu rất thật nhanh trong đầu. Y nở nụ cười ôn hòa, đang định bước tới.

 

"Phụng Thiên cẩn thận!" Đỗ Đông la lên.

 

"Chào mọi người, tôi ——"

 

Điều dưỡng quẳng giấy ký tên đi: "Cậu đừng!"

 

Kiều Phụng Thiên không kịp lùi hẳn về sau đã bị ai đó hung hãn đẩy phăng khỏi phòng bệnh, mạnh tay đến độ làm y loạng choạng giật ngược ra mấy bước, vai đập vào tường gạch ngoài hành lang. Yết hầu y đau nhói, toàn bộ lồng ngực như run lên.

 

Đỗ Đông vứt giỏ trái cây xuống đất, vội vàng lao tới giật ngược cổ áo người nọ: "đ*t mẹ ông làm cái chó gì vậy!!"

 

Người vung nắm đấm hơi chệch đích nhưng vẫn lao mạnh trúng khóe miệng Kiều Phụng Thiên. Thịt trong má đập vào hàm, cạnh răng gồ ghề cứa rách da làm mồm miệng y đầy mùi máu.

 

Kiều Phụng Thiên bị đau tức khắc khom người bụm chặt miệng, bỗng cảm giác phần da dưới lòng bàn tay mình nóng ran, bắt đầu thấy sưng phù lên.

 

Mẹ nó dã man thật chứ.

 

Không cho người ta nói tiếng nào đã đấm đá.

 

Có còn là con người không.

 

"Con gái tao đang yên đang lành giờ ra sống dở chết dở! Má nó tao nói cho bày biết! Nếu chữa không khỏi mày chết không yên với tao!" Người đàn ông nọ bị Đỗ Đông kéo cổ áo lôi ngược về.

 

Người đàn ông sấn về phía Đỗ Đông, túm vai áo nghiến răng đẩy mạnh: "Nhào vô! Mẹ nó mày nhào vô đây! Tao gọi người tới đập chết mẹ mày!"

 

"Cút đi đồ chó không biết xấu hổ!" Đỗ Đông đạp chân, dí đầu gối người đàn ông xuống.

 

Người đàn ông kêu la oai oái, lảo đảo khuỵu một gối xuống mặt sàn lạnh lão. Kiều Phụng Thiên dựa vào tường, nửa bên mặt sưng vù lên nhìn ông ta ngồi dài ra sàn cau mày bóp bóp bắt chân.

 

Lúc bấy giờ nhóm người còn lại trong phòng bệnh mới phản ứng, á ối bước vội ra cửa, khom lưng chổng mông đỡ người đàng ông đang nhe răng rít lên dưới đất.

 

Điều dưỡng biến sắc gọi điều dưỡng viên nghe tiếng động vừa xông vào: "Gọi bác sĩ tới gọi bác sĩ tới! Ở đây sắp hành hung đánh nhau tới nơi rồi! Gọi cả bảo vệ tới nữa."

 

Đỗ Đông xì một tiếng, siết nắm tay, nhướng mày hạ giọng: "Gọi bảo vệ làm chó gì..."

 

Người phụ nữ trung niên đeo túi xoay người lại, đôi mày xăm đen sậm nhếch lên nhìn như hai con cá chạch còn sống. Người đàn bà nọ bặm môi, nét mặt khoác vẻ thói đời lạnh lẽo, xem luật pháp như không đầy căm thù. Móng tay đính đá đính hạt của người đàn bà run rẩy chỉ vào mặt Kiều Phụng Thiên rồi đến Đỗ Đông.

 

Đỗ Đông nhướng mày phải, bước tới, nhìn người đàn bà từ trên cao xuống.

 

"Mấy người chúng mày! Lũ chúng mày!"

 

Đỗ Đông: "Sao?"

 

"Không tuân thủ luật pháp! Hại con gái tao chưa đủ còn dám đánh người! Đúng là lũ súc sinh! Phải nhốt hết lũ chúng mày vào tù!"

 

Kiều Phụng Thiên xoa xoa khóe miệng định lên tiếng thì Đỗ Đông đưa tay cản: "Cậu thôi, để bà ta nói, để tôi coi có phải định nói ra câu giết người đền mạng không."

 

Người đàn bà biến sắc.

 

"Tao nói cho mày biết! Chuyện con gái tao chưa xong đâu! Gặp nhau trên tòa đi! Chừng nào tao còn chưa kiện được đám đầu sỏ xe đen như lũ ký sinh trùng tụi mày phải cúi đầu nhận tội trước pháp luật chừng đó tao chưa hết chuyện đâu!"

 

Người đàn ông đấm đá ban nãy còn xiên xỏ vào được, căm phẫn hùa theo: "Kiện! Phải kiện chứ!"

 

Lòng Kiều Phụng Thiên thắt lại.

 

"Trách nhiệm sự việc này không thể đổ hết lên anh trai tôi được, anh..." Y ráng nhịn khóe môi mình đau đớn giật lên, vội vã lên tiếng.

 

"Bớt xài chiêu này đi! Nó chạy xe đen biết chưa!" Người đàn bà hừ giọng: "Người thân mày chạy xe đèn là cái dòng ác ôn nhất! Đã bịp tiền lại còn lấy tính mạng người ta ra mà đùa! Vo ve vo ve như con ruồi mời mọc người ta đi xe, không muốn đi lại càng cố xác chèo kéo!"

 

Không phải Kiều Phụng Thiên không muốn đánh nhau, không muốn gây sự. Y muốn giải quyết riêng tư, trong âm thầm.

 

Nhất định không thể đưa nhau lên tòa được.

 

Y không thể khiến chuyện ra to tát, y hết đường rồi, cũng chẳng còn hơi sức.

 

Giọng Kiều Phụng Thiên đầy hoảng hốt: "Xin lỗi chuyện này thật ——"

 

Người đàn bà thấy y rúm ró thì như vớ được vàng, được đà hung tợn sấn sổ tới, đứng dậy lao đến gần: "Thật thật thật thật cái rắm, lái xe đen là phạm pháp rồi, nó có bị bỏ tù mười năm hai mươi năm cũng là đáng đời nó gieo gió gặt bão!"

 

Đỗ Đông nghe không lọt lỗ tai, quơ tay đẩy người đàn bà: "Con bà nó bộ bà tưởng bà là tòa án nhân dân hay gì mà phán mười năm hai mươi năm! Tôi đang nhịn bà đừng có ở đó mà không biết xấu hổ! Sự việc rõ rành rành ra đấy rồi còn đứng trước mặt ông đây giả vờ giả vịt gào gáy cái chó gì!"

 

Người đàn bà hoảng sợ biến sắc, bị đẩy cho loạng choạng.

 

Đỗ Đông đã điên tiết lên không bao giờ lựa lời để nói: "Đức hạnh trệt dưới mương như nhà mấy người bảo sao con gái bị người ta đụng ra cái kiểu này!"

 

"Đỗ Đông không được ăn nói lung tung!"

 

Kiều Phụng Thiên kéo tay Đỗ Đông, cuống quít bịt miệng anh ta lại.

 

Người đàn ông đang sõng soài dưới nhất nhảy phắt dậy: "Mày mày mày... lũ chúng mày!"

 

"Mày mày mày mày mày cái chân ông!" Cổ áo bị Kiều Phụng Thiên kéo rộng toác ra Đỗ Đông cứ mặc kệ, hất cánh tay đang kìm kẹp mình đi.

 

"Tao còn chưa xong đâu! Tao sẽ chống mắt lên coi!"

 

Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm bó lay ơn rơi lả tả dưới đất, lòng chùn xuống nặng trĩu.

 

Lúc Trịnh Tư Kỳ ra mở cửa, nồi mỳ Ý trong bếp cũng gần chín tới rồi. Món này làm cũng dễ, tương cà sốt kem gì đó mua sẵn trong siêu thị, hâm nóng đổ lên mì là xong. Chẳng phải lo nêm nếm gia vị, chì cần bắc nước luộc mỳ cho chín.

 

"Tới rồi thì đừng vội." Trịnh Tư Kỳ lau tay, tắt bếp đi ra huyền quan.

 

Kiều Phụng Thiên đứng ở cửa, khoác áo jacket đen, đeo khẩu trang.

 

"Chào thầy Trịnh, tôi tới đón nhóc Tiểu Ngũ Tử."

 

Trịnh Tư Kỳ biết. Anh nghiêng người cho y đi vào, hạ giọng hỏi: "Sao cậu không gọi điện trước khi đến, lỡ tôi không có nhà thì sao, lại công cốc à."

 

"Tôi không nghĩ tới..." Kiều Phụng Thiên không thay giày, y không định vào nhà, "Tiểu Ngũ Tử đâu rồi thầy. Tôi đón thằng bé rồi đi luôn, không làm phiền thầy..."

 

"Đang làm bài tập với bé Táo trong phòng."

 

Trịnh Tư Kỳ đứng trên bậc thang nhìn y, chăm chăm nhìn mãi nhìn mãi, anh bỗng khom người xích đến gần.

 

Kiều Phụng Thiên ngửa người ra sau: "... Sao vậy."

 

"Miệng." Trịnh Tư Kỳ hạ mắt, chìa tay kéo khẩu trang ra: "Miệng cậu bị làm sao?"

 

Kiều Phụng Thiên quơ tay cản lại.

 

Conan Doyle hay Holmes vậy má, thế mà cũng phát hiện được?!

 

"Đâu có đâu... không sao hết."

 

Trịnh Tư Kỳ không quan tâm, tiếp tục đưa tay tới: "Cậu bảo không sao tôi càng không tin. Đàng hoàng, đừng cựa quậy."

 

Khẩu trang vừa rơi ra, khóe miệng Kiều Phụng Thiên hiện ra với tình trạng sưng vù lên, bầm dập xanh tím loang lổ, đến cả cổ cũng hơi đỏ tấy.

 

Tim Trịnh Tư Kỳ đánh thịch —— Thế này là bị làm sao đây?

 

Anh nhẹ nhàng nhấc cằm y lên, mượn ánh đèn trong huyền quan săm soi thật kỹ lưỡng, nhíu mày chậc lưỡi: "Ai đánh cậu?"

 

"Ngã, sàn bệnh viện trơn chết bỏ, trượt chân chỗ nước lau nhà..."

 

"Quỷ kéo chân cậu chắc."

 

Rõ rành rành là bị người ta đánh.

 

"Cậu không biết né à?" Trịnh Tư Kỳ vô cùng tò mò, không hiểu sao người này cứ bị thương chảy máu mãi. Bản thân lại chẳng mảy may để ý cứ như chuyện thường ở huyện, không hề thấy đau xót cho bản thân, cứ im ỉm giấu trong bụng không định nói cho ai biết hết à?

 

"Sao mà tránh được... Ai đời thông báo trước khi đánh không..." Kiều Phụng Thiên cúi đầu sờ cằm mình, chợt chạm phải bàn tay Trịnh Tư Kỳ.

 

"Cậu chờ đó."

 

Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính: "Cậu đừng nói gì nữa, kẻo Tiểu Ngũ Tử nghe thấy ra gặp cậu trong bộ dạng này. Để tôi vào lấy thuốc bôi cho đã."

 

"Không sao, tôi không bôi đâu, tôi không sao, hai hôm là lành thôi." Kiều Phụng Thiên hạ giọng gọi anh.

 

Trịnh Tư Kỳ hít vào một hơi, ngoái đầu, lông mày cau tít lại hết sức rõ rệt.

 

"Cậu có thể nào đừng suốt ngày bảo mình không sao được không? Thật sự không sao chắc?!"

 

Kiều Phụng Thiên sững sờ không đáp, y ngạc nhiên nhìn trân trân bóng lưng Trịnh Tư Kỳ vào trong.

 

Sao thầy ấy lại... hình như giận mất rồi?

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp