
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 100
Luôn có một thau máu chó treo lơ lửng trên đầu cuộc sống, ông trời thích nhân những thời điểm bất ngờ xấu bụng giật dây dội ướt nhẹp. Trợn mắt há hốc miệng, ập xuống không kịp trở tay, không biết phải xử trí thế nào.
Kiều Phụng Thiên cuộn mình trong ghế phụ lái, nhìn ra cửa sổ vào cái lỗ đen ngòm sâu hút trong bãi xe, kê khuỷu tay lên mé cửa sổ vô thức g*m c*n móng tay. Thi thoảng, y sẽ dừng lại đưa điểm nhìn đi đâu đó khác, hít sâu một hơi rồi thở ra chầm chậm. Nếu Trịnh Tư Kỳ nghiên cứu về tâm lý, tất cả những hành vi đó đủ để anh mổ xẻ phân tích rõ tâm lý học hoạt động của Kiều Phụng Thiên tại thời điểm này.
Trịnh Tư Kỳ bật điều hòa, thắt dây an toàn.
"Em không nghĩ người đó không nhận ra em." Kiều Phụng Thiên bỗng lên tiếng: "Còn em thì nhận ra ngay, mẹ nó chứ không thay đổi chút nào, cái điệu bộ đeo kính nhìn người khác đó."
Kiều Phụng Thiên luôn nói năng cẩn thận trước mặt Trịnh Tư Kỳ hiếm được một lần văng tục thô thiển như bây giờ.
Thực sự thì anh ta nhận ra em, chỉ không tỏ ra ngoài mặt thôi. Trịnh Tư Kỳ nhìn gió điều hòa phả trên trán Kiều Phụng Thiên làm những sợi tóc mái bay bay, bèn đưa tay chỉnh lại hướng gió, không nói câu ấy ra.
"Sao anh thông minh vậy?"
Kiều Phụng Thiên lơ đãng sờ mũi: "Em cứ cảm thấy có rất nhiều chuyện... dù em không nói, anh vẫn sẽ biết."
"Tôi cũng chỉ đoán thôi." Trịnh Tư Kỳ nói, dịu dàng xoa đầu y.
"Vậy sao anh đoán chuẩn thế, cứ như bật hack ấy." Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt, cụp mắt nhìn đầu gối anh rồi lại ngẩng lên nhìn chóp mũi. "Nên ban nãy em nảy ra một suy nghĩ rất xấu xí... Nếu, em nói là nếu thôi, khi ấy nếu người đó không phải thầy Chương mà là anh, là thầy Trịnh, khi ấy anh có che chắn cho em em, giải thích thay em, biện luận lý lẽ với mấy người kia, thật ra đây không hoàn toàn là lỗi của một mình em, ai cũng có phần."
Trịnh Tư Kỳ nhìn nụ cười trên gương mặt y như đang kể một câu chuyện thú vị nào đó, đôi mắt lại long lanh nước.
"Nghĩ lại thì sao có thể chứ, người không điên không ngu đần ai lại tự hủy hoại tương lai của mình vì một thằng oắt vị thành niên người nhà quê nhỉ anh? Con người ai mà chẳng vị kỷ, bo bo giữ mình phải không? Huống hồ chỉ là cảm giác... chỉ là tình cờ gặp đồng loại, bản năng hấp dẫn chứ vốn không phải là thích. Nghĩ theo hướng đó tự em đã hiểu rồi, thật, chuyện bé như hạt vừng ấy mà."
"Em thấy khó chịu vì em biết bản thân mình xuất hiện không phải lúc, em khiến anh khó xử trước mặt cô Mao và người đàn ông đó."
Đôi mắt Kiều Phụng Thiên hệt như màn nước, Trịnh Tư Kỳ là người đứng bên bờ mê say thưởng thức đầm nước trong vắt ấy. Cách Kiều Phụng Thiên tha thứ cho người khác vô cùng lạ lùng, y tỉnh táo và thờ ơ ôm hết mọi lỗi lầm về mình theo kiểu tự ngược đãi bản thân, thánh thiện đến nỗi gần như b**n th**.
Bên trong đó tồn tại sự dứt khoát tàn nhẫn, thái độ thản nhiên khi đã rơi xuống điểm tận cùng nên chẳng còn buồn nghĩ đến việc thanh minh. Đây là lựa chọn chủ quan, y đòi buộc bản thân phải nghĩ như vậy; vả lại cũng có cả đôi phần cầu cứu, lúc nhìn Trịnh Tư Kỳ, môi y mím chặt, khóe miệng xinh đẹp vô thức trễ xuống. Mỗi khi ấm ức hoặc không vui Trịnh Úc cũng sẽ tỏ ra từa tựa như thế, không cần biết và cũng không quan tâm mình đang đi hướng đông tây nam bắc gì hết, chỉ một lòng khăng khăng ngóng trông người kia dịu dàng an ủi mình, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào với mình.
Thực sự ra công lý thuộc về ai không quan trọng, cũng không sao cả nếu sự thật đổi trắng thay đen, miễn là mình được ôm ấp dỗ dành.
Trên phương diện giáo dục con cái, làm như thế đương nhiên không đúng. Nhưng với Kiều Phụng Thiên, đúng với sai chẳng là cái đinh gì trong mắt Trịnh Tư Kỳ.
Kiều Phụng Thiên bất thình lình được ôm rất chặt. Trịnh Tư Kỳ tháo dây an toàn rồi ôm chầm lấy y, mang lấy sự nóng ấm và yêu thương rõ nét. Y cảm giác anh cúi đầu, sau đó hôn lên mặt mình, hôn từ trên xuống dưới, hôn từ trái sang phải.
"Là anh xấu xa, là anh sai..." Anh thì thầm bên tai Kiều Phụng Thiên, cánh môi chạm lên vành tai mềm, thân mật cọ cọ mũi: "Là tại anh không biết anh ta, là tại anh làm em buồn."
Kiều Phụng Thiên bị anh hôn tới cổ, nhịn hết nổi vịn vai anh cười khúc khích: "Có liên quan gì tới anh đâu, ai cho anh ôm hết tội về mình hả."
"Có liên quan." Hương thơm ngọt trên cổ Kiều Phụng Thiên khiến Trịnh Tư Kỳ khó lòng kiềm chế những nụ hôn không ngơi ngớt, thích đến nỗi không kiềm được cắn gặm mấy cái lên da: "Anh phải giấu em trong nhà, không cho em đi đâu, không cho em gặp ai hết, không cho em gặp được anh ta..."
"Em còn phải kiếm tiền nuôi Tiểu Ngũ Tử với mua nhà đó..."
"Vậy cho em hết... tiền lương với thẻ, nhà cửa đất đai của anh, cho em hết."
"Em không muốn." Kiều Phụng Thiên đang hoảng, tiếng hít thở sát bên tai Trịnh Tư Kỳ trở nên nặng nề rõ ràng trông thấy, bờ môi ướt át kia đã lần mò đến bả vai rồi xương quai xanh, nơi mà gần như trước giờ anh chưa từng chạm đến. Kiều Phụng Thiên há miệng, phát giác dấu hiệu kiềm chế của anh trong đêm nay là cực kỳ rõ nét.
"Em không muốn anh cũng cho..."
Trịnh Tư Kỳ đang rất khó khăn trong việc tự kiểm soát bản thân. Anh cũng không hiểu, có lẽ bởi một chút sự ấm ức và yếu ớt mà Kiều Phụng Thiên bỗng nhiên đem đến cho anh; và có lẽ bởi mùi Bảo Bảo Sương bôi trên cổ y tỏa hương thơm ngòn ngọt ra khắp nơi. Cái sự "dỗ dành " này lẫn đầu lộn đuôi, đầu óc rối bời của Trịnh Tư Kỳ trở nên chậm chạp trong thoáng chốc, nhất thời anh không biết ai đang an ủi ai.
Bầu không khí mập mờ trong xe trĩu xuống.
"Thầy Trịnh ơi."
Trịnh Tư Kỳ chống nửa thân trên, nhìn phần vai với cổ hồng ửng của Kiều Phụng Thiên. Y đang lăm lăm nhìn trần xe, một giọt nước mắt không rõ nghĩa nhỏ xuống từ khóe mắt, lướt qua thái dương, chưa kịp lăn vào mái tóc đen nhánh đã biến mất.
"Ừ." Trịnh Tư Kỳ lần nữa cúi xuống hôn lên thái dương Kiều Phụng Thiên.
"Em nói cái này anh đừng cười em nhé."
"Không cười."
Kiều Phụng Thiên co người lại: "Mình làm à anh?"
"Anh muốn." Trịnh Tư Kỳ kéo áo Kiều Phụng Thiên lên cao, bàn tay lướt lên theo chiều sống lưng, hạ giọng: "Anh muốn em."
Bãi xe ngầm khu B, chiếc Volvo tắt đèn trần.
Trịnh Tư Kỳ đẩy y ngồi ra ghế sau dễ như bỡn. Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Phụng Thiên nằm ngửa ra, da y trắng nên nom hệt như chiếc bình đặt trong hộp gấm, khiến người ta cẩn trọng nâng niu trong vô thức. Lần đầu tiên hai người cùng nguội xuống, chỉ đốt lửa chứ không làm gì quá đáng, nhưng hôm nay thời gian địa điểm ngổn ngang và k*ch t*nh như thế, trông chẳng có vẻ gì là trân trọng cả.
Lòng Trịnh Tư Kỳ biết rõ, nhưng hôm nay anh bỗng không thể nhẫn nhịn được nữa. Làm trong xe thì trong xe vậy.
Trịnh Tư Kỳ nhìn y giơ tay chắn ngang trước mắt, nghiêng đầu không dám nhìn vào mặt mình. Tim anh mềm nhũn, tốc độ c** q**n áo y cũng chậm lại, đổi hướng sang khuôn mặt y.
Anh chống bên gối, một tay đỡ tai Kiều Phụng Thiên, bóng dáng cao lớn như mái hiên che gió che mưa bao trọn lấy cơ thể người kia. Tay còn lại như đang v**t v* chất men sứ thượng hạng từ miệng bình lả lướt đến thân bình. Chạm đến nơi có họa tiết nổi và cũng là n** m*m m** nhất, phải quyến luyến ngoảnh lại nhìn ngắm, theo đường cũ lần ngược trở về vừa trêu ghẹo vừa thưởng thức bằng bụng ngón tay mơn trơn khẽ khàng.
"Khó chịu à?"
"Không có..." Kiều Phụng Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy ghì sát xuống: "Vậy sao em không chịu nhìn anh, cũng không nói gì hết."
Kiều Phụng Thiên run rẩy từng cơn. Dường như thể bất cứ nơi nào đầu ngón tay Trịnh Tư Kỳ chạm tới, trung tâm nhận thức cảm giác bên ngoài sẽ ở đó. Cả cơ thể y như bồng bềnh trong áng mây, chào đón ánh mặt trời bằng tư thế ngả dài cực kỳ thiếu nghiêm chỉnh, chờ mong nó đổi góc gieo chiếu xuống những tia sáng vắng lặng đều khắp.
"... Anh muốn nghe gì?"
"Thích anh, muốn anh."
Trịnh Tư Kỳ cười khẽ gần như xấu xa.
Gợi cảm quá, thật sự quá gợi cảm. Bất kỳ tính từ nào khác đặt vào hoàn cảnh hiện tại cũng thành sai lệch. Chỉ từ ngữ trần tục mới có thể diễn tả chính xác báo hiệu cướp đoạt khảm dày đặc bên trong ánh mắt anh giờ phút này. Kiều Phụng Thiên chợt ngại ngùng không nói thành lời, chỉ biết hành động, nhổm người dậy ôm lấy cổ anh, quấn quýt hôn anh nhiệt liệt. Muốn hay không, tự nguyện hay không, chẳng cần phải trả lời cũng biết.
Trịnh Tư Kỳ không do dự nữa, mạnh tay kéo áo Kiều Phụng Thiên lên, để nó mềm mại o ép bên trên ngực y.
Thật kỳ lạ, h*m m**n t*nh d*c của Trịnh Tư Kỳ xưa nay hết sức khuôn phép, tuy cũng có những thời điểm khó lòng tự kiềm chế, song chung quy vẫn có thể tự tiêu trừ tự giải quyết hết. Nhưng hôm nay tim anh càng đập càng nhanh, tương tự như bungee trên cao không biết sẽ rơi xuống trong bao nhiêu giây. Những suy nghĩ cuộn trào từ vực sâu lên cạn như dòng nước ngầm dâng lên vượt quá sức tưởng tượng của Trịnh Tư Kỳ. Tại sao lại như thế, anh đâu phải cong, chẳng qua chỉ thích một mình Kiều Phụng Thiên thôi mà.
Hai điểm hồng phớt trên bờ ngực trắng bóc của Kiều Phụng Thiên nhạt màu mà xinh đẹp, hiện trong đôi mắt Trịnh Tư Kỳ nhấp nhô theo nhịp thở của y. Anh không tự chủ được lướt qua, vê nắn n** m*m m** ló ra bằng ngón cái, vẽ vòng tròn trên làn da mịn màng mát lạnh. Mấy chuyện thế này không thầy cũng tự học nên, nam nữ tuy có khác biệt, nhưng nhìn chung kh*** c*m hẳn là tương tự nhau.
"Anh... được không?" Kiều Phụng Thiên trúc trắc nuốt xuống, vừa thở vừa run rẩy, chậm chạp hỏi anh.
"Anh không rành lắm." Trịnh Tư Kỳ cúi xuống hôn lên ngực y, "Cảm phiền em dạy anh."
"Đầu tiên anh... đừng chỉ cởi một mình em..."
"Được." Trịnh Tư Kỳ lập tức nới cổ áo rồi tháo từng cúc áo một, cởi chiếc sơ mi ra khoác lên lưng tựa ghế phụ: "... Tiếp đó thì sao?"
Thân trên cân đối tr*n tr** của Trịnh Tư Kỳ lồ lộ trước mắt, Kiều Phụng Thiên thấy chóp mũi rồi hốc mắt mình bỏng rát. Y đưa tay v**t v* bụng dưới đều đặn mềm mại của anh theo chiều ngang, chiều dọc. Trịnh Tư Kỳ làm việc bàn giấy lâu ngày mà tỷ lệ mỡ trong cơ thể lại hết sức cân đối, hầu như không có mỡ thừa, thậm chí khá săn chắc và đàn hồi, bị Kiều Phụng Thiên sờ nên gồng cứng lại.
Kiều Phụng Thiên co chân trái, đầu gối chạm phải chỗ c*ng tr**ng nóng ran. Rút dây động rừng, chỉ chạm vào một điểm ấy mà cảm giác tê rần chạy dọc khắp cơ thể như nước có ga ùa vào mạch máu sủi mớ bong bóng li ti nổ lách tách. Lại giống như cởi áo len giữa đêm đông, tiếng sột soạt tích điện, tắt đèn nhìn vào sẽ thấy lấm tấm tia lửa vàng lập lòe khắp chung quanh.
Lửa cháy tới người rồi ai mà không hứng lên, ai mà phớt lờ cho được.
Trịnh Tư Kỳ kéo quần Kiều Phụng Thiên, Kiều Phụng Thiên cũng gắng thử mở thắt lưng Trịnh Tư Kỳ. Dù có biết hay không thì việc thoát y trước vẫn là đúng đắn. Cả hai cùng thể hiện h*m m**n hòa làm một với nhau nhiệt liệt qua những thành động vồn vã và háo hức. Môi miệng lại không buông tha quấn quýt, tiếng hôn hít râm ran không ngớt.
"Mình không có cái đó..."
Trịnh Tư Kỳ cắn môi Kiều Phụng Thiên một cái.
"Anh có."
"Sao anh ——"
"Anh vẫn luôn muốn làm với em, em không tin anh." Trịnh Tư Kỳ ghì nửa th*n d*** áp lên bắp đùi Kiều Phụng Thiên, hẩy nhẹ: "Bây giờ em đã tin chưa?" Sau đó, anh ghé vào tai y trầm giọng: "Sợ à?"
Kiều Phụng Thiên đưa tay ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn thế này phải viết một chương lái xe rồi
Edit: tokyo2soul