
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 101
Sau màn bôi trơn lạ lẫm là quá trình xâm nhập mà có lẽ cả đời này Trịnh Tư Kỳ sẽ không bao giờ quên. Điều này không chỉ vì địa điểm xảy ra quá sức khác thường hay vì bản thân sự việc này đã đảo lộn mọi quan niệm về t*nh d*c của anh trước đây, mà còn vì người kia là Kiều Phụng Thiên.
Tạm thời không bàn đến độ dây dưa triền miên, mà do sự vội vã hỗn loạn, sự rối rắm về mặt tâm lý của lần đầu l*m t*nh, Kiều Phụng Thiên căng thẳng, Trịnh Tư Kỳ cũng chẳng thấy bình tĩnh. Hai người cứ ôm ấp nhau trong xe không nói gì, tiếng thở hỗn loạn cộng hưởng vào nhau vang vọng trở về.
Trịnh Tư Kỳ sợ y đau nên dù bị bao bọc chặt thít cũng chỉ ôm y bất động, hôn từ thái dương đến tận cằm y: "Ngoài sức tưởng tượng..."
Phía sau Kiều Phụng Thiên sưng lên, vừa thở hỗn loạn vừa nhỏ giọng nói: "Anh nói chuyện này, hay là em."
"Cả hai."
"Anh không thấy kỳ quặc à?" Làm điều trái luân thường đạo lý như thế, em mới hỏi một câu anh đã làm em liền, còn làm trong xe nữa chứ. Sau này là đồ âm dương điên đảo, là đồ b**n th** giống em rồi.
"Đương nhiên là kỳ quặc..." Trịnh Tư Kỳ ghé vào tai y cười khẽ, nhẹ nhàng và cẩn trọng hôn thêm chập nữa, liền sau đó anh im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Nhưng anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy mình thật gần gũi với em, thấy đôi mình không thể tách rời..."
Tại sao chuyện gần gũi x*c th*t không được xem là chuyện của trái tim? Thật ra đối với một bộ phận, nó không sao thay thế được cảm giác nghi thức.
Yết hầu Kiều Phụng Thiên nghẹn lại, giọng cũng run run: "Anh di chuyển đi... cái này anh biết không?"
"Ừ." Trịnh Tư Kỳ hơi ghìm người xuống, nhẹ nhàng nâng eo Kiều Phụng Thiên lên: "Anh sẽ, anh sẽ chậm rãi, không làm em đau."
Vóc dáng Kiều Phụng Thiên rất có cảm giác giống một thiếu niên, mỏng manh mà dẻo dai, gầy như đứa trẻ vào độ tuổi dậy thì chưa ph*t d*c đến chốn, như quả xoài non đầu hạ, mang sự non nớt khiến người ta thấy mình không nên hái xuống hay chiếm làm của riêng. Bên trong lại là thịt quả đỏ au mềm mại ngọt ngào, mọng nước, đạt đến độ mềm rục chín muồi.
Trong tiếng r*n r* chẳng thể kiềm chế của Kiều Phụng Thiên và tiếng kẽo kẹt khẽ khàng của ghế ngồi, Trịnh Tư Kỳ cúi đầu hôn dọc theo từng chiếc xương sườn ngay ngắn của y, nếu như ngay khắc tiếp đó động tác thúc cố ý sâu hơn, bụng Kiều Phụng Thiên sẽ bỗng co lại hết sức đáng yêu, xương sườn cũng trở nên rõ ràng hơn, tiếng thở gấp vội mềm mại dán vào chóp mũi Trịnh Tư Kỳ.
Trịnh Tư Kỳ thử thúc về trước, một tay x** n*n thứ đang cương lên của y.
Nơi chốn của Kiều Phụng Thiên tối tăm và ướt át dày sương, bước đi phải hết sức cẩn trọng kẻo dễ lạc lối. Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng tiến vào thăm dò, ẩm ướt trơn tru và không trở ngại, bèn bước những bước vững vàng hơn. Rồi anh tiến vào sâu hơn, cửa ngõ chật chội, nước ngập đến cổ chân, việc xâm nhập trở nên khó khăn. Dọc bước đi có ánh trăng vằng vặc trong thanh soi đường, Trịnh Tư Kỳ gần như si mê nhìn đôi mắt ngấn nước của Kiều Phụng Thiên, nhìn y chau nhíu mày sau mỗi nhịp thúc, ngẫm thấy cứ thế đi tiếp con đường này cũng chưa chắc là không thể.
Đi mãi đi đến điểm tận cùng, xem thử rốt cuộc là cảnh tượng gì.
"Em... lúc này thật, ừm... sao không nói gì." Trịnh Tư Kỳ xoa lưng y, khom lưng đẩy đưa cố gắng không đè vào người y: "Cứ ưm ưm nhỏ xíu... như mèo con vậy."
"Ư a..." Kiều Phụng Thiên hít vào, nắm cánh tay Trịnh Tư Kỳ: "Em xấu hổ..."
"Tại anh làm không tốt à?"
"Không có..." Kiều Phụng Thiên cụp mi mắt, sờ từng ngón tay anh đang chạm vào th*n d*** mình: "Ưm... em sướng lắm, cũng không thấy đau... chỉ thấy hơi hơi trướng thôi..."
Trịnh Tư Kỳ l**m môi Kiều Phụng Thiên, hơi thở phả vào nhân trung y: "Thế... ừm... em không có gì muốn nói với anh hửm?"
Trịnh Tư Kỳ xấu xa thúc vừa nhanh vừa sâu hơn, Kiều Phụng Thiên cảm tưởng có gì đó nhô lên từ trong cơ thể mình như búp măng tròn tròn chui lên từ dưới đất, đột ngột trợn mắt: "Ưm a!" Rồi mau chóng nheo lại, ánh mắt phút chốc hoa lên mê man, mê muội mềm nhũn.
"Em... em..."
"Em nói đi." Trịnh Tư Kỳ thở gấp cười khẽ, mồ hôi túa trên tấm lưng được Kiều Phụng Thiên quơ quẹt đi mất: "Anh nghe..."
Kiều Phụng Thiên rướn cổ, vùi nửa mặt mình vào hõm cổ Trịnh Tư Kỳ: "Em, em muốn anh... muốn anh... lại gần gọi tên em..."
"Ưm!" Bụng dưới Trịnh Tư Kỳ cứng ngắc, không biết vì người kia hay vì ngại nên đến cả phía sau cũng co cụm hút chặt: "Em... gọi em là gì?"
Trịnh Tư Kỳ nâng y lên ôm thật chặt vào lòng, ghé vào tai gọi: "Kiều Kiều? Thiên Thiên?"
Kiều Phụng Thiên chẳng đáp.
"Cục cưng, cục cưng Phụng Thiên." Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu hôn lên má y một cái thật mạnh: "Cục cưng Phụng Thiên của anh."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy nức nở khẽ, cơ thể run rẩy thấy rõ. Y ôm siết Trịnh Tư Kỳ hơn nữa, chôn cả khuôn mặt mình vào hõm cổ ấm áp của anh.
"Em... em đừng siết nữa..." Trịnh Tư Kỳ nhịn hết nổi chau mày.
"Gọi cái đó đi, em thích..." Kiều Phụng Thiên lủi trong ngực anh lầm bầm: "Rồi... anh di chuyển tiếp đi."
Thoạt tiên Trịnh Tư Kỳ sững sờ, ngay sau đó anh đè y xuống, nhéo mũi y dịu dàng đáp: "Ừ, cục cưng Phụng Thiên của anh."
Lần đầu tiên l*m t*nh, hai người đã làm gần một tiếng đồng hồ dưới bãi đỗ xe tầng hầm thần không biết quỷ không hay. Người già Trịnh Tư Kỳ bỏ bê không rèn luyện kỹ năng nên cũng chỉ tàm tạm tầm trung, hoàn toàn nhờ những lời yêu thương ngọt ngào trao cho Kiều Phụng Thiên sự dịu dàng đầy tràn, lúc l*n đ*nh hệt nghi thức khui chai champagne cuối cùng của bữa tiệc để khuấy động bầu không khí. Hưng phấn không, nồng nhiệt không, nhiều năm sau này khi Trịnh Tư Kỳ vô liêm sỉ nhắc lại, Kiều Phụng Thiên trầm ngâm rất lâu, cho ra câu đánh giá hết sức đúng trọng tâm.
Lần đó anh... rất lễ độ.
Kiều Phụng Thiên đắp chăn của Trịnh Úc ngủ say sưa trong xe. Y mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy trời rét đậm, tháng giêng, tuyết giăng đầy trời, đèn đường rực rỡ. Có khá ít người trong mơ, chỉ có mỗi y và Trịnh Tư Kỳ đi trên con đường đầy tuyết, mỗi bước để lại dấu chân và tiếng loạt xoạt, tay đan chặt tay.
Kiều Phụng Thiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chợt phát hiện mình đang nằm cuộn mình trên giường của Trịnh Tư Kỳ, ngẩng đầu lên nhìn —— bảo sao rét đậm, bật điều hòa thấp vậy cơ mà.
"Dậy rồi hả?" Trịnh Tư Kỳ đẩy cửa bước vào, lại gần giường ôm Kiều Phụng Thiên, kê ly nước vào miệng cứ như chăm con: "Em uống miếng nước đi, môi khô hết rồi kìa."
"Anh chỉnh điều hòa cao lên." Kiều Phụng Thiên cũng không thèm cầm ly, mặc kệ mình lười biếng dựa vào người anh uống mấy hớp nước.
"Ừ ừ ừ, em bé vệ sĩ tiết kiệm điện." Trịnh Tư Kỳ với tay lần tìm đồ bấm dưới gối: "Em uống thêm miếng nữa."
"Bọn nhỏ đâu anh?"
"Yên tâm." Anh tăng từ hai mươi độ lên hai mươi lăm: "Anh đón về hết rồi, đang ngủ."
Bây giờ Kiều Phụng Thiên mới nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã gần mười một giờ đêm.
Trịnh Tư Kỳ vén tóc mái trên trán y, áp trán mình lên ướm nhiệt độ: "Anh coi trên mạng nói có người làm xong sẽ bị sốt, không biết em có vậy không. Em có thấy khó chịu ở đâu không? Khó chịu hay là... chỗ đằng sau có đau không? Có phải nói với anh."
Kiều Phụng Thiên đưa tay áp lên trán mình, cười: "Làm gì tới nỗi bị sốt chứ, đằng sau thì đúng là có hơi hơi, bảo sao chơi trò so ớt với anh em anh toàn ẵm hạng nhất."
"Em còn nhớ à?" Trịnh Tư Kỳ véo má y.
"Lịch sử đen anh kể em nhớ tất."
"Vậy để bữa nào anh kể thêm cho em mấy vụ nữa." Trịnh Tư Kỳ nhìn chằm chằm y đang cười: "Khi nào anh già đi về miền Tây phương, em nhớ đóng thành sách, chỉnh sửa rồi xuất bản giúp anh đấy."
Kiều Phụng Thiên cười, chịu thua: "Sao anh chắc chắn anh sẽ đi trước em hả?"
Đáp án chuẩn chỉ là vì em nhỏ anh lớn, nhưng mà chiếu theo tính cách Trịnh Tư Kỳ thì làm gì có chuyện anh trả lời theo kiểu quy củ thiếu sáng tạo thế. Anh giả bộ nghiêm mặt đáp: "Vì anh biết em không nỡ bỏ anh một mình."
Kiều Phụng Thiên run lên: "... Anh bật điều hòa lên cao thêm miếng nữa đi."
Đêm khuya lũ ve vẫn không nghỉ, Kiều Phụng Thiên tạm không ngủ được, Trịnh Tư Kỳ ngồi trên thảm cạnh giường với y. Anh lấy quyển "Hồ Nam Du Ký" trong thư phòng ra đọc, bật đèn vàng trên tủ đầu giường, mỗi lần đọc đến đoạn thú vị hoặc ngọt ngào anh sẽ nhẹ giọng đọc cho Kiều Phụng Thiên nghe. Tay anh cứ nắm tay Kiều Phụng Thiên cả buổi, nắm ngón cái y mân mê v**t v*.
"Anh có nói chuyện đó ra không?"
Trịnh Tư Kỳ không do dự như Kiều Phụng Thiên tưởng tượng, anh lật một trang sách, đáp rất đơn giản: "Anh không. Dù có muốn nói cũng không phải xuất phát từ anh, cũng không phải từ em."
Kiều Phụng Thiên xoay người từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, quay mặt về phía anh, sờ hàng móng tay sạch sẽ bóng nhẵn của anh: "Anh làm việc với cô ấy từ trước đền giờ, anh sẽ không, ừm, không thấy áy náy sao?"
Kiều Phụng Thiên sợ làm Trịnh Tư Kỳ nghĩ rằng mình bắt cóc đạo đức anh.
"Đương nhiên là có, chuyện thường tình mà cục cưng." Trịnh Tư Kỳ đột ngột gọi ngọt thế làm Kiều Phụng Thiên giật mình chớp chớp mắt, xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "Nhưng sự việc thế này, kết quả tốt nhất có lẽ không phải chân tướng sự thật."
"Vậy thì là gì?"
"Có lẽ là sự cân bằng, tìm ra điểm cân bằng trong mối quan hệ. Chúng ta dễ dàng đi đến một trong hai đầu, nhưng lại rất khó để tìm được sự cân bằng. Cho dù anh có căm phẫn hay bất bình thay cô ấy thay em đến đâu, anh cũng phải tìm ra điểm cân bằng giữa đạo đức và tình nghĩa, một khi anh làm gì sai tức là làm tổn thương cô ấy, cũng làm tổn thương em, nên hiện tại anh chỉ có thể quan sát."
Trịnh Tư Kỳ nói xong ngừng lại trong chốc lát, sau đó anh cười, tựa cằm lên mép giường ngắm Kiều Phụng Thiên: "Em có thấy anh ngụy biện, nói thế chỉ vì không muốn chịu trách nhiệm, thấy anh ích kỷ không?"
Kiều Phụng Thiên lắc đầu.
"Em thành đồ đần rồi, bị tam quan của họ Trịnh nhà anh tẩy não, anh nói gì em cũng thấy đúng với có lý hết."
"Hồi đó ít nhiều gì anh cũng là thành viên của đội tranh biện Diêm vương mặt đen chứ bộ."
Kiều Phụng Thiên không nhịn được ngửa mặt lên cười: "Anh ghê gớm quá trời luôn, anh mà gia nhập ổ đa cấp chắc trong vòng ba ngày là lên được thành viên cốt cán cấp kim cương rồi quá."
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cũng bật cười. Trong cuộc sống có những chuyện thoạt tưởng như trùng hợp và sẽ không bao giờ gặp lại lần hai đôi khi là chiếc dằm. Dù kẹt lại khó chịu cũng không tới nỗi làm mình khó thở hay bồn chồn. Có cái dằm khi ngủ một giấc tỉnh dậy đã mất tăm; có cái dằm thật lâu sau này vô tình nhắc đến mới chợt ảo não phát hiện nó vẫn còn ở đây.
Lựa chọn xem nhẹ hay chấp nhất không buông, cũng đồng dạng là một kiểu tìm kiếm sự cân bằng.
"Em muốn nói với anh chuyện này."
"Em nói đi." Trịnh Tư Kỳ dời mắt khỏi trang sắt, đặt vào đôi ngươi sáng trong veo của Kiều Phụng Thiên.
"Em muốn anh đi với em đến nhà Đỗ Đông, em định nói chuyện của chúng mình cho cậu ta, anh đồng ý không?"
Thoạt tiên Trịnh Tư Kỳ khẽ giật mình, sau đó anh đáp thản nhiên: "Cuối cùng đã tới lúc anh gặp bố mẹ chồng rồi cơ à? Ai kia định cho anh danh phận rồi đấy hửm?"
Kiều Phụng Thiên chui trong chăn cười run bần bật cả người: "Anh đừng có dát vàng lên mặt cậu ta kẻo cậu ta được nước bò lên đầu em được không? Em sợ có ngày cậu ta tự nhìn ra xong đâm hoảng, dù gì... sớm muộn cũng phải nói mà, không chạy đi đâu được."
"Em định bao giờ?"
"Cuối tuần, hôm đó cậu ta đưa Lý Lệ đi khám thai với nghỉ ngơi."
"Vậy anh phải gọi là anh vợ nhỉ?"
"... Anh gọi thế cũng được."
"Có cần mang lễ, rượu thuốc lá kẹo với gì đấy?"
Kiều Phụng Thiên cười phì: "Anh làm đám hỏi hả?"
Kiều Phụng Thiên mong rằng chí ít có được một người chứng kiến tình cảm giữa mình và Trịnh Tư Kỳ, có một nơi mà y có thể thoải mái tỏ bày. Cho dù tất cả mọi người cảm thấy họ không phù hợp, rằng họ khác nhau cả phương trời, thì sự tồn tại của lời chúc phúc dẫu ít ỏi này cũng tiếp thêm cho y đủ dũng khí để không buông tay, để kiên trì bước tiếp.
Sau này, Trịnh Tư Kỳ lại đọc cho y nghe một trích đoạn "Bức thư thứ ba" mà Thẩm Tòng Văn gửi Trương Triệu Hòa trong Hồ Nam Du Ký thế này.
"Nếu thật phải cẩn trọng đến thế, khi đọc thư em anh vẫn nhận ra những điều em muốn nói mà không viết thành câu. Tam Tam à, nhớ lại chúng ta đã tốt đẹp nhường nào, anh thở dài khẽ, anh hạnh phúc lắm, có em rồi, anh chẳng thiếu thứ gì trên đời."
*Thẩm Tòng Văn và Trương Triệu Hòa gắn với chuyện tình bất hủ, Thẩm Tòng Văn theo đuổi cô học trò kém mình 8 tuổi suốt 4 năm ròng rã với gần 400 bức thư tình.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Thịt của tôi thật là rác rưởi... siêu cấp cùi
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, 521 vui vẻ
.
Editor có lời muốn nói:
Trình edit thịt của mình cũng siêu cấp cùi bắp... hy vọng mọi người thông cảm TOT
Edit: tokyo2soul