Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 99

Trước Tiếp

Chương 99

 

Lại về phòng giải khát. Kiều Phụng Thiên tắt điện thoại, cúi người rời khỏi hàng ghế khán giả, lúc đẩy cánh cửa màu xanh ra bị đèn trên sân khấu chiếu vào chói cả mắt. Trịnh Tư Kỳ đang khoanh tay dựa vào bồn rửa tay, thấy Kiều Phụng Thiên từ đằng xa tiến lại là phô điệu cười nom hết sức tự đắc, cứ như thứ gì mình đã muốn chắc chắn sẽ sở hữu cho bằng được vậy.

 

Kiều Phụng Thiên đút tay vào túi quần, nhướng mày đùa: "Anh tính lang bạt đi đâu đó?"

 

Trịnh Tư Kỳ mặc quần jeans xắn gấu chẳng khác gì cậu chàng sinh viên điển trai ngỗ nghịch, nhìn thì tưởng cẩu thả mà thực chất từng nếp quần được xếp lên gọn ghẽ cẳn thận. Mọi hôm anh nghiêm túc cài tới tận cúc áo sơ mi trên cùng, tối nay lại "vô quy củ" mở hai cúc để hở lộ rõ yết hầu.

 

"Biết lang bạt đi đâu sao còn gọi là lang bạt nữa hửm?"

 

Kiều Phụng Thiên nhăn mũi gật gật đầu tỏ ý đồng tình, chốc lát sau lại cười hỏi tiếp: "Tuổi này rồi mà anh còn đòi lang bạt nghe có hơi thiếu tinh thần trách nhiệm quá rồi không?"

 

"Tôi không để tâm được nhiều vậy." Trịnh Tư Kỳ đáp với điệu bộ "ai thích làm gì thì làm".

 

"Thế anh đi với ai?"

 

"Giờ ai đang trả lời tôi thì người đó đi với tôi." Trịnh Tư Kỳ xòe tay chìa ra trước mặt Kiều Phụng Thiên: "Em đi với tôi đi, ngày mai tôi sẽ đặt liền hai vé máy bay đi du lịch phòng quanh thế giới, được không?"

 

Kiều Phụng Thiên nhìn sự chăm chú và chờ mong không quá rõ nét ánh lên từ đôi mắt anh, thầm đáp "Được" thật trân trọng trong lòng. Ngay sau đó, y vỗ cái bép vào tay anh một cái giòn vang: "Thầy Trịnh ơi tỉnh lại đi, ngày mai còn phải đi đổ xăng nữa đó."

 

"Vậy em nghe thấy xuôi tai không?" Trịnh Tư Kỳ kéo y vào gian phòng nhỏ trong khu giải khát, cánh cửa nhôm khép hờ che khuất bóng hình cả hai, nhốt tiếng giục giã lên sân khấu và thứ tự chuẩn bị, lẫn những ánh mắt của thầy cô sinh viên ra vào liên tục.

 

Kiều Phụng Thiên bị anh nắm cả hai tay, gật đầu: "Xuôi tai."

 

"Nay em thấy tôi đẹp trai không?"

 

"Cực đẹp trai." Kiều Phụng Thiên sợ anh chưa chịu đủ, mặt mày hết sức chân thành bổ sung: "Đẹp trai phát khóc, đẹp trai muốn bay lên trời."

 

"Ài được rồi được rồi, càng nói càng thấy giả." Trịnh Tư Kỳ cúi đầu: "Thế em thích không?"

 

Kiều Phụng Thiên cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi hé môi, chẳng buồn trả lời lấy một chữ mà ngoảnh đầu đi chỗ khác vui ra mặt: "Sao anh thích hỏi mấy câu làm người ta khó... khó mở miệng vậy nhỉ?"

 

"Anh trai à hỏi em có thích không, chứ có phải hỏi em có thích anh không đâu, khó trả lời thế à?"

 

"Em thích."

 

"Vậy anh thì sao?"

 

"..."

 

Cũng thích.

 

Nếu mong muốn quá xa vời với cuộc sống thực tế và tạm thời mắc kẹt trong xiềng xích không thể thoát ly, vậy hãy cứ tạm thời gửi gắm những mộng ước ấy vào trong tiếng ca hoặc giấc mơ khi thanh nhàn.

 

Buổi diễn văn nghệ tốt nghiệp gần kết thúc, Trịnh Tư Kỳ vừa đi với Kiều Phụng Thiên về khán đài đã bị nhóm sinh viên mới tốt nghiệp kéo lên sân khấu, buộc phải hát đồng ca bài "Bầu Trời Của Tôi" cùng đám trẻ chưa đủ lông đủ cánh nhưng đã sắp phải căng buồm ra khơi này trong không khí hỗn loạn mà rộn rã. Micro truyền tay từng người, mỗi người hát một câu bài hát lạc tông từ nhà bà sang tới tận nhà dì hai, chỉ một vài người là hát được đúng tông đúng nhịp nhưng rồi mau chóng bị tiếng hát hò vui vẻ ầm ĩ dưới khán giả át đi mất.

 

Cuối cùng, trên sân khấu cùng lúc bắn hai mươi ống pháo giấy, tiếng lụp bụp hòa cùng tiếng hòa ca bài hát trường đại học Lợi Nam. Pháo giấy bay lên lập tức thành những mẩu giấy vụn đủ sắc màu tản mát đầy trời rồi chậm chạp rơi xuống. Kiều Phụng Thiên đứng ở hàng ghế khán giả vỗ tay giữa đám đông, thấy mấy sinh viên tụ lại thành nhóm đang xếp hàng chờ ôm Trịnh Tư Kỳ.

 

Trịnh Tư Kỳ ôm sinh viên nữ rất lịch sự, anh không đặt tay lên vai với eo của các cô mà một tay chắp sau lưng, tay kia nắn gáy học trò một cái như bậc trưởng bối. Anh quá cao, Kiều Phụng Thiên người "sâu sắc thấu hiểu" thấy mấy cô nàng đều phải nhón chân lên, còn Trịnh Tư Kỳ vẫn cứ khom lưng nói vài lời gì đó bên tai mỗi người.

 

Anh nói "Đừng để thời gian lãng phí dù chỉ một tấc công sức", hay là "Kiếm bạn trai lẹ đi nhé" Kiều Phụng Thiên không nghe được, chỉ thấy có cô sinh viên nghe xong vội bật cười hớn hở, còn có người bĩu môi bụm mũi khóc. Khi ấy Trịnh Tư Kỳ sẽ hết sức dịu dàng lấy vụn pháo giấy dính trên tóc học trò xuống, tiện thể xoa đầu một cái.

 

Kiều Phụng Thiên bị chạm đến chỗ mềm mại nhất trong tim, y nhéo mũi mình, nhíu mày. Kiều Phụng Thiên móc điện thoại trong túi ra nhắm thẳng vào Trịnh Tư Kỳ trên sân khấu. Xem khoảnh khắc này qua màn hình dường như phần nào kiềm hãm được dòng cảm xúc trào dâng khó hiểu.

 

Trịnh Tư Kỳ gần như tâm linh tương thông bắt được camera điện thoại của Kiều Phụng Thiên, anh quay ra hướng xuống khán giả, giơ tay chữ V, nháy mắt trái, nghiêng đầu le lưỡi. Khoảnh khắc lướt qua trong giây lát đó hết sức hoạt hình và sinh động.

 

Kiều Phụng Thiên đứng ở dưới chịu hết nổi phì cười thành tiếng, vội vội vàng vàng bấm chụp lia lịa, y nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang hiện bức ảnh vừa ra lò tận năm phút, đứng giữa đám đông bật cười nắc nẻ —— Cái này để làm ảnh nền đẹp này, lịch sử đen ngàn năm có một của thầy Trịnh.

 

Dễ thương chịu không nổi.

 

Dọn dẹp hội trường với các sinh viên xong thì trời đã khuya. Trời thưa thớt trăng sao, loa đại học Lợi Nam cứ phát đi phát lại giai điệu khúc Tống Biệt của Lý Thúc Đồng như cố tình lấy nước mắt người ta, khiến người ta lưu luyến. Kiều Phụng Thiên xách cốp trang điểm đứng đợi ngoài cổng, ngắm nhìn những chiếc bóng kéo dài miên man của sinh viên lũ lượt trôi về phía trước dưới ánh đèn vàng hai bên đường.

 

Khi Trịnh Tư Kỳ Mao Uyển Tinh với vài sinh viên đi ra từ cửa bên hông hội trường, kính đã đổi lại như cũ —— Kiều Phụng Thiên phát hiện lúc ở trong cánh gà mắt anh không tập trung tiêu cự được, còn phải cố tình đeo trễ xuống chóp mũi để giả bộ nhìn mình đắm đuối, thế là y biết ngay cặp kính kia là tròng không độ, chỉ để làm màu là giỏi.

 

"Lưng gãy đôi rồi." Mao Uyển Tinh tháo thẻ đeo trên cổ xuống, quấn quấn dây rồi ném vào túi: "Hiếm được dịp chồng tôi không tăng ca như hôm nay, khỏi nói tới chuyện con cái đi."

 

Mấy sinh viên đứng sau nghe vậy trộm cười thầm.

 

"Ồ." Trịnh Tư Kỳ hết sức ghét bỏ nhướng mày, cười đáp: "Cái kiểu không kiêng kị như cô nói dễ nghe là người tư tưởng sống thoáng, nói khó bỏ tai một tí là phụ nữ lưu manh đấy."

 

"Thầy thì khá hơn tôi chắc?" Mao Uyển Tinh khinh bỉ chậc lưỡi: "Sinh viên lớp thầy tôn sùng thầy như thần tượng, bộ thầy tưởng thầy đạo hạnh lắm hả, tôi lại chả rành thầy quá? Rành rành một tay lưu manh đó thôi?"

 

"Tôi sao bằng cấp độ của cô được?" Trịnh Tư Kỳ tì lên vai Kiều Phụng Thiên.

 

"Thầy chỉ biết làm bộ làm tịch hơn tôi mỗi tí thôi." Mao Uyển Tinh cuộn tập giáo án đang cầm thành cái ống đập nhẹ lên lưng Trịnh Tư Kỳ: "Vờ vịt cái gì, xí! Em trai Tiểu Kiều này, cậu đừng thấy bề ngoài cậu ta bây giờ mà tưởng, chị nói cho cậu biết thầy Trịnh vừa hút thuốc vừa lười biếng vừa không biết nấu ăn, hình tượng trai năm tốt là hàng giả đó! Khỏi tin!"

 

Kiều Phụng Thiên đưa mắt nhìn Mao Uyển Tinh, sau đó lia sang Trịnh Tư Kỳ rồi cười gật đầu: "Tôi cũng có biết."

 

Kiều Phụng Thiên muốn nói một cách kiêu ngạo hơn, hoặc là có cảm giác trội vượt hơn, chắc là y có thể nhướng đuôi mắt, hếch cằm —— Đương nhiên tôi biết, còn biết rõ hơn cả cô giáo đây. h*m m**n độc chiếm thường khó lòng dập tắt mà chỉ có thể cố sức kiềm chế, vờ tỏ ra thản nhiên xem nhẹ. Nhưng nếu có thể, ai lại không mong người mình thích sẽ đặc biệt và độc nhất chỉ khi ở với mình đâu.

 

Không lời giải, cần được cảm thông.

 

Chào tạm biệt các sinh viên ở ký túc xá nam xong, nhóm ba người cùng đi vào bãi đỗ xe. Trịnh Tư Kỳ hỏi Mao Uyển Tinh về thế nào, có cần chở về không, Mao Uyển Tinh xua tay từ chối nói chồng mình sẽ tới đón. Đang lúc xuống thang máy vào khu C, cả ba nhìn thấy chiếc xe con bật đèn pha bóp còi.

 

Mao Uyển Tinh nhấc túi xách, vẫy vẫy tay với người trong ghế lái: "Đây!"

 

Người đàn ông đã nhìn thấy, tháo dây an toàn mở cửa đi thẳng về phía ba người. Trịnh Tư Kỳ đã lâu không gặp Chương Dặc Xuyên, nay trông có vẻ gầy đi, bọng mắt dưới cặp kính phiếm xanh xao. Anh mỉm cười gật đầu lên tiếng chào: "Hôm nay vợ anh bận rộn tới độ xoạc cả chân, đưa cô ấy về nhanh nhanh —— "

 

"Cộp!"

 

Câu chuyện thình lình bị ngắt ngang, tiếng động vang lên giữa không gian bãi xe rộng lớn tĩnh lặng càng thêm phần đột ngột, gần như vọng lại từ tứ bề. Ba người cùng lúc hướng mắt về Kiều Phụng Thiên.

 

Kiều Phụng Thiên ngớ ra, rồi đột nhiên cuống quít mở to mắt nhìn ba người còn lại một cách hấp tấp lộn xộn, vội ngồi thụp xuống nhặt cốp trang điểm vừa đánh rơi. May mà không bung nắp nên không bị rớt đồ ra lung tung, kẻo lại loay hoay chật vật trước mặt mọi người.

 

"Em sao vậy?" Trịnh Tư Kỳ ghé lại gần hạ giọng hỏi, Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu thoáng nhìn anh, hé môi không đáp. Trịnh Tư Kỳ nhìn lại y, chau mày đẩy kính.

 

Rõ ràng có dòng cảm xúc nào đó đang cuộn trào trong đôi mắt Kiều Phụng Thiên, như chứng kiến dòng thủy triều đằng sau ô kính đục mờ.

 

"Vị này là... sinh viên của em à?" Chương Dặc Chuyên lịch sự hỏi.

 

"Ha ha, em trai Tiểu Kiều, đúng là phải phục lăn gương mặt non choẹt của cậu mà." Mao Uyển Tinh không nhịn được cười: "Sinh viên của bọn em hồi nào đâu, bạn Lão Trịnh đấy, bị bọn em kéo tới l*m t*nh nguyện viên bữa nay."

 

"Vậy à."

 

Ánh mắt Chương Dặc Xuyên nhìn chăm chú gương mặt đang gục xuống của Kiều Phụng Thiên một cách có chủ đích.

 

Nét mặt Kiều Phụng Thiên cứng đờ thấy rõ, y vô thức rụt về sau mấy bước, cúi đầu nhìn mũi giày mình vô định. Mà trong mắt Trịnh Tư Kỳ, đó là tư thế chuẩn bị bỏ chạy của y. Lòng anh bỗng thắt lại một cách khó hiểu, sự hoảng hốt gần như không thấu được tâm trạng của y khi ấy ở hồ Kim Kê lần nữa xộc lên đầu. Nếu như nơi đây không có ai, chắc là Trịnh Tư Kỳ đã chẳng tài nào kiểm soát được suy nghĩ muốn ôm chặt Kiều Phụng Thiên.

 

Bất kể điều gì khiến y trở nên như thế này.

 

"Em... em lên xe trước nhé..." Kiều Phụng Thiên nhìn Trịnh Tư Kỳ: "Tôi xin lỗi, mọi người nói chuyện với nhau đi." Nói xong, y quay người đi, rõ ràng bước chân vừa lộn xộn vừa mất phương hướng.

 

"Phụng Thiên!" Trịnh Tư Kỳ vội vã đuổi theo.

 

"Uây sao đấy Lão Trịnh!" Mao Uyển Tinh nhìn hai người đi mất đầy khó hiểu: "Tự nhiên đùng đùng bỏ tụi tôi đi mất tiêu vậy?!" Cô huých khuỷu tay vào Chương Dặc Xuyên: "Mình còn định mời hai người họ đi ăn nướng chồng nhờ?"

 

Người đàn ông nhún vai, không đáp mà chỉ mỉm cười.

 

"Để lần sau tôi mời mọi người, hai người về trước, hẹn gặp lại."

 

Trịnh Tư Kỳ ngoái lại vẫy vẫy tay với hai người họ, liền sau đó tiếp tục đuổi theo. Vừa đi được vài ba bước anh chợt đứng khựng, ngoái đầu lại lần nữa nhìn về phía Chương Dặc Xuyên. Thật sự kỳ lạ, rõ ràng mình đứng từ xa gần như không thấy rõ gì, vậy mà lại chắc chắn biết được trong mắt người kia đang toát vẻ gần như nghiêm túc bị che khuất đằng sau tròng kính.

 

Cứ như sự bình tĩnh thình lình bay biến, thay vào đó là cảm xúc chán ngán buồn rầu hình thành nên mối quan hệ nhân quả với sự khẩn khoản nài xin trong mắt Kiều Phụng Thiên vừa nãy.

 

Chẳng lẽ?

 

Kiều Phụng Thiên đã tự ý rẽ đi chỗ khác, Trịnh Tư Kỳ càng nhíu chặt mày hơn.

 

Quả nhiên.

 

"Kiều Phụng Thiên!"

 

Bóng dáng y đã mất hút khỏi tầm mắt, Trịnh Tư Kỳ cứ sợ y chạy đi xa một mình bèn gọi thật to. Không ngờ đằng sau góc ngoặt, Kiều Phụng Thiên đang xách cốp đồ của mình ngoan ngoãn đứng dựa tường nhìn anh. Sau lưng y đen ngòm, lặng im đến đáng sợ.

 

"Em..."

 

Kiều Phụng Thiên bước đến ôm chặt lấy Kiều Phụng Thiên. Mặt y vùi cả vào ngực anh, giọng y lùng bùng: "Em xin lỗi, em không nên chạy lung tung."

 

Trịnh Tư Kỳ hít sâu một hơi, cứ mải riết chặt Kiều Phụng Thiên trong vòng tay, áp trán mình vào mái tóc mềm mại của y.

 

"Bãi xe rộng thế này, lạc em là phiền to đấy."

 

Câu nói này sao mà quen thuộc, Kiều Phụng Thiên nghe anh, mũi xon xót lần thứ ba trong đêm nay.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp