Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cậu vắt áo khoác vest lên khuỷu tay, từ trong căn phòng tối đen bước ra ánh mặt trời đầy tươi đẹp. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt tái nhợt như ngọc của cậu, mái tóc rối trên trán đổ bóng đen xuống.
Chắc là ánh mặt trời quá chói mắt khiến Hòa Ngọc hơi hơi híp mắt lại.
Ngay sau đó, cậu đảo mắt nhìn mọi người, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Chuẩn bị hết mấy thứ này cho tôi đi."
Nói xong, Hòa Ngọc đưa cho vệ sĩ B một tờ giấy.
Vệ sĩ B ngơ ngác, cậu ta theo bản năng nhận lấy nó rồi đáp: "Vâng!"
Rồi sau đó, cậu ta kịp thời nhận ra, đột ngột nhìn qua cậu ba.
Xong đời, rõ ràng cậu ta là vệ sĩ, đáng ra chỉ được nghe lệnh của cậu ba, thế nhưng vừa rồi cậu ta theo bản năng đã đồng ý với Hòa Ngọc.
Cậu ba bị nhan sắc của Hòa Ngọc tập kích, lúc này chỉ miễn cưỡng đứng vững được. Anh ta thấy vệ sĩ B nhìn mình thì lập tức đá cậu ta một cái, trừng mắt nói: "Còn không nhanh chóng đi làm đi!"
"Vâng, vâng, vâng!" Vệ sĩ B vội vàng cúi đầu khom lưng, cầm tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng lại có cơn sóng to cuộn trào.
Má ơi, không ngờ tên ăn xin này đổi một bộ quần áo khác lại đẹp trai tới như vậy!
So ra còn giống cậu chủ hơn cả cậu ba nữa.
Hơn nữa, cậu ta trực tiếp bỏ qua cậu ba mà ra lệnh trực tiếp cho vệ sĩ, thế mà cậu ba còn không có ý kiến gì, chuyện này đúng là...
Thật sự có bản lĩnh đấy!
Hai tiếng đồng hồ sau.
Sau khi Hòa Ngọc và cậu ba ăn cơm xong, đồ cũng đã được chuẩn bị xong. Vệ sĩ B dùng cả hai tay cung kính đưa đồ qua cho Hòa Ngọc, bộ dáng kính sợ từ trước tới nay chưa từng có.
"Hòa Ngọc... Cậu chủ, đã chuẩn bị xong hết rồi." Vệ sĩ B nói.
Hòa Ngọc gật gật đầu, bình tĩnh lau khóe miệng. Cậu bỏ khăn mặt xuống, đứng lên, nhận lấy cái rương, động tác thành thạo như nước chảy mây trôi.
Đó là một cái tủ sắt được đặt làm riêng, bên trong chứa không ít đồ cho nên có hơi nặng.
Hòa Ngọc nhẹ nhàng nhấc cái rương lên, một tay cậu cầm rương, một tay cầm lấy áo khoác vest mà người hầu đưa qua. Chiếc áo khoác vest vẫn được cậu vắt lên khuỷu tay như thường lệ.
Động tác của Hòa Ngọc vô cùng tự nhiên, giống như thể được người khác hầu hạ là chuyện đương nhiên.
So với cậu ba bụ bẫm lại trông có chút khờ ở bên cạnh, bọn người hầu bỗng nhiên cảm thấy bọn họ hầu hạ Hòa Ngọc là chuyện rất bình thường. Bọn họ sửa sang lại quần áo cho cậu, cung kính mở cửa rồi đứng ở hai bên cửa chờ cậu.
Cậu ba chẳng để ý tới chuyện này, bởi vì khung cảnh vô cùng hài hòa, Hòa Ngọc như thế này, không có ai hầu hạ mới là chuyện khó hiểu đấy.
Hòa Ngọc xoay xoay cổ, giọng nói lạnh nhạt: "Đi thôi."
Nói xong, cậu nhanh chóng đi ra ngoài, dáng vẻ tiêu sái.
Cậu ba hấp tấp đuổi theo cậu, những thớ thịt trên người cũng theo đó mà lúc la lúc lắc.
Đám người hầu nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trở nên trầm mặc.
Rốt cuộc ai mới là cậu chủ vậy?
Tới cậu ba còn phải nhanh chóng đuổi theo, bọn họ vô thức hầu hạ cậu chủ Hòa Ngọc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hai người bọn họ đi ra ngoài.
Cậu ba nhỏ giọng hỏi: "Trong rương là cái gì thế?"
Hòa Ngọc liếc xéo anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Bài poker, mạt chược, bài Bridge, xúc xắc..."
Cậu ba trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cái rương, hỏi: "Nhiều loại như thế sao?!"
Hòa Ngọc cười như không cười: "Anh muốn chơi à?"
Cậu ba nuốt nuốt nước miếng, sau đó đột nhiên lắc đầu, giọng nói kiên định, chỉ kém thề thốt nói: "Không, tôi bỏ bài bạc rồi!"
"Ồ!" Hòa Ngọc không bày tỏ ý kiến gì.