Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 823: Trò Chơi Tiền Tệ (32)

Trước Tiếp

Đôi mắt cậu ba nhanh chóng sáng rực lên.

Anh ta có thể thua mười triệu thì cậu cả cũng có thể thua hai mươi triệu đúng không? Vậy tới lúc bọn họ so tiền vốn với nhau thì cậu cả sẽ thua anh ta rất nhiều, nếu thế thì anh ta sẽ thắng rồi...

Cậu ba cười tươi.

Ở ngoài cửa, vệ sĩ B cung kính gõ cửa nói: "Cậu ba, ngài gọi tôi..."

Cậu ba quay người lại gào thét: "Cút!"

Vệ sĩ B: "???"

Cậu ta không hiểu, người vừa nãy mới gọi "Người đâu" không phải là cậu ba sao?!

Cũng đã nửa buổi sáng trôi qua rồi mà cậu ba vẫn còn chưa ra ngoài đấy?

Bản lĩnh của tên ăn xin kia lớn tới vậy sao?

Vệ sĩ B rất khó hiểu nhưng vẫn im lặng rời đi.

Nhưng mà cậu ta rời đi chưa được bao lâu thì cửa lại bị mở ra một lần nữa. Cậu ba đứng ở ngoài cửa, nhíu mày la lên: "Người đâu rồi? Đều chạy đâu hết rồi hả!"

Vệ sĩ B: "..."

Ngài là cậu chủ, ngài nói cái gì cũng đúng cả.

Cậu ta nhanh chóng chạy qua, vẻ mặt cung kính nói: "Cậu ba."

Cậu ba tằng hắng một tiếng rồi nói: "Bảo người cầm một ít quần áo tới đây."

Anh ta khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Chọn đồ nào tốt ấy."

Thái độ đối đãi với chủ nợ vẫn nên tốt một chút, hơn nữa anh ta vẫn đang trông chờ Hòa Ngọc sẽ hố cậu cả một vố lớn, tất nhiên thái độ hẳn sẽ tốt hơn.

"... Vâng!"

Ở góc độ này, vệ sĩ B không nhìn thấy được bên trong, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ánh mắt cậu ta đầy vẻ kính sợ.

Đúng là có bản lĩnh thật...

Quần áo nhanh chóng được đưa tới, tất cả đều do người hầu của nhà họ Blair làm bằng tay. Cậu ba xem xét một chút, chỉ vào một bộ trong số đó rồi nói: "Bộ này đi, đưa cho tôi."

Người hầu nhanh chóng đưa bộ đồ đó cho cậu ba, anh ta cầm nó đi vào bên trong.

Đám người hầu nhìn nhau, lúc này bọn họ có chung một suy nghĩ với vệ sĩ B — 

Có bản lĩnh vãi!

Mười phút sau.

Cửa lại lần nữa được mở ra, cậu ba đi ra ngoài.

Cậu ba giàu sụ mập mạp không có gì thu hút. Cái thu hút sự chú ý của mọi người là người đi theo sau anh ta.

Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, cửa sổ không được kéo rèm ra nên có chút ảm đạm. Người đó từng bước một, đi từ chỗ tối tăm ra bên ngoài đầy ánh sáng mặt trời.

Cậu đứng thẳng như ngọc, quần tây màu đen bó người phác họa đôi chân dài hoàn mỹ. "Vóc dáng" không cao, nhưng cái đó chỉ là khi so với người Liên Bang mà thôi. Nhưng đôi chân này của cậu tuyệt đối có thể xưng là đôi chân dài hoàn mỹ.

Giày da đạp lên mặt đất, ánh sáng mặt trời chiếu lên giày da sáng bóng. Đường cong uốn lượn như vẽ ra cặp mông hoàn mỹ bên trên đôi chân dài thẳng tắp. Eo cậu chỉ bằng cỡ một bàn tay, dùng một tay là có thể ôm trọn lấy nó.

Lúc nãy cậu ba có lén đo thử, bàn tay anh ta có thể che được nửa cái eo cậu.

Áo sơ mi trắng đóng thùng trong quần tây đen, vô cùng quy củ. Áo gi-lê màu đen ôm lấy eo, ba cái nút thắt tinh xảo toàn bộ đều được cài lại, ngay cả nút ở cổ tay áo cũng cài lại rất nghiêm chỉnh, cảm giác vô cùng cấm dục.

Nhưng nếu hướng tầm mắt lên trên, nút áo trên cùng của áo sơ mi được mở ra, để lộ xương quai xanh như ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng. Cái cổ thon dài hoàn toàn lộ ra, khi cậu nuốt nước miếng một cái, hầu kết nhấp nhô, cảm giác rất quyến rũ.

Cấm dục và quyến rũ hòa quyện vào nhau. Gương mặt tinh xảo và thanh tú của thiên thần cùng với cặp kính không gọng nhã nhặn lại gian xảo. Thân hình gầy yếu, mỏng manh và ánh mắt kiên định lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp... 

Vẻ đẹp đầy mâu thuẫn nhưng lại rất phù hợp.

Trước Tiếp