Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 822: Trò Chơi Tiền Tệ (31)

Trước Tiếp

Ánh mắt Hòa Ngọc lạnh đi, chắc chắn thua?

Không, làm gì có chuyện đó.

Nhưng phó bản này đúng thật là muốn bắt giữa Hòa Ngọc và Thành Chiêu. Nhất định phải có một người chết, cho dù người đó là ai thì nó cũng không lỗ? Ở mặt khác, nó cũng thành công ngăn cản khả năng hai người cậu hợp tác với nhau.

Hòa Ngọc cụp mắt xuống, che dấu sự rét lạnh dưới đáy mắt.

Mặc dù Hòa Ngọc đã giấu đi sự lạnh lùng của mình, nhưng cậu ba vẫn nhận ra được một cơn gió lạnh buốt từ trên người cậu. Anh ta theo bản năng run lên lập cập.

Lý trí của cậu ba đã quay lại. Anh ta hít sâu một hơi rồi lựa chọn không nói ra hai phương pháp đã nghĩ trước đó mà nói ra phương pháp thứ ba: "Hòa Ngọc, tôi có thể để cậu còn sống rời đi. Mặc kệ lý do tại sao cậu không sợ hãi công kích của tôi thì cũng không thể nào không sợ công kích của tất cả người nhà họ Blair chứ."

Hòa Ngọc không cho ý kiến, cậu nhìn anh ta, ý bảo anh ta tiếp tục nói.

Rốt cuộc cậu ba cũng trấn định hơn. Anh ta sửa sang lại quần áo của mình, giọng nói yếu ớt: "Không phải là tôi không thể đưa tiền cho cậu, nhưng mà, trước tiên cậu trả lại tiền cho tôi đã, để tôi có thể thắng cuộc so tiền với cậu cả, sau đó tôi sẽ trả tiền lại cho cậu."

Hai cách trước đó, cho dù là cho tiền Hòa Ngọc hay là cha anh ta ra tay với Hòa Ngọc thì đều không thực hiện được.

Anh ta chọn con đường thứ ba, cứ thi đấu thắng đã rồi trả tiền sau.

Cậu ba cảm thấy ý kiến này của mình rất hay đấy, nhưng ánh mắt Hòa Ngọc nhìn anh ta lại giống như đang nhìn một tên ngốc.

Cậu ba: "???"

Anh ta cao giọng hỏi: "Cậu không muốn à?!"

Hòa Ngọc chẳng biểu lộ gì, đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên là tôi không muốn rồi, tiền đã ở trong túi tôi, anh đừng mơ tưởng tới việc tôi lấy nó ra."

Hơn nữa, tiền là bánh bao thịt đánh chó, một đi không bao giờ quay lại. Chỉ cần cậu lấy ra rồi thì cậu ba sẽ chẳng bao giờ trả lại cậu cả.

Đây là người của hành tinh tiền tệ, giấy nợ gì gì đó, hơn phân nửa là bọn họ sẽ không nhận.

Hòa Ngọc tuyệt đối không lấy tiền ra khỏi túi mình đâu.

Cậu ba: "!"

Cậu ba tức giận tới dậm chân, từng thớ thịt trên mặt run lên, giọng nói kích động: "Hòa Ngọc! Cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cùng lắm thì chúng ta cá chết rách lưới, cậu đừng hòng sống sót ra khỏi nhà họ Blair bọn tôi!"

Anh ta xoay người, nhanh chóng đi ra tới cửa, gọi: "Người đâu!"

Hòa Ngọc ở sau lưng anh ta lạnh nhạt nói: "Biện pháp của anh vô cùng ngu ngốc. Cách đó không thể nào giúp anh giành thắng lợi mà chỉ có thể giúp anh duy trì tình trạng bây giờ. Không biết anh có muốn suy xét một chút về phương pháp thứ tư không?"

Cậu ba ngẩn người.

Còn có cách thứ tư nữa hả?

Anh ta xoay người lại nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt nghi ngờ: "Biện pháp thứ tư là gì?"

Trong vô thức, anh ta đã trò chuyện bình đẳng với Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc đưa tay ra, thu lại thẻ đánh bạc và lá bài trên bàn, phủi phủi quần áo, rồi nở một nụ cười tươi đầy mê hoặc, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu ba, cậu cũng có thể cân nhắc việc làm một trung gian sòng bạc."

Nụ cười quen thuộc đáng chết này!

Bây giờ cậu ba chẳng hề cảm thấy Hòa Ngọc mê người chút nào. Anh ta chỉ cảm thấy cậu giống như một con quỷ khó ưa, cậu cười một cái thì hệt như là muốn kéo anh ta xuống dưới địa ngục.

Tối hôm qua cậu cười hai lần, một lần dụ dỗ anh ta bắt đầu đánh bài poker, một lần khác là dụ anh ta thua mất mười triệu.

Lần thứ ba này trông chẳng có vẻ gì là sẽ có chuyện tốt nào đó.

Cậu ba cắn răng nói: "... Trung gian sòng bạc là cái gì?"

Hòa Ngọc cười khẽ: "Giới thiệu anh trai anh cho tôi, để tôi chơi đùa với anh ta."

Cậu ba: "???"

Hả?!

Bảo cậu cả luôn đấu đá với anh ta tới chỗ Hòa Ngọc đánh bài hả?

Hình như có thể đấy.

Trước Tiếp