Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cậu ba nhà họ Blair mời đến một vị khách. Lúc này hai người đang ngồi chơi bài với nhau.
Vị khách đó cực kỳ giàu có.
Cậu ba Blair đã thắng được ba trăm vạn.
Ba tin tức nhanh chóng được truyền ra, chưa đầy một giờ sau, đã có không ít người trong nhà họ Blair biết chuyện.
Gia chủ nhà họ Blair và người quản lý nhà họ Blair quanh năm bận rộn với sản nghiệp của gia đình nên có lẽ vẫn chưa biết. Nhưng người luôn phải đề phòng cậu ba như cậu cả nhà họ Blair thì rất nhanh đã nhận được tin tức này.
Khi mới nghe được chuyện này, đa số mọi người đều nhăn mặt, chẳng hiểu đầu đuôi cụ thể ra sao.
Cậu cả đương nhiên cũng vậy, hiện tại là thời khắc mấu chốt của trận đấu. Anh ta lo rằng em ba sẽ tự đào hố chôn mình.
Đương nhiên, con số ba trăm vạn cũng khiến cậu cả rung động ít nhiều. Xuất phát từ sự thận trọng cũng như hiếu kỳ với cậu ba, cậu cả nhà Blair bèn sai người lái xe tới thẳng nơi ở của cậu ba.
Nhà ở quá rộng chính là điểm không tốt, muốn đi đến nhà của "anh em", vẫn cần phải ngồi xe.
Cũng may, các thiếu gia của nhà họ Blair cũng đã quen với việc này.
"Ha ha ha tôi lại thắng rồi!" Cậu ba vô cùng hưng phấn, cánh tay thu lại, trực tiếp vơ hết những con chip ở trên bàn về bên cạnh mình, mặt mày hớn hở, khối thịt trên mặt cũng theo đó mà rung rinh.
Hòa Ngọc mặt không biến sắc, nói: "Anh cho rằng bản thân mình chơi rất giỏi sao?"
Nụ cười của cậu ba cứ như vậy mà im bặt.
Ô, anh ta nhớ ra rồi, bọn họ làm như vậy là vì muốn dụ dỗ anh cả. Hòa Ngọc đang thả mồi cho anh ta, mà anh ta chỉ là một trung gian sòng bạc đáng thương. Có thắng ba trăm vạn thì cũng sẽ không thể giữ được, ngược lại còn thiếu nợ Hòa Ngọc sáu triệu.
Khuôn mặt của cậu ba lập tức ủ rũ. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Chơi mấy trò mèo này đúng là hại người thật. Đợi đến khi chơi khăm được anh cả, tôi nhất định sẽ bỏ thói bài bạc này."
Rõ ràng là cố ý đến để chơi khăm anh cả, kết quả là anh ta chơi hết sức chăm chú, quên cả mục đích ban đầu.
Thứ đồ này có độc.
Hòa Ngọc ngước mắt lên nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Tiếp tục đi."
Cậu ba gật đầu, nghiến răng để làm bản thân tỉnh táo hơn.
Thế mà chỉ mười phút sau, anh ta lại chơi đến quên hết trời đất, một lòng một dạ đặt vào những "quân bài", căn bản không để ý xem anh cả đã đến hay chưa.
Cậu ba vươn bàn tay mập mạp che bài lại, rồi cẩn thận mở ra xem, mắt híp lại, lấm la lấm lét nhìn thoáng qua, rồi lại lập tức che lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Hòa Ngọc không nói một lời nào.
Thế này mà còn đòi đánh cược sao? Nằm mơ đi.
Lúc cậu cả nhà họ Blair đến nơi, cậu ba đang chơi vô cùng chăm chú, không hề để ý đến "anh cả" này. Cậu cả vốn còn tưởng cậu ba sẽ nắm chắc, nhưng giờ nhìn lại, hình như không phải vậy?
Lúc này bọn họ đang ở trong đình nghỉ chân ở phía sau biệt thự của cậu ba. Ánh nắng êm dịu của buổi chiều chiếu xuống biệt thự, tuy nắng nhưng không quá nóng bức, gió khẽ thổi, thổi tới tiếng la đầy hưng phấn của cậu ba.
"Hahaha, tôi lại thắng rồi!"
Thân hình mập mạp đột nhiên đứng phắt dậy, vơ hết số chip còn lại ở trên bàn về phía trước mặt, sự vui mừng hoàn toàn không thể che giấu được.
Lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: "Em ba, em đang làm gì vậy?"
Cậu ba cứng đờ người, con ngươi dường như bất động.
Vì chơi quá nhập tâm, nên đã thực sự quên mất mục đích chính của mình.
Cũng may đều là thiếu gia nhà Blair, cậu ba cũng không phải kẻ ngu xuẩn, rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp tục hành động theo kế hoạch.