Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 528

Trước Tiếp

Tiết đạo trưởng gặp nạn 1
Sắc mặt cha Tiết cứng đờ, ngơ ngác nhìn vật trong tay phải Tiết Cố.
Đó là một tấm danh thiếp đã bị ngâm nước, dòng chữ in trên đó không còn đọc được nữa, thứ này dùng để cứu người sao?
Cha Tiết đưa tay sờ lên trán Tiết Cố với vẻ mặt phức tạp.
Sau đó, ông ta vội vàng gọi bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Tinh thần con trai tôi hình như không bình thường, sau khi tỉnh dậy nó còn nói nhảm gì đó…”
Bác sĩ bối rối bước tới, kiểm tra tình trạng của Tiết Cố.
Nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng hành vi của Tiết Cố quả thực không ổn. Lúc này anh ta vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một mớ giấy nát bét, dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
“Có lẽ là cậu ấy bị hoảng sợ. Ông ngồi nói chuyện với cậu ấy một lúc xem.”
Cha Tiết ngồi cạnh Tiết Cố, vẻ mặt buồn bã.
“Con trai, con nói với cha vài câu đi, đừng có mãi nhìn vào tấm danh thiếp bị ngâm nát đó nữa.”
Tiết Cố ngẩng đầu lên, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Thấy cha Tiết lo lắng như vậy, anh ta thở dài kể lại những chuyện đã xảy ra, nhất là chuyện vị Tô quán chủ kia đã nhắc anh ta phải tránh xa những chỗ có nước.
Còn có vào thời khắc sống còn, tấm danh thiếp kia đột nhiên truyền ra sức nóng nữa.
Những chuyện này đã hoàn toàn khiến cho Tiết Cố tin tưởng rằng Tô quán chủ chính là cao nhân trong truyền thuyết!
Cha Tiết thấy con trai mình nói nhiều như vậy nhưng ông ta vẫn không tin, sao có thể may mắn gặp được cao nhân như vậy chứ, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lúc này, Tiết Cố đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, điện thoại di động của con đâu?”
Cha Tiết đưa điện thoại cho anh ta, Tiết Cố lập tức mở khóa, mở tin nhắn mà anh ta đã gửi.
“Con biết là cha không tin, nhưng có một số chuyện không thể giải thích được. Hơn nữa, không phải chính cha cũng đã bảo con tránh xa hồ nước sao?” Tiết Cố tự tin nói.
Trong mắt cha Tiết mang mấy phần áy náy: “Chuyện này con đừng quản, cha sẽ nghĩ cách xử lý và điều tra rõ ràng.”
Nói xong, ông ta cũng bước ra khỏi phòng bệnh.
Tiết Cố nhìn theo bóng lưng cha mình, luôn có cảm giác cha mình hình như đang giấu mình điều gì đó.
Nếu như cha anh ta đã không tin những gì anh ta nói, tại sao lúc đó lại bảo anh ta phải rời khỏi hồ?
Trong đầu Tiết Cố từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi: “?”
Anh ta lại nhìn tấm danh thiếp đã mục nát trên tay, trong lòng lại đau nhói.
Nếu biết trước sẽ có kết quả như vậy thì dù có nói gì thì anh ta cũng sẽ ghi nhớ thông tin liên lạc trên tấm danh thiếp… Bây giờ anh ta vừa không có phương thức liên lạc, cũng chẳng có địa chỉ của Tô quán chủ.
Ngay cả Lục nhị thiếu cũng không phải là người mà anh có thể dễ dàng tìm được thông tin liên lạc.
Chuyện này khiến anh ta cực kỳ thống khổ.
Đột nhiên Tiết Cố nhớ đến khách sạn Lục gia, nơi lần trước anh ta gặp Tô quán chủ. Trong tình huống thế này, anh ta chỉ có thể thử phương pháp ôm cây đợi thỏ mà thôi.
Buổi sáng ngày mai anh ta sẽ đến khách sạn kia ngồi đợi ở đó.
Nếu may mắn có thể gặp được Lục nhị thiếu hoặc Tô quán chủ!
Nghĩ vậy, Tiết Cố lại bắt đầu xem điện thoại di động của mình, anh ta nhìn chằm chằm vào số điện thoại xa lạ một lúc, ngẫm nghĩ rồi copy số đó và gửi cho một người bạn, nhờ người bạn này giúp kiểm tra chủ nhân của số điện thoại này là ai…
Đêm đó, Tiết Cố không thể ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy cảnh tượng mình suýt chết đuối dưới hồ, sợ đến mức không dám ngủ tiếp, đành mở to mắt suốt đêm, không dám nhắm mắt lại.
Đồng thời, đêm nay Tô Cẩm cũng không được nghỉ ngơi nhiều.
Cô vừa làm việc xong, vừa mới tắm rửa, chưa kịp nằm xuống thì điện thoại di động vang lên.
Cô kiểm tra điện thoại thì phát hiện là cuộc gọi của Tiết đạo trưởng, nhưng chỉ đổ chuông một lần rồi không có gì nữa.
Tô Cẩm lấy điện thoại gọi lại nhưng không có ai bắt máy.
Cô sửng sốt, quay người lại, thay quần áo, rời khỏi khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất, đi tới địa điểm đấu giá.

Trước Tiếp