
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiết Cố rơi xuống nước, thoát chết trong gang tấc 1
Tiết Cố lái xe chạy tới chỗ cũ mà cha nhắc đến, dù hai bên hồ có ánh đèn rực rỡ nhưng rốt cuộc bây giờ vẫn là ban đêm.
Đêm hôm khuya khoắt chạy tới bên hồ câu cá, ngẫm lại cũng thấy kỳ quái.
Nhưng tính tình của cha anh ta từ trước đến nay không bao giờ ra bài theo lẽ thường nên Tiết Cố đành phải chịu đựng cái lạnh, xuống xe đi về phía hồ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tối nay trên đường anh ta cũng không thấy bóng dáng nhân viên nào cả, chẳng lẽ bọn họ đều đã nghỉ làm rồi sao?
Tiết Cố bất đắc dĩ đi dọc bờ hồ một lúc, đến vị trí mà bình thường cha anh ta yêu thích nhất nhưng vẫn không thấy ai, anh ta thở dài lấy điện thoại ra gọi cho cha mình.
Anh ta có chút buồn bực: “Không phải cha bảo con đến chỗ cũ tìm cha à? Con đến rồi, cha đi đâu rồi thế?”
Rõ ràng cha Tiết sững người một lúc, sau đó hùng hùng hổ hổ: “Con nói gì thế hả? Cha bảo con tìm cha khi nào?”
Tiết Cố rất ngạc nhiên, trong lời nói có chút bối rối: “Không phải cha nhắn tin bảo con tới chỗ cũ sao? Con đang ở ngay cạnh hồ mà bình thường cha hay câu cá!”
Trí nhớ của cha anh ta quá có vấn đề!
Rõ ràng chính cha anh ta nhắn tin, sao mà trong chớp mắt đã quên rồi?
Một lúc sau, Tiết Cố bất đắc dĩ mỉm cười: “Con biết rồi, cha đang lừa con phải không?”
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích đùa như vậy.
Cha Tiết im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, ông ta có chút kinh hoảng nói: “Con trai, con rời khỏi hồ nước đó ngay, cha sẽ đi tìm con bây giờ.”
Tiết Cố chợt nhận ra có điều gì đó là lạ: “Chẳng lẽ tin nhắn vừa rồi không phải là cha gửi cho con sao?”
Giọng nói đứt quãng của cha Tiết vang lên: “Cha không hề gửi tin nhắn nào cho con cả, cả ngày hôm nay cha đều ở nhà!”
Tiết Cố bỗng loạng choạng.
Nếu như cha không gửi tin nhắn cho anh ta thì tin nhắn mà anh ta nhận được trên điện thoại là thế nào?
Anh ta đang định hỏi tiếp thì phát hiện điện thoại di động của mình không có tín hiệu, dù có lắc điện thoại thế nào cũng không có tín hiệu nào xuất hiện.
Nghĩ đến lời cha vừa dặn mình rời khỏi hồ, anh ta vội vàng chạy về.
Vừa chạy, anh ta vừa mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, nhưng lúc này anh ta lại giật mình phát hiện, tin nhắn bảo anh ta đi tới chỗ cũ đã biến mất tự lúc nào.
Trên điện thoại, chỉ còn lại một chữ “được” mà anh ta trả lời lại một dãy số xa lạ.
Nhưng tin tin nhắn này rõ ràng là anh ta trả lời cha mình.
Tiết Cố chỉ cảm thấy giờ khắc này, trong lòng mình lạnh buốt…
Cha anh ta căn bản không hề gửi tin nhắn, vậy thì ai đã gửi tin nhắn cho anh ta?
Anh ta vô thức quay đầu nhìn lại, phía sau anh ta là hồ nước mênh mông không thấy bờ. Dưới ánh đèn rực rỡ, mặt hồ sóng nước lấp lánh, nhưng… Không biết có phải là ảo giác không mà hình như anh ta nhìn thấy ánh đèn hai bên bờ hồ lần lượt tắt ngúm…
Tiết Cố quá sợ hãi, bước chân loạng choạng, bịch một tiếng ngã nhào xuống đất.
Chiếc điện thoại di động trong tay anh cũng bị văng ra ngoài, cách anh ta hai mét, anh ta vội vàng đứng dậy định nhặt điện thoại lên.
Nhưng không hiểu sao, vừa đứng dậy, chân anh ta lại bị trượt. Liên tiếp ngã mấy lần, Tiết Cố đột nhiên giật mình nhận ra khoảng cách từ chỗ mình đến chiếc điện thoại càng ngày càng xa, mà khoảng cách đến bên hồ càng lúc càng gần, gần như cả người sắp rơi xuống.
Tiết Cố, “… Khốn kiếp!” Anh ta thấp giọng chửi rủa, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Anh ta cố gắng dùng ngón tay bám lấy mặt đất, nhưng cơ thể vẫn không khống chế được mà rơi xuống, như thể có ai đó đang kéo anh ta xuống nước.
Nước bên hồ còn cạn, Tiết Cố còn có thể vùng vẫy, tuy nhiên, sức mạnh đó không chỉ muốn làm anh ta rơi xuống nước mà còn muốn kéo anh ta ra giữa hồ.
Nước giữa hồ sâu, rất dễ xảy ra chuyện.
Giờ khắc này, trong lòng Tiết Cố càng hoảng loạn hơn…Tiết Cố rơi xuống nước, thoát chết trong gang tấc 2
Nhìn thấy mình càng lúc càng gần giữa hồ, anh ta vùng vẫy như phát điên.
Trong lúc bàng hoàng, những lời Tô Cẩm nói hiện lên trong đầu anh, tránh xa nước một chút… Chẳng lẽ đối phương thực sự là nhân vật lợi hại gì?
Tiết Cố không kịp ngẫm nghĩ nữa, thân thể anh ta đã phản ứng trước. Đến lúc anh ta kịp phản ứng thì trong tay đã cầm tấm danh thiếp, anh ta nhìn tấm danh thiếp như nhìn cọng rơm cứu mạng.
Lẽ ra anh ta phải khiêm tốn hơn một chút, phải nói mấy câu đàng hoàng với vị Tô quán chủ kia.
Đúng lúc nước hồ sắp nhấn chìm mình, Tiết Cố chợt cảm thấy tấm danh thiếp trên tay làm mình bỏng rát.
Ngay sau đó, sức mạnh trói buộc anh ta biến mất!
Tiết Cố chớp lấy thời cơ, dùng cả tay và chân bơi về bờ hồ.
Đúng lúc này, có mấy nhân viên chạy tới, Tiết tiên sinh nói Tiết thiếu gia ở bên hồ, bảo bọn họ tới xem.
Bọn họ không dám chậm trễ, cũng không dám suy nghĩ vì sao nửa đêm ở đây còn có người, nhưng bọn họ vừa liếc mắt liền nhìn thấy có người đang vùng vẫy trong hồ.
Vào lúc đó, trái tim bọn họ gần như lạnh đi một nửa.
Nếu ở đây lại có chuyện gì, bọn họ sẽ coi như xong đời!
“Nhanh! Nhanh cứu người!”
Các nhân viên vừa hoảng hốt vừa hò hét nhau.
Một cái hồ nhân tạo dùng để câu cá, tại sao lại cứ liên tiếp xảy ra chuyện thế chứ?
May mắn thay, cuối cùng có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, Tiết thiếu gia được giải cứu thành công, tuy nhiên rất có thể Tiết Cố bị sợ hãi, ngất xỉu ngay khi được cứu vào bờ.
Các nhân viên không dám lơ là, có người gọi điện đến bệnh viện, có người báo cáo tình hình cho Tiết tiên sinh.
…
Nửa tiếng sau, cha Tiết vội vàng đến bệnh viện gần hồ nhất.
Ông ta thấy con trai mình nằm đó bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều Tiết Cố vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình hình cho ông ta.
Nếu không được cứu kịp thời, có lẽ thật sự đã xong đời…
Cha Tiết cảm ơn các nhân viên nhưng mấy người đó không dám nhận công mà chỉ liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Tiết tiên sinh, là do chúng tôi sơ suất trong công việc, không canh cửa”.
Nhưng sau đó bọn họ cũng kiểm tra lại, quả thật không biết Tiết Cố vào bằng cách nào…
Nhưng mà trong thời điểm này nói thẳng ra cũng không hay, nếu lỡ như Tiết gia cho rằng bọn họ đang trốn tránh trách nhiệm thì càng tệ hơn nữa.
Cha Tiết tương đối dễ nói chuyện, lại hỏi thêm vài câu rồi bảo thư ký đưa phí vất vả cho bọn họ.
Cha Tiết ngồi trước giường bệnh, trong đầu ông ta lúc này chỉ có cuộc điện thoại của Tiết Cố.
Cộng với thái độ trả lời vấn đề của mấy nhân viên kia, xem ra vấn đề này không đơn giản như vậy.
Cha Tiết giúp đắp chăn thì phát hiện trong bàn tay phải của Tiết Cố đang nắm chặt thứ gì đó, ông ta ngạc nhiên vươn tay định mở tay phải của Tiết Cố ra.
Một giây sau, Tiết Cố đột nhiên mở mắt ra.
Lập tức trở tay tung thẳng một cú đấm, cũng may cha Tiết kịp né tránh, nếu không thì cú đấm đã trúng vào mặt ông ta.
Cha Tiết vui vẻ nói: “Con trai, con không sao chứ?”
Tiết Cố chớp mắt, nhìn quanh rồi nhìn cha Tiết: “Con không sao à? Con còn sống ư?”
“Phải…” Cha Tiết nghĩ mà sợ.
Tiết Cố vội vàng nhìn tấm danh thiếp đang nắm chặt trong lòng bàn tay phải, đáng tiếc tấm danh thiếp đã bị ngâm nước, lại bị anh ta cầm rất chặt, lúc này tấm danh thiếp đã trở thành một mớ nát bấy.
Tiết Cố suýt ngất xỉu.
Thần sắc anh ta kích động: “Danh, danh thiếp!! Vật cứu mạng đã không còn rồi…!”