
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiết đạo trưởng gặp nạn 2
Rõ ràng thái độ của Tiết đạo trưởng đối với cô rất kính trọng, cho nên không có lý do gì khi cô gọi lại mà Tiết đạo trưởng không nghe máy. Hoặc là điện thoại không ở bên mình, hoặc là ông ta không thể bắt máy.
Mà lúc cô gọi điện lại thì rõ ràng trước đó Tiết đạo trưởng vừa mới gọi cho cô.
Tình huống này giống như bị ai đó cắt điện thoại hơn.
Nghĩ đến Tiết đạo trưởng tối nay giúp mình xử lý những chuyện tiếp theo ở phòng đấu giá, trong lòng cô có chút lo lắng, chẳng lẽ Thiên Uyên đã làm chuyện gì sao?
Tô Cẩm dịch chuyển đến thẳng phòng nghỉ.
Cô không tìm thấy manh mối hữu ích nào trong phòng nghỉ, nhưng trong phòng nghỉ có áo khoác của ông chủ phòng đấu giá.
Tô Cẩm không chút do dự lấy áo khoác rồi dùng lá bùa lần theo dấu vết của ông chủ.
Theo lý thuyết, chuyện này hẳn là rất dễ giải quyết. mà người Thiên Uyên vẫn luôn chú ý đến việc che giấu tung tích, không thể nào vì chuyện của phòng đấu giá mà ra mặt đánh cho Tiết đạo trưởng một trận được.
Trước đó khi Hứa Lăng Sơn chết, Thiên Uyên đều không có động tác gì.
Làm sao lại có thể vì một ông chủ phòng đấu giá mà ra tay cho được?
Tô Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó là lạ, cô thử dùng bùa Truyền Họa liên hệ với Tiết đạo trưởng những vẫn không có phản ứng gì.
Trong thời gian này, Tô Cẩm liên lạc với Tam Thanh quán chủ và Phất Trần đạo nhân, Tiết đạo trưởng đều không về Tam Thanh quán cũng như Hiệp Hội Đạo Môn…
Dưới ánh trăng, sắc mặt Tô Cẩm trở nên lạnh lùng.
Cũng may mà cô đã tìm được tung tích của ông chủ.
Nhưng Tô Cẩm không ngờ khi cô chạy tới, thứ mà cô nhìn thấy chính là thi thể của ông chủ phòng đấu giá, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Dưới ánh trăng, màu máu kia chói mắt đến cực điểm.
Tô Cẩm đi về phía góc, đi vòng qua thùng rác, nằm đằng sau thùng rác là Vương tổng.
Hiện trường không có dấu hiệu giằng co, kẻ ra tay hung ác, một kích trí mạng…
Ngay sau đó, Tô Cẩm cố gắng cảm thụ hồn phách của hai người này, nhưng hồn phách của hai người này đã biến mất từ lâu, không biết là bị bắt đi hay là hồn phi phách tán.
Tô Cẩm cau mày, cảm xúc lẫn lộn.
Hai người này đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tuy nói trong thời gian ngắn sẽ mất mạng, nhưng bây giờ lại đột nhiên bị giết ở chỗ này…
Là kẻ thù của bọn họ hay là có liên quan đến Thiên Uyên?
Hay là… xuất hiện thế lực khác?
Thiên Uyên chưa bao giờ dám công khai bại lộ quá nhiều, không đến mức phách lối bày ra ở trước mắt mọi người, cái này càng giống như thủ đoạn của người khác hơn.
Lại thêm vết thương trên cổ hai người này, đều là một kích mất mạng, xem ra kẻ thù bình thường cũng không thể đạt tới trình độ này.
Hơn nữa, Tiết đạo trưởng cũng không phải là người mà người bình thường có thể đánh bại được.
Trên tay ông ta vẫn còn bùa Thiên Lôi của cô…
Sau khi phân tích như vậy, Tô Cẩm càng nghiêng về khả năng có thế lực khác xuất hiện hoặc Thiên Uyên đã thay đổi đường đi của mình.
Hiện trường rất sạch sẽ, không có khí tức dư thừa, Tô Cẩm không tìm được manh mối nào nên đành phải quay lại khách sạn trước, vừa vào khách sạn, cô liền đi thẳng đến phòng Nguyên Cảnh, ép người thức dậy.
“Có thể Tiết đạo trưởng đã xảy ra chuyện, tạm thời chưa biết được mục đích của đối phương là gì. Hai ngày nay mọi người phải ở trong khách sạn này, không được tôi cho phép thì không được tùy tiện ra ngoài.
Nhất định anh phải để mắt tới ba đồ đệ của tôi! Đầu óc của họ không tốt bằng anh nên xin hãy chú ý hơn.” Tô Cẩm nói xong, vội vàng rời đi.
Nguyên Cảnh phản ứng rất nhanh.
Anh vội vàng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh gọi Phương Tri Hạc.
Còn Tô Cẩm thì vội vã tới Tam Thanh quán.
Toái hồn phách, hủy gân mạch 1
Tô Cẩm vừa tới Tam Thanh quán liền nhìn thấy mấy đạo sĩ vây quanh lối vào Tam Thanh quán, trong đó có Tam Thanh quán chủ.
Tiếng bàn tán lọt vào tai Tô Cẩm: “Ôi trời, sao Tiết sư thúc lại có thể bị thương thành bộ dáng thế này?”
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, vội vàng lao tới: “Xin nhường một chút.”
Nghe thấy tiếng Tô Cẩm, những người khác nhanh chóng tránh ra. Tam Thanh quán chủ cũng đang nhìn Tiết Tử Sân nằm trên mặt đất với vẻ mặt buồn bã và tức giận.
“Tô quán chủ, cô xem cậu ta…còn có thể cứu được không?” Lời vừa nói ra, trong lòng Tô Cẩm liền giật mình.
Cô cúi xuống kiểm tra tình huống Tiết đạo trưởng, vẻ lạnh lùng trong mắt càng sâu hơn.
Vết thương lần này của Tiết đạo trưởng vô cùng nghiêm trọng, không chỉ gân mạch bị người hủy đi mà ngay cả linh lực ông ta tu luyện ra cũng bị người lấy đi.
Thủ đoạn này quả thực quá ác độc. Đối với người tu đạo mà nói, quả thực chính là một đòn chí mạng!
Cô nghĩ ngay đến cái chết của Vương tổng và ông chủ phòng đấu giá, rất có thể là do cùng một người gây ra.
“Tiết đạo trưởng trở về như thế nào?” Tô Cẩm hỏi.
Một tiểu đạo sĩ trong đó trả lời: “Đêm nay đến lượt tôi gác đêm. Lúc tôi đang gác đêm thì nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng động, giống như có vật nặng rơi xuống đất. Tôi đi ra ngoài xem thử, liền nhìn thấy Tiết sư thúc đã hôn mê bất tỉnh…Sau đó tôi liền nhanh chóng báo cho sư phụ quán chủ.”
Trong mắt Tam Thanh quán chủ tràn đầy thở dài: “Lúc đi ra tôi cũng không tìm được dấu vết nào. Đối phương rõ ràng là một người lợi hại, biết cách xóa bỏ hết khí tức còn sót lại.”
Vì vậy, bọn họ không thể kịp thời truy lùng được người kia.
Tam Thanh quán chủ lại cúi đầu nhìn Tiết Tử Sân, trong lúc nhất thời, lồng ngực tràn ngập nỗi buồn vô hạn.
Rốt cuộc là người phương nào mà lại hạ độc thủ đến thế?!
Ông ta lệnh cho mấy tiểu đạo sĩ: “Mọi người đỡ Tử Sân vào trong, chú ý động tác cẩn thận…”
Tô Cẩm và Tam Thanh quán chủ đứng đó, cô nhẹ giọng nói: “Việc hôm nay liên quan đến tôi. Nếu tôi không nhờ ông ấy xử lý việc tiếp theo của phòng đấu giá thì ông ấy đã không phải chịu khổ thế này. Ông cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ chữa lành thương thế và khôi phục linh lực cho ông ấy.”
Tam Thanh quán chủ lắc đầu nói: “Tô quán chủ, đừng chịu áp lực tâm lý nào cả. Mệnh số của cậu ta có kiếp nạn này rồi, dù ai cũng không đoán trước được cả.”
Tô quán chủ dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể nắm hết tất cả mọi chuyện của mọi người trong tay mình được…
Tô Cẩm bước vào Tam Thanh quán cùng với Tam Thanh quán chủ.
Hai người đi tới phòng của Tiết đạo trưởng, chiếc áo choàng đẫm máu trên người đã bị cởi ra, dù vậy, vết thương trên người vẫn khiến người ta nhìn mà giật mình.
Những tiểu đạo sĩ khác thức thời rời khỏi phòng và đứng canh gác ngoài cửa.
Tô Cẩm giơ tay lên, một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt tràn ra từ đầu ngón tay, ánh sáng vàng phân tán thành những sợi tơ rồi xuyên vào cơ thể Tiết đạo trưởng.
Mượn nhờ linh lực, cô cảm thụ được tình trạng đứt gãy gân mạch của Tiết đạo trưởng.
Gân mạch của Tiết đạo trưởng là bị một sức mạnh cưỡng ép đánh gãy, phá hủy gân mạch, rút đi linh lực. Loại hành vi này xưa nay trong Đạo Môn không có chỗ dung thân.
Rốt cuộc thì đối phương là ai?
Tô Cẩm cố gắng dùng linh lực xuyên qua toàn bộ gân mạch của Tiết đạo trưởng, linh lực có thể nuôi dưỡng gân mạch của ông ta. Chỉ là gân mạch của ông ta bị thương quá nghiêm trọng, không thể trực tiếp chữa trị.
Một lúc sau, Tô Cẩm rút tay lại, bình tĩnh nói: “Hai ngày nay hãy chăm sóc cho ông ấy thật tốt. Vừa rồi tôi đã dùng linh lực nuôi dưỡng gân mạch cho ông ấy, nhưng bởi vì thân thể ông ấy quá suy yếu nên không thể phục hồi ngay được. Còn cần phải dùng linh lực nuôi dưỡng thêm vài ba lần nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.”