Quỷ: Mày giết tao đi 2
Tiếng quỷ khóc từ trước đến này đều rất khó nghe, mà tiếng khóc còn có thể ảnh hưởng đến người bình thường. Sau khi nghe được nửa phút, Tô Cẩm hoàn toàn mất kiên nhẫn, lúc cô vừa định đưa tay chơi chết nó thì nghe thấy Nguyên Tinh Nhị gọi một tiếng: “Chị Tô.”
Tô Cẩm ngạc nhiên quay lại: “Chẳng lẽ em muốn chị bỏ qua cho nó à?”
Nguyên Tinh Nhị sửng sốt: “Đương nhiên không phải!” Làm sao mà cô ấy có thể có ý nghĩ như vậy được? Cô ấy cũng không phải đồ ngốc.
Cô ấy ngượng ngùng nhìn Tô Cẩm, khẽ ấp úng hỏi một câu: “Chị Tô, em cũng muốn đánh nó…Không biết em có cơ hội không?”
Tô Cẩm nghe vậy liền hiểu ra, thậm chí còn nhìn Nguyên Tinh Nhị với ánh mắt hài lòng: “Rất tốt, nếu bị bắt nạt thì phải biết đánh trả.”
Tô Cẩm điểm nhẹ mi tâm Nguyên Tinh Nhị rồi nhắc nhở: “Em có mười phút.”
Được Tô Cẩm cho phép, trong mắt Nguyên Tinh Nhị tràn đầy ánh sáng.
Cô ấy chậm rãi bước xuống giường, sau đó đi tới cách lệ quỷ không xa, có chút sợ hãi, mà dường như còn có chút lo lắng.
Tô Cẩm nói khẽ: “Yên tâm, bây giờ nó mặc cho em đánh chửi, nó không đánh lại được.”
Lời này đối với Nguyên Tinh Nhị không khác gì một viên thuốc an thần, cô ấy bước tới, nhắm mắt đạp một phát vào con lệ quỷ kia.
Vài giây sau, Nguyên Tinh Nhị mở mắt ra, nhìn thấy lệ quỷ bị mình đá ra xa hai mét, cô ấy đột nhiên hưng phấn: “Aaaaa! Chị Tô, em đá nó rồi.”
“Ừ, tiếp tục đi.” Tô Cẩm mỉm cười đáp lại cô ấy.
Nguyên Tinh Nhị lấy hết can đảm, nghĩ đến sự tra tấn mà mình phải chịu mấy ngày qua, không chút do dự đánh cho con lệ quỷ kia một trận.
Mà đó còn là đơn phương đánh đập.
Đúng như Tô Cẩm đã nói, con lệ quỷ không có sức đánh trả, mà nó căn bản không thể đánh trả được, trên đầu của nó vẫn luôn có bùa Thiên Lôi khống chế.
Về phương diện đánh nhau, quả thật Nguyên Tinh Nhị không phải là người chuyên nghiệp.
Bóp, véo, cào, nhổ, mấy loại phương thức cùng nhau ra trận!
Chưa tới vài phút, lệ quỷ đã k** r*n thành tiếng.
Trong phòng khách ở lầu dưới, Phương Tri Hạc nghe thấy âm thanh không đúng liền lập tức đứng dậy. Anh ta vội vàng bước lên lầu, Nguyên Cảnh đi theo phía sau.
Lúc hai người đi tới, vừa gõ cửa, cửa liền tự động mở ra.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cảnh tượng khá kinh hoàng.
Đến mức hai người phải mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được…
Nó khá…đáng sợ.
Lúc này, Nguyên Tinh Nhị đang đuổi theo đánh lệ quỷ, lệ quỷ bị đánh k** r*n bỏ chạy tứ phía.
Tô Cẩm vẫy tay với hai người đứng ở cửa rồi hỏi: “Hai người cũng muốn đánh à?”
Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh cùng lắc đầu.
Bọn họ không hề có chấp niệm muốn đánh lệ quỷ, chỉ đơn giản là bọn họ kinh ngạc mà thôi…
Một lúc lâu sau, lệ quỷ điên cuồng nhìn Tô Cẩm: “Quỷ có thể chết nhưng không thể nhục! Cô g**t ch*t tôi đi!”
Nó đường đường là một lệ quỷ, sao có thể bị một người bình thường đánh cho phải bỏ chạy như vậy chứ!
Mà cô gái này ra tay cũng rất hung ác, đánh mệt liền bứt tóc nó. Tóc nó sắp bị nhổ trọc rồi, cho dù nó chỉ là một phân thân thì nó cũng có tôn nghiêm!
Tô Cẩm lạnh nhạt liếc nhìn nó, nhất thời trong lòng cảm thấy rất vui: “Mi chỉ là một cái phân thân, ta giết mi làm gì?”
Lệ quỷ hét lên: “A a a ! Tôi liều mạng với cô!”
Vừa thả xong mấy lời đe dọa, Nguyên Tinh Nhị liền tát nó một cái: “A cái gì mà a! Ồn ào quá!”
Cửa hàng xăm hình 1
Lệ quỷ bụm mặt, ngồi xổm co ro trên mặt đất, khóc vừa thảm vừa đáng thương.
Đáng tiếc, Nguyên Tinh Nhị không hề thương hại nó, mặt không đổi sắc lại tung một cú đá. Nếu không phải cô ấy gặp được Tô Cẩm thì nói không chừng bây giờ mạng nhỏ của mình đã không còn.
Đối với loại lệ quỷ muốn lấy mạng của mình, Nguyên Tinh Nhị nhất định sẽ không lãng phí bất kỳ sự thương cảm nào cả.
Cô dạy dỗ lệ quỷ xong, hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh Tô Cẩm: “Chị Tô, có phải em rất giỏi không?”
Tô Cẩm phối hợp khích lệ: “Đúng thế, Tinh Nhị giỏi lắm.”
“Đúng rồi, vậy thì hình xăm trên người em có phải tìm được nó là có thể xóa đi rồi không?” Nguyên Tinh Nhị chỉ vào lệ quỷ đang khóc thút thít hỏi.
Tô Cẩm lắc đầu: “Nó chỉ là một cái phân thân thôi, còn phải tìm tới bản thể của nó cùng với người xăm hình cho em nữa.”
Cho nên lúc mới gặp nhau, cô mới nói là có hơi phiền phức.
Có điều cũng chỉ là mất thêm một chút thời gian thôi, cũng không phải là vấn đề lớn.
Tô Cẩm vừa dứt lời liền nhìn thấy con lệ quỷ kia động đậy, cô nhanh chóng khống chế lại lệ quỷ, không cho nó nhúc nhích nữa!
Phương Tri Hạc đi tới kiểm tra một chút, anh ta kinh ngạc nói: “Con lệ quỷ này thế mà lại muốn tự hủy phân thân sao?”
Tô Cẩm chậc một tiếng: “Nó đang sợ chúng ta dùng phân thân tìm được tới chỗ bản thể của nó.”
“Có câu nói chọn ngày không bằng đụng ngày, nếu như đã bắt được nó ở đây rồi thì đánh thẳng qua luôn.” Tránh cho tên chuyên gia xăm hình kia phát hiện ra điều gì đó không ổn rồi lại chạy trốn.
Nói xong những lời này, Tô Cẩm liền vươn tay tóm lấy phân thân của lệ quỷ.
Cô tiện tay dán một lá bùa trên người nó, một khoảnh khắc tiếp theo, liền thấy lá bùa chỉ về một hướng cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm vẫy tay với Nguyên Tinh Nhị: “Tới đứng bên cạnh chị, nhắm mắt lại, đừng lên tiếng.”
Nói xong, cô lại nhìn Nguyên Cảnh.
Một tay Tô Cẩm đang tóm lấy quỷ, một tay khác dắt Nguyên Tinh Nhị, không còn rảnh tay. Mà Phương Tri Hạc khi dịch chuyển cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình, Nguyên Cảnh thức thời nói: “Tôi ở chỗ này đợi mọi người về.”
“Được.” Tô Cẩm đáp lại, sau đó dẫn theo một người một quỷ đi về phía lá bùa chỉ dẫn, Phương Tri Hạc theo sát phía sau.
Nguyên Cảnh đứng tại chỗ, khẽ thở dài một tiếng.
Tranh thủ lúc ở đây không còn ai, anh lặng lẽ lấy ra một lá bùa, bắt chước theo mấy động tác của Tô Cẩm.
A, quả nhiên không có tác dụng gì.
Chỉ là, Nguyên Cảnh không hề chú ý, trong nháy mắt khi cất lá bùa kia đi, có một tia sáng nhàn nhạt tràn ra, chỉ thoáng qua liền biến mất, giống như là xuất hiện ảo giác.
Tô Cẩm đi theo chỉ dẫn của lá bùa, quả nhiên tìm được vị trí bản thể của lệ quỷ.
Cô đứng ở cách đó không xa, nhìn tấm bảng hiệu ở chỗ đó, quay đầu nhìn phân thân của lệ quỷ với vẻ kinh ngạc: “Mấy lệ quỷ tụi mi đều ngu xuẩn như thế à? Thế mà lại giấu ở trong cửa hàng xăm hình? Uổng cho ta còn tưởng rằng chỗ ẩn thân của mi khó tìm lắm nữa chứ…”
Thật là…lãng phí cảm xúc của cô.
Nếu sớm biết ở chỗ này thì cô đã hỏi thẳng Nguyên Tinh Nhị địa chỉ cửa hàng xăm hình rồi.
Nguyên Tinh Nhị ở bên cạnh cũng có chút không nói nên lời.
Con lệ quỷ này hình như không được thông minh cho lắm…
Lệ quỷ r*n r* hai tiếng, ánh mắt căm hận.
Một tia lạnh lùng lướt qua trong mắt Tô Cẩm, dưới ánh mắt phẫn hận của nó, cô trực tiếp hủy diệt nó.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên trong cửa hàng xăm hình đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, ánh mắt tối sầm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ông ta theo bản năng đi tìm con lệ quỷ kia nhưng con quỷ toàn thân đen như mực kia vẫn không hề có động tĩnh gì, dường như đã chìm vào giấc ngủ say.
Vậy là kế hoạch vẫn thuận lợi à? Hay là xảy ra sai sót gì rồi?