
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cửa hàng xăm hình 2
Người đàn ông kia có chút hoảng hốt, nhanh chóng lật xem cuốn sách trong tay mình, cố gắng tìm kiếm xem thử có manh mối nào không.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân xuất hiện tình huống này thì mấy người Tô Cẩm đã xông vào.
Tô Cẩm vừa bước vào đã dán lá bùa bao phủ cả cửa hàng này bên trong, tránh ở đây phát ra âm thành làm phiền đến người khác.
Đồng thời, cô không hề khiêm tốn đạp mấy chỗ trong cửa hàng, trong cửa hàng vang lên mấy tiếng động lớn, người kia lập tức nghe thấy, ông ta cất cuốn sách đi rồi vội vàng đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng, ông ta hét lên: “Mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì?”
Lúc này đã hơn nửa đêm, vừa nhìn đã biết không phải là khách hàng!
Tô Cẩm mỉm cười, quan sát một vòng trong của hàng. Bên trong cửa hàng này bày rất nhiều kiểu dáng hình xăm, cô nhanh chóng quét một vòng nhưng lại không nhìn thấy mẫu hình xăm ở trên người Nguyên Tinh Nhị.
Cô nghiêng người chỉ về Nguyên Tinh Nhị đứng bên cạnh: “Ông chủ, ông nhìn xem thử cô gái này có quen mặt không?”
Vừa dứt lời, ông chủ đã nhận ra Nguyên Tinh Nhị, ông ta vô ý thức lắc đầu: “Không, không biết.”
Tô Cẩm lại bước tới thêm hai bước: “Đây là em gái tôi, mấy ngày trước có xăm hình ở chỗ ông, tôi thấy rất đẹp, không biết ông chủ có thể xăm cho tôi một hình như vậy được không?”
Ông chủ lập tức thấy sợ hãi.
Ông ta nghĩ đến bộ dáng bất động vừa nãy của con lệ quỷ, bỗng nhiên ý thực được mấy người này tới đây rất có thể là để gây chuyện.
Ông chủ làm việc trái với lương tâm, chột dạ không thôi, có lẽ đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó rồi.
Thấy đối phương từng bước ép sát.
Ông chủ quay người muốn bỏ chạy, chỉ là vừa chạy được hai bước thì đã bị người túm lại.
Phương Tri Hạc ấn vai ông ta, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ông có thể chạy đi đâu được? Đàng hoàng chút đi!”
Tô Cẩm đánh giá tướng mạo của ông chủ, kéo ghế ngồi đối diện ông ta: “Tôi thấy ông cũng không phải là người làm chuyện này nhiều lần, vậy nên ông cứ thành thật kể lại hết mọi chuyện đi.”
Ông chủ quỳ xuống: “Tôi thật sự không biết gì cả, đây là lần đầu tiên tôi xăm hình kiểu này!”
“Lần đầu tiên?” Nguyên Tinh Nhị bước tới, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà đạp thẳng vào ông chủ: “Ông đang nói nhảm đấy à? Đây là lần đầu tiên ông xăm loại hình xăm lấy mạng này, thế mà tôi có thể xui xẻo gặp được ông sao? Xem ra ông cũng chẳng phải là người tốt lành gì!”
Ông chủ sợ hãi nhìn cô ấy.
Cùng lúc đó.
Tô Cẩm quay mặt về một hướng nào đó, khẽ quơ tay, con lệ quỷ giấu ở bên trong liền rơi vào trong tay cô.
Lúc này lệ quỷ cũng đã tỉnh lại, phân thân của nó sẽ tự động truyền ký ức vào lại trong đầu của nó. Đại khái là nó không ngờ rằng mình vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Tô Cẩm.
Bốn mắt nhìn nhau, lệ quỷ oa một tiếng bật khóc.
“Xin tha mạng, đại sư, xin tha mạng! Tôi không dám làm thế nữa đâu, hu hu hu…”
Bỏ cuộc quá nhanh, không hề có tính khiêu chiến nào cả.
Tô Cẩm khẽ buông tay, lệ quỷ liền ngã thẳng xuống đất, co rúm lại, toàn thân tràn ngập vẻ yếu đuối, đáng thương, bất lực…
Ông chủ thấy thế, suýt chút nữa tắt thở.
Thế này là gặp phải cao nhân rồi, sợ là sắp xong.
Ngay cả lệ quỷ cũng chịu thua như thế, ông ta còn có thể làm gì được?
Đương nhiên là phải lựa chọn thành thật nói hết ra rồi.
“Nguyên cô nương, quả thật đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này mà.
Trước đó tôi chưa từng làm hại ai cả, là cách đây không lâu, có một người đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ về hình xăm lấy mạng này. Phương pháp này được viết trong cuốn sách đó. Người kia hứa cho tôi chỗ tốt, còn nói với tôi là nếu tôi có thể làm được chuyện này thì sau đó sẽ còn có nhiều phúc khí hơn!
Mà loại hình xăm này đã xuất hiện từ nhiều năm trước rồi sau đó mai danh ẩn tích, bây giờ, phương pháp xăm hình này lại xuất hiện trước mặt tôi!
Cái này giống như là ông trời ban cho tôi một cơ hội vậy. Nếu thành công, tôi có thể trở nên nổi tiếng…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, ông ta đã cảm nhận được ánh mắt có thể giết người mà đối phương quăng tới.
“Cơ hội?” Tô Cẩm cười lạnh thành tiếng: “Ông cũng đừng có đổ oan cho ông trời, ông trời vô tội.”