Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 345

Trước Tiếp

Lĩnh vực khác biệt 2
Nguyên Cảnh hờ hững rút tay mình ra khỏi tay mẹ, sau đó mặt không biểu tình đứng dậy bỏ đi.
Được rồi, đừng nói nữa, anh hiểu mà.
Chẳng phải là mẹ đang nói vòng vo rằng anh không xứng với A Cẩm sao?
Có điều, đây chẳng phải là vấn đề lớn đối với Nguyên Cảnh, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bị đả kích.
Từ đầu đến cuối, không có một ai cảm thấy anh xứng với A Cẩm.
Nguyên Cảnh im lặng, anh có thể làm gì được chứ?
Chẳng lẽ bây giờ đi tìm một đạo quán, tranh thủ thời gian bái sư tu đạo sao???
Nguyên Cảnh thở dài thật sâu, lúc này, Nguyên Lâm đi tới, nói nhỏ với Nguyên Cảnh: “Con trai, chuyện này cha ủng hộ con!”
Nguyên Cảnh kinh ngạc liếc nhìn ông ta: “Không phải là cha bị đuổi ra rồi sao?”
Nguyên Lâm vẻ mặt đắc ý nói: “Thủ đoạn đuổi cha ra ngoài của mẹ con quá thấp, cha nhìn thoáng qua liền nhìn thấu hết.” Sau đó, ông ta phối hợp đi ra ngoài, thuận tiện nghe trộm xem vợ và con trai mình đang thì thầm cái gì!
Vừa nghe đã thấy phi thường rồi!
Nguyên Lâm tự tin nhớ lại cảnh lần đầu gặp được Tô Cẩm: “Cha vẫn là người có ánh mắt nhất. Lúc ấy liếc mắt đã cảm thấy người mà con đưa về chính là bạn gái con.”
Nguyên Cảnh: “…”
Nguyên Lâm nói tiếp: “Đừng lo, cha ủng hộ con theo đuổi Tô quán chủ, con tuyệt đối đừng để mẹ con đả kích! Quả thực Tô quán chủ rất ưu tú, rất nổi bật trong Huyền Môn. Nhưng mà con trai à, con cũng đừng quên con là người thừa kế Nguyên gia, ở trong giới kinh doanh con cũng là ngôi sao sáng chói nhất, hai người chỉ là lĩnh vực khác biệt mà thôi.”
Trong nháy mắt Nguyên Cảnh giật mình, mấy bữa nay nhiều lần nghe đả kích, hiếm hoi lắm mới có một người ủng hộ mình.
Trong lúc nhất thời, Nguyên Cảnh đột nhiên có thêm một chút lòng tin.

Đương nhiên Tô Cẩm không biết cuộc nói chuyện của ba người Nguyên gia.
Nguyên Thất dẫn Tô Cẩm đi dạo một vòng trong lão trạch. Nói là đi dạo nhưng trên thực tế, mỗi khi Tô Cẩm đến chỗ nào đều sẽ nhìn một chút xem thử có vấn đề gì hay không.
Đi đến cuối cùng, thành ra Tô Cẩm dẫn Nguyên Thất đi dạo.
Thỉnh thoảng Tô Cẩm cũng sẽ bình luận vài câu.
Nguyên Thất ghi nhớ kỹ trong lòng, đến cuối cùng khi gặp được Nguyên Cảnh, Tô Cẩm nói thẳng: “Phong thủy của lão trạch thì tôi đã xem qua một lượt rồi, ở bên ngoài thì không có vấn đề gì lớn, cũng tức là có một vài vấn đề nhỏ, tôi đã nói với Nguyên Thất rồi, để sau rồi thay đổi một chút là được.”
Trong mắt Nguyên Cảnh hiện lên sự bất đắc dĩ: “A Cẩm, tôi nói là để cô thư giãn thì thật sự chỉ là để thư giãn thôi.” Không nghĩ tới A Cẩm lại tiện thể xem luôn cả phong thủy.
Tô Cẩm có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Nguyên Cảnh muốn bảo cô xem thử phong thủy ở lão trạch có vấn đề gì không!
Có điều, phong thủy cũng đã xem rồi, Nguyên Cảnh nói tiếp: “A Cẩm yên tâm, thù lao sẽ không thiếu.”
Tô Cẩm khoát tay nói: “Không cần thù lao đâu, coi như là phúc lợi tặng kèm, tôi cũng chỉ nhìn sơ qua về bố cục và sân trong lão trạch, còn những chỗ riêng tư của mọi người thì tôi không đi vào xem.”
Cho nên cô dùng từ hết sức cẩn thận, xem ở bên ngoài thì không có vấn đề gì lớn, còn về phần trong phòng bọn họ có vấn đề gì hay không thì cô không thể cam đoan được. Dù sao thì có một số nơi chưa có sự cho phép của chủ nhân thì không thể tự tiện đi vào xem thử.

Phố thương mại 1
Nguyên Cảnh hiểu ý tứ đằng sau của Tô Cẩm, vẻ mặt anh ôn hòa giải thích: “Lão gia tử không thích người nào tùy tiện bước vào trong khu vực riêng tư của mình. Khi nào ông về thì tôi sẽ chính thức mời cô đến xem lại phong thủy của lão trạch Nguyên gia.”
Tô Cẩm gật đầu: “Cũng được.”
Lần này cô tới Nguyên gia vốn chính là để giải quyết chuyện của Nguyên phu nhân.
Bây giờ chuyện của Nguyên phu nhân đã giải quyết xong rồi, cô cũng có thể rời đi.
Tô Cẩm cũng lười khách khí: “Để sau rồi anh chuyển thù lao cho tôi là được, giờ thì tôi đi trước đây.”
Vừa nói cô vừa vẫy tay với Nguyên Thất.
Nguyên Thất không hiểu lắm đi tới trước mặt Tô Cẩm, yếu ớt hỏi: “Tô quán chủ, xin hỏi còn có chuyện gì sao?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn anh ta nói: “Đương nhiên là muốn đưa anh về khách sạn rồi. Xe của anh vẫn còn đậu ở đó mà, anh không lái xe về sao?”
Nguyên Thất liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, cũng nhờ Tô quán chủ suy xét chu toàn!”
Anh ta đã chạy xe tới đón Tô quán chủ, nhưng Tô quán chủ lại trực tiếp dùng lá bùa dẫn cả anh ta về lão trạch, cho nên xe vẫn còn ở khách sạn.
Nguyên Thất cười nhắm mắt lại, định trải nghiệm lại cảm giác vui vẻ khi dịch chuyển.
Tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp cảm nhận được dịch chuyển thì anh ta đã bị túm lấy.
Nguyên Thất kinh ngạc mở mắt ra nhìn người túm lấy mình, hoàn toàn ngơ ngác: “Tam gia?”
Tam gia có chuyện gì à?
Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn Tô Cẩm, nghiêm túc phân tích: “Chuyện của Minh Hiên Lâu cần phải tra một chút nữa.”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Đúng vậy, tôi đưa Nguyên Thất về khách sạn xong sẽ đi tới Minh Hiên Lâu.”
Lần trước đã cảm thấy Minh Hiên Lâu có vấn đề, bây giờ xem ra phải điều tra kỹ hơn.
Nguyên Cảnh nói tiếp: “Không cần phải đưa Nguyên Thất về khách sạn đâu, thời gian có hạn, tôi sẽ đi Minh Hiên Lâu với cô. Sau khi điều tra ở đó xong chúng ta lại quay về khách sạn cũng được. Hơn nữa cô đi một mình, rất dễ làm người khác chú ý.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, lời này của Nguyên Cảnh quả thật rất có lý.
“Được.”
Hai người nhanh chóng quyết định, Tô Cẩm giơ tay lên đặt lên vai Nguyên Cảnh, trực tiếp dẫn anh rời khỏi lão trạch Nguyên gia.
Để lại Nguyên Thất vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc: “…?”
Tam gia thật đúng là…càng ngày càng chu đáo!
Anh ta yên lặng nói thầm một câu, sau đó báo lại chuyện Tam gia đã đi rồi cho phu nhân và tiên sinh biết.
Nguyên phu nhân thở dài: “Con lớn rồi không giữ lại được.”
Nguyên Lâm gật đầu đồng ý: “Đúng thế.”
Nguyên phu nhân lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Đúng cái gì mà đúng! Em còn chưa tính sổ chuyện anh không nhận ra, anh ngược lại lại còn đi giật dây cho con trai theo đuổi Tô quán chủ nữa à?!”
Nguyên Lâm: “…”
Chậc, sắp có bão rồi!
Số ông ta khổ quá mà!

Người cũng đang than thở số khổ giống như Nguyên tiên sinh lúc này chính là Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng cũng đúng là một người tài.
Sau khi trao đổi với Tô Cẩm xong, ông ta nhanh chóng rời khỏi lão trạch Nguyên gia, sau đó đi thẳng về Tam Thanh quán.
Vừa về tới Tam Thanh quán, ông ta liền đến gặp quán chủ, hỏi thẳng một câu: “Quán chủ, anh đã từng làm chuyện gì sai trái nhân thần công phẫn chưa?”
Quán chủ: “?”
Thấy dáng vẻ quán chủ như vậy, Tiết đạo trưởng liền bắt đầu thở dài: “Nếu anh không làm chuyện gì sai trái, em cũng không có lý do gì để rời khỏi Tam Thanh quán.”
Gương mặt hiền lành của quán chủ có chút không nói nên lời, dường như đang cố gắng nhẫn nại.
Ngay sau đó, hai mắt Tiết đạo trưởng sáng rực, có vẻ như nghĩ ra được một ý kiến hay, cao giọng nói: “Hay là anh tìm một lý do gì đó để trục xuất em ra khỏi Tam Thanh quán là được rồi! Cứ như vậy thì em sẽ không có đạo quán, là người không có nhà để về! Sau đó em có thể quang minh chính đại gia nhập vào Huyền Thanh quán!”
A, ông ta thật đúng là một người thông minh.
Tiết – người thông mình – đạo trưởng đang đắm chìm trong những suy nghĩ tốt đẹp của mình mà không chú ý tới quán chủ bên cạnh mình đã bước vào biên giới nổi giận.
Trước Tiếp