
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Phố thương mại 2
Quán chủ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Bây giờ cậu đi tới đại điện quỳ cho tôi ba ngày ba đêm! Tự suy nghĩ lại!”
Tiết đạo trưởng: “?” Không phải ông ta chỉ hỏi một câu thôi sao? Thế mà lại bị phạt quỳ ở đại điện ba ngày ba đêm nữa!!
Tiết đạo trưởng vừa muốn phản bác, liền đối mặt với ánh mắt nổi giận của Tô quán chủ, ông ta lập tức sợ hãi, sau đó ngoan ngoãn đi tới đại điện…
Quán chủ thở phì phò, rõ ràng là tức giận không nhẹ.
Mấy phút sau, quán chủ cũng đi tới đại điện, chất vấn Tiết đạo trưởng đến đau lòng nhức óc.
Câu nào câu nấy đều là chê trách hành vi của Tiết đạo trưởng, cùng thật tiếc cho sự bồi dưỡng rèn luyện của Tam Thanh quán, có thẻ nói là khóc ra máu.
Nói đến mức đầu của Tiết đạo trưởng cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể cúi đầu sám hối.
Tiết đạo trưởng nhịn không được nghĩ thầm: Số ông ta thật khổ, quán chủ không đồng ý đề nghị của ông ta thì thôi đi, lại còn phạt ông ta quỳ ba ngày ba đêm nữa, ngoài ra còn tiến hành công kích tinh thần với hắn ở đây…
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh đi, không đi thẳng tới Minh Hiên Lâu mà đi vào phố thương mại ở phía trước Minh Hiên Lâu.
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh tà dương đỏ rực như máu.
Theo lời kể của Nguyên phu nhân, con rối kia là bà ấy nhặt được trên phố thương mại này. Còn ở con đường nào thì Nguyên phu nhân không nhớ rõ.
Tô Cẩm thấp giọng nói: “Vậy trước tiên chúng ta đi dạo một vòng ở phố thương mại này đã.”
Nguyên Cảnh đáp: “Được.”
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không có chứng cứ thực chất nào chỉ thẳng vào Minh Hiên lâu.
Chỉ là vị trí nhặt được con rối quá trùng hợp, khiến cho phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là tìm đến Minh Hiên Lâu.
Có lẽ là bởi vì vấn đề thời gian, lúc này trên phố thương mại đã không còn nhiều người như trước, vắng vẻ hơn rất nhiều, ngay cả các sạp hàng ven đường cũng đã dọn gần hết, chỉ còn sót lại một ít ở chỗ này.
Hai người đi vài bước liền nhìn thấy một gian hàng xem bói, Tô Cẩm khẽ liếc mắt nhìn, vừa vặn lúc này trong gian hàng xem bói có một vị khách, đó là một cô gái trẻ. Mà vị đại sư xem bói kia vừa há miệng ra, Tô Cẩm liền biết đây là một đại sư lừa đảo.
Vừa vặn bên cạnh có một quán trà.
Tô Cẩm bước thẳng tới đó, gọi hai chén trà.
Ông chủ quán trà nhìn thấy có khách tới, trên mặt lập tức nở nụ cười nhiệt tình.
Nguyên Cảnh thuận miệng hỏi ông chủ: “Tại sao lại mở quán trà ở chỗ này thế?”
Trong thời đại này, kinh doanh quán trà sợ rất khó. Hầu hết người trẻ đều ưa chuộng mấy thứ đồ uống trà sữa nên mở quán trà như thế này thực sự rất hiếm thấy.
Ông chủ quán trà không phản ứng Nguyên Cảnh, bắt tay vào công việc của mình.
Tô Cẩm quay lại nhìn Nguyên Cảnh, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Cô khẽ nhắc nhở: “Đừng nói nữa.”
Nguyên Cảnh liền giật mình, không nói thêm gì nữa. Bình thường từ trước đến nay anh vẫn ít nói, lần này chẳng qua là thuận miệng hỏi thêm một câu. Mà lời nhắc nhở của A Cẩm từ trước đến nay đều có thâm ý.
Rất nhanh, ông chủ quán trà mang đến hai chén trà.
Nguyên Cảnh chỉ liếc nhìn rồi lặng lẽ dời tầm mắt. Chén trà là một chén sứ lớn màu trắng rất bình thường, phía trên miệng bị sứt một miếng nhỏ. Như vậy cũng coi như xong, nhưng lá trà lơ lửng bên trong chén trà rõ ràng là lá trà bị mốc.
Loại trà này…sao lại đủ can đảm bưng ra đây?
Anh theo bản năng nhìn về phía Tô Cẩm, thấy sắc mặt Tô Cẩm vẫn như thường, nhưng cũng không hề có ý muốn uống trà.
Anh cau mày nghĩ đến lời nhắc nhở của Tô Cẩm, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Chỉ là hai chén trà thôi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Cô gái, cô gặp người không đàng hoàng rồi 1
Nguyên Cảnh thuận theo tầm mắt Tô Cẩm nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy cô gái ở bên cạnh đang xem bói.
Cô gái kia nhìn khá trẻ, trên đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, không biết thầy bói nói cái gì mà cô gái kia lập tức cười đến không ngậm miệng được.
Tô Cẩm nhìn tình huống bên kia, không nhịn được lắc đầu, sau đó lại cảm thán thở dài.
Đúng lúc cô gái kia định trả tiền rời đi thì Tô Cẩm đứng dậy bước tới.
Cô bình tĩnh nói: “Cô gái, cô và tôi hữu duyên, có muốn coi một quẻ không?”
Cô gái trẻ kia khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn “đại sư” tuổi tác chỉ sàn sàn ngang mình, không nhịn được cười nói: “Cô muốn xem bói cho tôi à?”
Trong mắt cô ấy không có chút bất mãn nào, chỉ có chút tò mò và ngạc nhiên.
Tô Cẩm bình tĩnh khẽ gật đầu: “Một quẻ năm trăm tệ.”
Vừa dứt lời, đại sư đoán mệnh bày quầy hàng kia bắt đầu đuổi người: “Này này này cô gái à, cô có chuyện gì thế hả? Cô là người trong nghề với tôi à? Hay cô tới đây để cố tình phá hoại việc làm ăn của tôi? Tôi đã tính xong cho vị khách này rồi, cô lại tới đây chặn ngang, vậy thì không hay đâu đấy!”
Đại sư xem bói kia không vui lắm nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhìn thẳng ông ta, ánh mắt trong veo mà sắc bén.
Trong nháy mắt, đại sư xem bói kia chột dạ mấy giây rồi tự tin nhìn Tô Cẩm, chính mình đã xem bói mấy năm rồi, chẳng lẽ còn sợ một cô gái trẻ?
Chỉ cần là tới đây phá quán, ông ta sẽ không buông tha!
Ông ta khó khăn lắm mới lừa được một người như vậy, sao lại đến gây sự với ông ta làm gì?
Tô Cẩm lười nói thêm, nói thẳng: “Vài ngày trước ở trên con phố này cũng có một đại sư giả, ông có biết kết cục của đại sư giả đó là thế nào không?”
Đại sư xem bói khẽ giật mình: “Cô nói vậy là có ý gì?” Đương nhiên là ông ta biết kết cục của đại sư giả mạo kia, trên phố thương mại đã sớm bàn tán xôn xao rồi, nói là đại sư giả gặp phải đại sư thật, đại sư giả bị lộ nguyên hình, kết cục thê thảm, ngày cả mạng cũng không còn.
Không chỉ như thế, đại sư thật còn cứu được cháu gái của một bà lão sống ở cách phố thương mại này không xa.
Chuyện này đã lan truyền trên phố thương mại từ lâu, nhưng đại sư thật là ai, thân phận như thế nào thì mỗi người lại nói một kiểu, mà phiên bản của mỗi người lại không giống nhau.
Ông ta cũng không hỏi thăm kỹ càng, nhưng chuyện này có quan hệ gì với ông ta chứ?
“À, ông ta bị tôi vạch trần là giả, tôi đề nghị ông ta tới đồn cảnh sát tự thú nhưng ông ta lại không đi…Nhân quả tuần hoàn, tính mạng ông ta khó giữ được.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, giọng nói lạnh lùng trong trẻo rơi vào trong tai vị đại sư kia, ông ta chỉ cảm thấy tim mình run lên.
“!”
Sau đó, ông ta ngay cả gian hàng xem bói của mình cũng không thu dọn, cầm ví tiền, điện thoại rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Bộ dáng kia, rõ ràng chính là chạy trối chết, toàn thân tràn ngập vẻ chật vật.
Diễn biến này hiển nhiên có chút bất ngờ.
Cô gái trẻ kia ngơ ngác đứng đó, trên tay vẫn còn đang cầm tiền, đó là tiền mà cô ấy chuẩn bị thanh toán thù lao.
Cô ấy không hiểu, vì sao chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy mà khiến có vị đại sư kia sợ chạy trối chết như thế…?
Đại sư giả: …Không phải ông ta sợ, ông ta chỉ là không muốn chết.
Tô Cẩm bình tĩnh ung dung ngồi xuống gian hàng xem bói kia, sau đó vẻ mặt ôn hòa nhìn cô gái trẻ.
Cô gái trẻ kia có chút lúng túng, cái này…có phải hơi sai sai rồi không?
Cứ như vậy rồi chiếm lấy gian hàng xem bói của đại sư kia, như vậy là được à?
Tô Cẩm lại hỏi lần nữa: “Cô gái, cô muốn xem bói à? Tên đại sư giả kia đã nhận ra sai lầm của mình, rời đi trước rồi, cô cũng tiết kiệm được số tiền kia, vừa vặn tôi ở đây có thể giúp cô tính một quẻ.”
Có lẽ vẻ mặt của Tô Cẩm quá bình tĩnh, hoặc có lẽ khuôn mặt của Tô Cẩm quá thanh tú, dịu dàng, cô gái trẻ suy nghĩ một chút, lấy ra năm trăm tệ đặt lên quầy xem bói: “Vậy thì cô bói cho tôi xem.”