Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 333

Trước Tiếp

Âm khí quá nặng 1
Nguyên Cảnh và cha Nguyên liếc nhìn nhau, cha Nguyên nhanh chóng giải thích cặn kẽ sự việc.
“Tô quán chủ, chuyện là thế này. Hai ngày trước vợ tôi về nhà, không biết lấy con rối kia từ chỗ nào, từ đó về sau, tình trạng của bà ấy trở nên không đúng lắm.
Lúc đầu tôi còn tưởng là bà ấy gặp phải chuyện gì đó phiền lòng, mãi cho đến tối qua, bà ấy đột nhiên nói với tôi…”
Cha Nguyên nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn Nguyên Cảnh, sau đó lại thở dài một tiếng thật sâu.
“Bà ấy nói, đã tìm được cách để con trai được an ổn cả đời rồi.”
Về chuyện này thì cha Nguyên nói khá uyển chuyển, dù sao thì chuyện của Nguyên Cảnh cũng không thể tùy tiện nói ra.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra câu nói kia của cha Nguyên là có ý gì, cô lên tiếng: “Chuyện của Nguyên Cảnh thì tôi cũng biết. Anh ấy là khách hàng đầu tiên của tôi kể từ sau khi tôi xuống núi, tôi có thể bảo vệ được mạng của anh ấy nên nếu mọi người có việc gì thì cứ hỏi thẳng tôi, tránh để bị người khác lừa nữa.”
Nói xong, Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh với vẻ mặt không quá bằng lòng.
“Chuyện của anh thì đáng lẽ ra anh phải nói với người nhà một tiếng, tránh cho bọn họ tiếp tục lo lắng mà chạy khắp nơi…”
Rõ ràng trong tình huống này, Nguyên phu nhân đã bị lừa.
Rõ ràng đối phương chính là người Thiên Uyên, cố ý lợi dụng chuyện của Nguyên Cảnh để lừa gạt Nguyên phu nhân, từ đó khiến cho Nguyên phu nhân rơi vào bẫy!
Trong mắt Nguyên Cảnh hiện lên một tia u ám: “Là lỗi của tôi.” Nếu như anh nói với mẹ mình một tiếng thì có lẽ chuyện hôm nay đã không xảy ra.
Nhưng theo ý của lão gia tử thì chuyện Tô Cẩm có thể cứu mình càng ít người biết càng tốt, cha mẹ anh ở bên này, anh và lão gia tử đều miệng kín như bưng.
Dù sao rất có thể Nguyên gia đang bị người nhìn chằm chằm, nếu như cha mẹ anh biết được, lỡ như biểu hiện quá vui mừng hoặc nói lộ ra ngoài thì sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết. Vốn là suy nghĩ cho bọn họ, nhưng kết quả vẫn là không quá lý tưởng…
Cha Nguyên đứng đó, sững sờ hết lần này đến lần khác, rõ ràng là bị sốc trước câu nói kia của Tô Cẩm, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được. Một lúc sau ông ta bước tới nắm tay Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cô vừa mới nói gì? Cô có thể giữ được mạng sống của Nguyên Cảnh à?”
Tô Cẩm trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế.”
“Chuyện này chúng ta sẽ nói kỹ sau, trước mắt thì chuyện của Nguyên phu nhân vẫn quan trọng hơn.” Tô Cẩm nhẹ nhàng trấn an, đồng thời trong lòng cũng thở dài. Ôi, Nguyên Cảnh quá không tử tế, chuyện lớn như vậy mà chẳng nói với cha mẹ mình một câu.
Sau đó, cha Nguyên lại nhìn về phía Nguyên Cảnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ muốn xác nhận.
Nguyên Cảnh biết cha mình muốn hỏi gì, liền trịnh trọng nói: “Những lời A Cẩm nói là thật, nhưng lão gia tử không cho con nói cho cha mẹ biết để tránh những phiền phức không cần thiết.”
Cha Nguyên: “…” Tốt lắm, một người là cha ruột, một người là con ruột, nhưng kết quả là cả hai người đều giấu diếm ông ta?
Tóm lại ông ta chỉ là người ngoài.
Ông ta buồn bã thở dài một tiếng: “Thôi thôi, cha cũng không quản con nữa.”
Ông ta để lại lời này, buồn bã đi vào xem vợ mình, chỉ cảm thấy thương cho vợ mình …một lòng vì Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh bất đắc dĩ nhíu mày: “Sau này nếu có việc gì thì con sẽ nói với mẹ một tiếng.”
Cha Nguyên nghe xong lời Nguyên Cảnh nói, lập tức vứt hết cảm xúc bi thương, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vội vàng nói với Tô Cẩm: “Vậy thì Tô quán chủ, nhanh cứu vợ tôi với!”
Tô Cẩm sửng sốt: “…?” Lại thêm một diễn viên chuyên nghiệp nữa à?
Để sau rồi gom mấy diễn viên chuyên nghiệp này ngồi lại với nhau, xem bọn họ cùng ngồi diễn kịch, cũng không biết ai sẽ đứng đầu!Âm khí quá nặng 2
Tô Cẩm lại nhìn Nguyên phu nhân rồi hỏi: “Có thể khiến cho Nguyên tiên sinh tìm đạo sĩ đến giải quyết chuyện này nhanh như vậy, hẳn là còn xảy ra những chuyện gì không bình thường phải không?”
Cha Nguyên sửng sốt một giây rồi vội vàng nói tiếp chuyện vừa rồi. Đều do Nguyên Cảnh cả, nếu không phải do anh thì ông ta đã nói rõ ràng hết tình huống của vợ mình rồi.
“Sau khi vợ tôi nói với tôi như vậy thì tôi cũng khuyên bà ấy mấy câu, bảo bà ấy đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Lúc đầu thì người vẫn ổn, nhưng đến sáng hôm nay thì sau khi bà ấy thức dậy, nhìn tôi một cái rồi ngã xuống hôn mê.
Cho dù tôi có gọi thế nào thì bà ấy cũng không mở mắt, sau đó liền gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra thân thể.
Về mặt thân thể thì rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết.”
Đến tận lúc này thì cha Nguyên vẫn không nghĩ theo hướng khác, mãi cho đến khi bác sĩ rời đi ông ta mới phát hiện ra có một con rối trong tay vợ mình.
Mà con rối kia chính là con rối mà trước đó vợ mình mang về.
Lúc đó ông ta chỉ liếc mắt nhìn con rối đó thôi mà đã cảm thấy không thích nó rồi!
Lúc vợ ông ta hôn mê lại ôm con rối đó, cha Nguyên càng nhìn càng thấy bực bội, thế là ông ta ném thẳng con rối kia vào thùng rác.
Nhưng ông ta chẳng ngờ rằng sau khi ông ta ném coi rối kia đi, chỉ mấy phút sau, ông ta phát hiện chăn đắp trên người vợ mình hình như bị dịch chuyển, ông ta xốc chăn lên xem thử, hay lắm, con rối kia đã trở lại trong vòng tay vợ mình rồi.
Lúc đó cha Nguyên liền sững sờ.
Sau khi sững sờ mấy giây, ông ta lại lần nữa ném con rối ra ngoài.
Mà lần này lại ném ra khỏi cửa.
Ông ta thì ngồi bên giường lặng lẽ nhìn xem, mấy phút sau, con rối kia…lại trở lại trong tay vợ mình.
Cha Nguyên đột nhiên ý thức được con rối này có vấn đề, mà vấn đề này ông ta không thể giải quyết được. Thế là ông ta liền gọi điện thoại cho đạo trưởng mà mình quen biết để xin giúp đỡ, lúc này mới có chuyện Vương đạo trưởng và Tiết đạo trưởng cùng lúc xuất hiện ở Nguyên gia!
Cha Nguyên nói xong liền nhìn thẳng vào Tô Cẩm.
Tô Cẩm liếc nhìn Nguyên phu nhân rồi nói: “Lúc này thì con rối kia đã không còn nằm trong tay phu nhân nữa rồi.”
Cha Nguyên ngẩn người, vội vàng bước tới vén chăn lên. Trong tay Nguyên phu nhân trống rỗng, quả thật không có con rối nào.
“Tô quán chủ thật là lợi hại!” Cha Nguyên ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao vợ tôi còn chưa tỉnh lại?”
Tô Cẩm nhìn cha Nguyên thật sâu, nghiêm túc sửa lại lời nói: “Nguyên tiên sinh, tôi còn chưa ra tay đâu, là con rối kia đã bỏ trốn rồi.”
Cha Nguyên: “…”
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc, con rối kia giống hệt như con rối trong tay Hứa Vân Đóa, bên trong đều có giấu một lệ quỷ.
Nhưng vừa rồi cô đã cảm giác được Nguyên phu nhân không hề lập huyết khế với con lệ quỷ kia.
Xem tình hình hiện tại, có thể là con lệ quỷ kia thấy nó không mê hoặc được Nguyên phu nhân nên dùng thủ đoạn khác để ra tay với phu nhân.
Theo cảm nhận của Tô Cẩm, âm khí trên người Nguyên phu nhân rất nặng, nhưng lại mang theo mấy phần quái dị không thể giải thích được, hơn nữa…âm khí trên người Nguyên phu nhân lại có vẻ hơi quá nồng…
Thôi, trước tiên cứ bắt con rối kia ra đã.
Ngay lập tức, Tô Cẩm trở tay ném ra một lá bùa. Lá bùa bay thẳng về phía bức tường đối diện với giường ngủ, chỗ đó có treo một bức tranh sơn thủy.
Lá bùa nhanh chóng ẩn vào bên trong bức tường, nhưng một giây sau đó lại từ từ hiện ra, đồng thời, lá bùa cũng lấy ra một con rối.
Cha Nguyên sửng sốt: “Tô quán chủ, chính là con rối này!”
Giống như là âm hồn bất tán, ném kiểu gì cũng không ném được!
Tô Cẩm khẽ vươn tay quơ một cái về phía con rối kia, một khối màu đen thoát ra từ trong con rối, bị cô tóm chặt trong tay.
Thứ đó dần dần biến thành hình dạng con người, chỉ là mặt mày vô cùng dữ tợn, toàn thân tràn ngập hắc khí.
Đối với loại lệ quỷ này, từ trước đến nay Tô Cẩm chưa bao giờ nương tay. Cô trở tay ném mạnh xuống đất, lập tức nó chia năm xẻ bảy.
Cha Nguyên không cẩn thận nhìn hết toàn bộ quá trình, lặng lẽ lui về phía sau một bước, rồi lại lui tiếp thêm một bước nữa.
Tô, Tô quán chủ mạnh quá!

Trước Tiếp