Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 334

Trước Tiếp

Hồn phách bị giam cầm 1
Lệ quỷ bị ném xuống đất chia năm xẻ bảy đau đớn phát ra tiếng k** r*n.
Đại khái lệ quỷ cũng không ngờ rằng đại sư mà mình gặp phải lại không ra bài theo lẽ thường như thế, chưa nói một lời đã trực tiếp quăng nó xuống đất như thế này.
Lệ quỷ bị chia năm xẻ bảy từ từ tập hợp lại, một lần nữa hiện thành hình người.
Tô Cẩm lạnh lùng nhìn nó, khi nó tụ lại thành một khối, không đợi nó kịp thở một hơi thì một lá bùa đã ném thẳng về phía nó.
Lệ quỷ: “…” Mẹ kiếp! Không cho lệ quỷ cơ hội nói chuyện sao?
Ngay cả cơ hội để nó mở miệng xin tha cũng không cho à?
Lệ quỷ cảm thấy mình bị tra tấn gần như sắp gục ngã.
Tiết đạo trưởng đứng bên cạnh xem vô cùng thích thú, nhịn không được khen ngợi: “Tô quán chủ thật lợi hại!”
Nhìn xem lệ quỷ bị dạy dỗ thành ra như thế rồi kìa!
Đạo sĩ trong thiên hạ đã khổ bởi lệ quỷ đã lâu!
Nếu ông ta cũng có bản lĩnh như Tô quán chủ, nhất định ông ta sẽ khiến cho lệ quỷ phải khổ không thể tả!
Đừng nói gì mà lòng mang từ bi, sở dĩ lệ quỷ bị gọi là lệ quỷ là bởi phần lớn nó đã từng hại không ít người!
Đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, lá bùa chậm rãi dừng ở phía trên lệ quỷ.
Lúc này, lệ quỷ mới miễn cưỡng th* d*c một hơi, nó nhìn Tô Cẩm, áp chế sát khí trong mắt, mở miệng cầu xin tha thứ: “Đại sư, tôi không làm gì cả, tôi…”
Lời còn chưa nói hết, lá bùa lại lần nữa phát ra công kích, lệ quỷ kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy hồn thể mình gần như bất ổn, phảng phất có thể sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào.
Lệ quỷ rụt người lại, không còn dám nói thêm gì nữa.
Tô Cẩm lạnh lùng nói: “Nếu mày thật sự chẳng hề làm gì thì tại sao Nguyên phu nhân lại nằm ở đó?”
Lệ quỷ cúi đầu, hai con mắt đảo quanh, rõ ràng rất không thành thật.
Tô Cẩm tìm một chỗ ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói: “Có phải mày muốn lừa Nguyên phu nhân để tiến hành huyết khế với mày không?”
Vừa dứt lời, thân thể con lệ quỷ kia liền run lên.
Sau đó, lệ quỷ vội vàng dập đầu nói: “Đây không phải là chủ ý của tôi, là do đường chủ của chúng tôi ra lệnh! Đường chủ chúng tôi nói chỉ cần tôi mê hoặc được vị phu nhân này tiến hành huyết khế, sau đó lại mê hoặc được bà ấy thì tôi sẽ nhận được rất nhiều lợi ích…
Nhưng mà cho dù tôi có mê hoặc thế nào thì vị phu nhân này từ đầu đến cuối vẫn không nguyện ý tiến hành huyết khế, không còn cách nào khác, tôi mới phải xuống tay với bà ấy.”
Lệ quỷ vừa nói vừa sợ hãi co rúm người lại, sợ vị đại sư trước mặt này chỉ cần không vui thôi là nó sẽ trực tiếp tan thành tro bụi…
“Quả nhiên đúng là do mày, rốt cuộc thì mày đã làm gì vợ tao hả?” Cha Nguyên lao tới gầm lên.
Ông ta biết ngay mà, vợ ông ta sẽ không hồ đồ như thế. Hóa ra là do con lệ quỷ này mê hoặc không được, tức giận mà hành hung!
Lệ quỷ sợ Tô Cẩm nhưng không sợ người bình thường.
Tiếng rống của cha Nguyên không hề có chút uy h**p nào với lệ quỷ, nó trả lời: “Chỉ làm bà ấy buồn ngủ một lúc thôi.”
Cha Nguyên: “Thôi? Mày thế mà còn dám dùng cái từ thôi này à?”
Nếu không phải ông ta không có bản lĩnh thì ông ta đã trực tiếp ra tay để lệ quỷ chia năm xẻ bảy rồi.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng liếc qua, lệ quỷ lập tức bị dọa đến run rẩy: “Đại sư, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, muốn để vị phu nhân kia chứng kiến tận mắt năng lực của tôi. Bà ấy không tin tôi, không nguyện ý tiến hành huyết khế với tôi, tôi còn cách nào nữa chứ? Ngoài hạ sách này ra tôi không còn cách nào nữa cả.”
“Lời này nghe giống như mày cũng rất ấm ức nhỉ?” Nguyên Cảnh lạnh lùng nói, khí thế không thể khinh thường.
Lệ quỷ không dám nói hươu nói vượn nữa, lặng lẽ co rúm người lại như chim cút.Hồn phách bị giam cầm 2
Tô Cẩm bước tới, nhìn lại tình trạng của Nguyên phu nhân: “Mày giam giữ hồn phách của bà ấy mà cũng dám nói là đùa một chút à?”
Lệ quỷ: “…”
Nó cố gắng vùng vẫy, nhưng đáng tiếc, lá bùa trên đỉnh đầu nó liên tục tản ra uy áp cường đại, nó căn bản không thể trốn thoát được.
Nó thấy mình căn bản là trốn không thoát, mà đại sư trước mắt rõ ràng c*̃ng sẽ không bỏ qua cho mình, gần như là trong nháy mắt, đáy mắt nó liền tràn ngập một tầng lệ khí: “Tao giam giữ hồn phách bà ta thì sao chứ? Dù sao thì mày cũng sẽ không bỏ qua cho tao, muốn chém giết muốn róc thịt thì làm cho nhanh chút, nhưng đừng hòng moi được thêm lời nào từ miệng tao.”
Bộ dáng lệ quỷ dường như cam chịu, lúc đầu còn cẩn thận, dần dần trở thành một lòng muốn được tan thành tro bụi.
Tô Cẩm bình tĩnh quan sát tình trạng của Nguyên phu nhân.
Tình trạng của Nguyên phu nhân không chỉ đơn giản là hồn phách bị giam cầm như vậy.
Tay phải của cô lặng yên không một tiếng động đặt trên cổ tay Nguyên phu nhân, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một cỗ linh lực nhàn nhạt tiến vào trong cơ thể Nguyên phu nhân rồi tỏa đi khắp.
Một lúc sau, Tô Cẩm thu tay lại, trong lòng đã biết rõ ràng.
Tô Cẩm xoay người lại, nhẹ nhàng vung tay về phía lệ quỷ, con lệ quỷ kia lập tức nổ tung, hóa thành tro bụi.
Tiết đạo trưởng khẽ sửng sốt, có chút bối rối bước tới: “Tô quán chủ, cứ cho nó tan thành tro bụi như vậy chẳng phải quá tốt cho nó rồi sao?”
Trong mắt Tô Cẩm hơi lóe lên, nhẹ giọng nói: “Tôi không có hứng thú tra tấn quỷ, hơn nữa chỉ là một con lệ quỷ mà thôi, không cần lãng phí quá nhiều thời gian.”
Dứt lời, cô dùng lá bùa xua tan âm khí còn sót lại trên người Nguyên phu nhân.
Cha Nguyên định thần lại, nhịn không được hỏi: “Tô quán chủ, việc này giải quyết xong chưa?”
Tô Cẩm trả lời qua loa một câu: “Cũng gần xong rồi.”
Cha Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy có phải vợ tôi sẽ nhanh chóng tỉnh lại không? Vừa nãy nói hồn phách bị giam cầm là có ý gì? Có ảnh hưởng gì đến vợ tôi không?”
Cha Nguyên có rất nhiều vấn đề cần hỏi.
Tô Cẩm kiên nhẫn giải thích: “Phu nhân sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, không có việc gì nghiêm trọng cả, chỉ cần phơi nắng nhiều hơn là được.
Con lệ quỷ kia không thể mê hoặc được phu nhân nên xuống tay tạm thời giam giữ hồn phách của bà ấy, đạo hành của nó vẫn còn thấp, cho dù tôi không tới thì qua một lát nữa phu nhân cũng sẽ tỉnh lại thôi, bởi vì nó không giam cầm được lâu, có điều sẽ có một chút ảnh hưởng đến thân thể bà ấy.
Đương nhiên, bây giờ có tôi ở đây rồi thì không cần phải lo lắng mấy chuyện này nữa. Để sau rồi tôi sẽ trả lại cho ông một phu nhân hoàn toàn nguyên vẹn không tổn hại.”
Cha Nguyên bình tĩnh lại: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Vợ ông ta không sao cả là tốt rồi.
Ông ta đi tới cạnh giường vợ mình, cẩn thận chăm sóc bà ấy.
Nguyên Cảnh lại khẽ cau mày, luôn cảm thấy mấy lời A Cẩm vừa nói kia có gì đó không đúng.
Anh nhìn Tô Cẩm dò hỏi: “A Cẩm…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Nguyên Cảnh đã nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Cẩm.
Ánh mắt này…
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ngay.
Xem ra chuyện này không đơn giản như bề ngoài, Nguyên Cảnh rất thông minh, cũng không hỏi thêm nữa mà đổi chủ đề, tiếp tục nói: “Chuyện lần này thật sự rất cảm ơn cô, sau này tôi sẽ chuyển tiền thù lao cho cô. Về phần thù lao bao nhiêu thì tôi sẽ trao đổi với Sở Lâm, cam đoan không để A Cẩm phải chịu thiệt.”
Tô Cẩm cười, có chút xấu hổ: “Chúng ta quen biết nhau như vậy, nói thế nào cũng phải giảm giá cho anh.”
Nguyên Cảnh cười cười, có thể khiến cho A Cẩm chủ động giảm giá cũng không uổng công anh mỗi ngày lượn lờ đến trước mặt cô.
Ngay sau đó, cha Nguyên bỗng hét lên: “Tỉnh rồi! Tô quán chủ, vợ tôi bà ấy tỉnh rồi!”
Trong mắt Tô Cẩm nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt, cô quay người đứng cách mấy bước nhìn Nguyên phu nhân.
Chỉ thấy Nguyên phu nhân chậm rãi mở mắt ra, bộ dáng trông vô cùng yếu ớt.

Trước Tiếp