
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Thiên Uyên đưa mối làm ăn 2
Sắc mặt Vương đạo trưởng lập tức xanh mét vì giận: “Ông nói bậy nói bạ gì đó hả? Loại chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên tôi có thể giải quyết được! Ông vì cướp mối làm ăn mà huỷ hoại thanh danh của tôi sao?”
Tiết đạo trưởng: “…?” Không phải ông ta xem thường Vương đạo trưởng, nhưng thật sự Vương đạo trưởng vẫn còn thanh danh tốt nữa sao?
Thứ gọi là thanh danh này, không phải Vương đạo trưởng đã đánh mất từ lâu rồi à?
Lúc này, Tô Cẩm quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc nhìn Vương đạo trưởng: “Nếu đã nói có thể giải quyết được, vậy trước tiên ông nói cho tôi nghe nguyên nhân gây ra tình huống này là như thế nào?”
Vương đạo trưởng trợn mắt nói: “Cô là ai chứ? Cô bảo tôi nói thì tôi sẽ nói à?”
Tiết đạo trưởng ưỡn ngực, tự hào lên tiếng: “Vương đạo trưởng, vị này chính là Tô Cẩm, quán chủ của Huyền Thanh quán. Ở trước mặt Tô quán chủ, tôi khuyên ông vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.”
Nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.
Trên mặt Vương đạo trưởng đầy vẻ khinh thường: “Huyền Thanh quán? Chính là đạo quán chỉ có hai người đó sao?” Ông ta đã nhớ ra, trước đó Tiết đạo trưởng đã từng nhắc trước mặt ông ta hai lần về Tô Cẩm, nhưng lần nào ông ta cũng đều không đặt trong lòng.
Bởi vì mấy lời Tiết đạo trưởng nói, vừa nghe đã biết chính là nói mò.
Một cô gái trẻ như vậy có thể làm được gì? Có thể giải quyết được oán linh trăm năm sao? Phi!
Nói láo mà cũng không biết viết nháp trước.
Tiết đạo trưởng lập tức uốn nắn sai lầm của Vương đạo trưởng: “Này, sao trí nhớ của ông kém như vậy hả? Không phải lần trước tôi đã nói với ông rồi sao? Huyền Thanh quán không phải chỉ có hai người mà là có bốn thầy trò, ông hiểu chưa? Bốn tức là một hai ba bốn ấy, lần này ông đã đếm được chưa?”
Sắc mặt Vương đạo trưởng lúc xanh lúc đỏ, thoạt nhìn đẹp đến lạ thường.
Thấy Tiết đạo trưởng và Tô Cẩm rõ ràng là cùng một phe, sau khi Vương đạo trưởng tức giận còn muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Đáng tiếc, Tô Cẩm căn bản không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với ông ta.
Thời gian của cô chính là tiền bạc, vì một người không có quan hệ gì mà lãng phí thời gian, lãng phí tiền tài, thực sự không đáng giá!
Tô Cẩm đi tới bên cạnh Nguyên phu nhân, giơ tay lên chậm rãi đặt vào trên trán Nguyên phu nhân, sau đó rút tay lại.
Cô quay đầu nhìn Nguyên Cảnh, trực tiếp ra lệnh: “Đưa những người không liên quan ra ngoài hết đi.”
Vừa dứt lời, Nguyên Cảnh liền bảo Nguyên Thất kéo Vương đạo trưởng ra ngoài.
Tuy rằng Vương đạo trưởng đã tu đạo nhiều năm nhưng thể lực thật sự không sánh được với Nguyên Thất, hơn nữa ngoài cửa còn có không ít vệ sĩ cao lớn cường tráng.
Mấy lời chửi mắng của Vương đạo trưởng lập tức rút lại.
Không còn cách nào khác cả, ông ta ngoại trừ tạm thời nhượng bộ ra thì còn có thể làm gì được đây?
…
Tiết đạo trưởng mặt dày mày dạn ở lại, ông ta thức thời nói: “Tô quán chủ yên tâm, tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô.”
Tô Cẩm ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía cha Nguyên.
“Nguyên phu nhân gần đây có tiếp xúc với mấy thứ mà lẽ ra bà ấy không nên tiếp xúc.”
Cha Nguyên nghe vậy liền thở dài: “Quả thật như thế, vợ tôi, bà ấy…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Cẩm đã nhíu mày hỏi thêm: “Bà ấy cũng cầm một con rối à?”
Cha Nguyên khẽ giật mình, vội vàng lên tiếng tán dương: “Tô quán chủ thật đúng là thần, ngay cả con rối cũng nhìn ra được?”
Tô Cẩm im lặng mấy giây: “…”
Ngược lại, Nguyên Cảnh chợt đoán ra được điều gì đó, trên cơ bản là anh và A Cẩm luôn ở cùng với nhau, những chuyện đã xảy ra thì anh cũng biết, duy chỉ có hôm nay anh trở về Nguyên gia, cũng tức là chuyện con rối này là A Cẩm vừa gặp phải: “Chị gái cô, cô ấy…”
Tô Cẩm gật đầu: “Phải, người muốn giết Khanh Khanh trong tay cũng có một con rối, mà âm khí lộ ra trên người Nguyên phu nhân cũng rất giống với khí tức mà tôi gặp được trước đây.”
Đây không phải là quá trùng hợp sao?
Người không biết còn tưởng rằng người Thiên Uyên đưa mối làm ăn tới cho cô đấy!