Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 331

Trước Tiếp

Quán chủ 2
Cha Nguyên thấy bộ dáng lẽ thẳng khí hùng của anh làm cho tức giận, ông ta thấp giọng trách mắng: “Mẹ con còn đang hôn mê đấy, con thì hay rồi, thế mà lại mang bạn gái tới đây sao? Loại thời điểm này tới đây không phải chỉ thêm phiền sao? Cho dù con có muốn cho hai chúng ta gặp mặt con dâu thì con cũng phải chờ giải quyết cho xong chuyện của mẹ con đã rồi nói chứ?”
Nguyên Cảnh nghe xong lời trách mắng hồi lâu không nói nên lời, anh im lặng nhìn cha mình, đột nhiên không biết phải nói gì.
Cha mình thật sự quá đề cao mình mà!
Con dâu? So với anh còn dám nghĩ…
Ngay lúc bầu không khí giữa hai cha con đang giằng co, Tô Cẩm bước tới, ngượng ngùng nói: “Nguyên tiên sinh, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của Nguyên Cảnh, tôi là cao nhân mà anh ấy mời tới đây…”
Cha Nguyên: “…?”
Tô Cẩm nói tiếp: “Tôi họ Tô, tên là Tô Cẩm, là quán chủ Huyền Thanh quán. Ông có thể gọi tôi là Tô quán chủ.”
Cuối cùng, Tô Cẩm lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, không phải là tôi cố ý nghe lén hai người nói chuyện, thực sự là người tu đạo thì rất thính tai…”
Ở khoảng cách này, cho dù cha Nguyên có nói thầm đi chăng nữa thì cô cũng có thể nghe được.
Cô nói xong, ánh mắt lại nhìn về Tiết đạo trưởng cách đó không xa.
Tiết đạo trưởng cũng lộ ra vẻ mặt áy náy, thật ngại quá, ông ta cũng nghe thấy…
Chậc, không phải ông ta nói chứ, Nguyên tiên sinh thật sự đúng là dám mơ. Mặc dù Nguyên Tam gia Nguyên Cảnh quả thật rất ưu tú, nhưng mà so sánh với tiểu tiên nữ giống như Tô quán chủ…vẫn còn kém rất nhiều.
Về phần để Tô quán chủ làm con dâu?
Thứ lỗi cho ông ta nói thẳng, ông ta cảm thấy, Nguyên Tam gia không quá xứng.
Dù sao thì Tô quán chủ cũng là tiểu tiên nữ muốn cứu vớt thế nhân.
Có điều, người không biết thì không có tội.
Nguyên Cảnh: “…” Anh không xứng, anh biết. Nhưng mà Tiết đạo trưởng cũng không cần phải dùng loại ánh mắt ghét bỏ như thế nhìn anh mà.
Cha Nguyên ngơ ngác mấy giây, không ngờ một cô gái còn trẻ như vậy mà lại là cao nhân, hơn nữa còn là quán chủ!
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh bất đắc dĩ: “Chuyện của Triệu gia và Lục gia đều là do cô ấy giải quyết.”
Cha Nguyên vốn đang suy nghĩ, nhưng vừa nghe lời này liền lập tức hiểu ra.
Chuyện của Triệu gia và Lục gia thì ông ông ta có biết một chút, nhất là Lục Chiêu Hoà của Lục gia, trước đó đã kể cho ông ta mấy lần nhưng ông ta cũng không ngờ rằng vị quán chủ lợi hại kia thế mà lại là cô gái trẻ trước mặt mình lúc này!
Vẻ mặt cha Nguyên kích động.
Ông ta đẩy Nguyên Cảnh ra, trong giọng nói còn mang theo chút không đồng tình: “Con có quen biết Tô quán chủ như vậy, sao lại không nói sớm?”
Nguyên Cảnh nhíu mày không nói nên lời: “Lúc cha tìm mấy đạo trưởng khác đến giúp đỡ thì cũng không hề thương lượng với con mà.” Nếu không thì sao anh có thể không ngăn cha mình lại được chứ?
Chờ khi anh biết cha mình mời người tới thì hai vị đạo trưởng này đều đã đứng trước mặt mình rồi.
Anh còn có thể nói được gì nữa?
Cha Nguyên có chút chột dạ, chuyện này đúng là do khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng có thể thử. Trong loại tình huống kia, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là liên hệ với đạo trưởng mà mình quen biết!
Về phần vị Tô quán chủ mà Nguyên Cảnh nói thì…trước đó ông ta lại không hề biết.
Mà chuyện Nguyên Cảnh trở lại Kinh Thành cũng là do ông ta biết được từ chỗ Lục gia…
Nghĩ như vậy, cha Nguyên lại trừng mắt nhìn Nguyên Cảnh.
Con trai quá ưu tú, rất nhiều chuyện cho tới bây giờ đều không nói cho ông ta biết. Ôi, ông ta làm cha nhưng cũng rất uất ức mà.

Thiên Uyên đưa mối làm ăn 1
Nguyên tiên sinh lười tiếp tục bíp bíp với Nguyên Cảnh nữa, ông ta quay người nhìn về phía Tô Cẩm, trong mắt hiện lên ý tứ lấy lòng cực kỳ rõ ràng.
“Tô quán chủ, nếu trước đó có đắc tội cô ở đâu thì xin đừng có so đo nhé.”
Tô Cẩm gật đầu, thái độ khá ôn hoà: “Tiên sinh cứ yên tâm, ông là cha của Nguyên Cảnh, là lại rất có thể sẽ trở thành khách hàng của tôi nên đương nhiên tôi sẽ không so đo với ông làm gì.”
Cô mà đi so đo với tiền sao? Vậy không phải là cô nghĩ quẩn à?
Giữa lông mày Tô Cẩm hiện lên một nụ cười thản nhiên, Nguyên Cảnh vô tình nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức ý thức được A Cẩm đây là muốn vặt lông rồi.
Xem ra vị Vương đạo trưởng múa may quay cuồng kia quả thật không có bản lĩnh gì.
Nếu không thì A Cẩm sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Nguyên Cảnh bước tới, trực tiếp cản trở bước nhảy của Vương đạo trưởng.
“Vị đạo trưởng này, xin mời ông quay về, đương nhiên sẽ có người thanh toán thù lao cho ông.”
Vừa dứt lời, Vương đạo trưởng liền sửng sốt, kinh ngạc khó hiểu nhìn Nguyên Cảnh: “…Nguyên phu nhân còn chưa tỉnh, tôi không có lý nào mà rời đi cả.”
Vương đạo trưởng vừa nói vừa nhìn về phía Tiết đạo trưởng, thấy trên mặt Tiết đạo trưởng trải rộng ý cười, trong mắt Vương đạo trưởng lập tức có thêm mấy phần không vui.
Ông ta hỏi thẳng: “Có phải vị Tiết đạo trưởng này nói gì với cậu không?”
Tiết đạo trưởng nghe vậy, không vui vẻ gì bước tới: “Ông cho rằng ai cũng giống như ông, đâm dao sau lưng người ta sao?” Ông ta cũng không phải là loại tiểu nhân đâm sau lưng người ta như thế!
Hơn nữa, cho dù có nói xấu Vương đạo trưởng thì ông ta cũng sẽ nói ra quang minh chính đại! Sẽ không che che giấu giấu như thế!
Sắc mặt Vương đạo trưởng tối sầm, cau mày đi tới trước mặt cha Nguyên: “Nguyên tiên sinh, tôi là do ông mời tới. Nếu như ông bảo tôi đi thì tôi sẽ đi ngay.”
Cha Nguyên liếc nhìn Nguyên Cảnh, thấy Nguyên Cảnh không có phản ứng gì, ông ta liền nói: “Vương đạo trưởng ông cứ yên tâm, thù lao lần này cứ tính như đã bàn lúc trước…” Ý nghĩa trong lời này rất rõ ràng, rõ ràng là muốn Vương đạo trưởng rời đi.
Mặc dù cha Nguyên không quá rõ ràng về Tô Cẩm, nhưng ông ta lại biết rõ tính tình và cách làm việc của con trai mình.
Nếu không phải Tô Cẩm thật sự có bản lĩnh thì Nguyên Cảnh sẽ không quả quyết đuổi Vương đạo trưởng rời đi như thế.
Dù sao thì người bất tỉnh chính là mẹ của Nguyên Cảnh, vợ của ông ta, Nguyên Cảnh sẽ không bao giờ lấy chuyện này ra để làm loạn, thậm chí Nguyên Cảnh sẽ suy nghĩ còn cẩn thận hơn cả ông ta.
Vương đạo trưởng nghẹn họng, sắc mặt có chút không nhịn được.
Lập tức ông ta lại lẽ thẳng khí hùng nói: “Nguyên tiên sinh, không thể nói như vậy được. Nếu như tôi đã đến đây rồi thì cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng muốn giải quyết cho xong chuyện của Nguyên phu nhân, đây chính là trách nhiệm của tôi, cũng là tín ngưỡng của tôi…”
Vương đạo trưởng đứng ở đó bíp bíp một lúc, chỉ nhìn thoáng qua là rất dễ bị lừa.
Tô Cẩm không phản ứng với ông ta, đi thẳng tới trước giường Nguyên phu nhân cẩn thận quan sát tình trạng của Nguyên phu nhân, một lúc sau, Tô Cẩm đã hiểu rõ ràng.
Tiết đạo trưởng cũng lập tức đến bên cạnh Tô Cẩm, nhỏ giọng nói: “Tô quán chủ, cô nghĩ thế nào?”
Chậc, vận khí của ông ta thật tốt, lần này lại có thể đi theo Tô quán chủ học hỏi thêm!
Một giây sau.
Ánh mắt Vương đạo trưởng bất thiện nhìn về phía bọn họ.
Ông ta đi tới trước mặt Tiết đạo trưởng, trong ánh mắt mang theo mấy phần châm chọc: “Sao hả, Tiết đạo trưởng muốn cướp mối làm ăn sao? Đừng quên, trong Đạo Môn chúng ta có quy củ bất thành văn, không thể tùy tiện cướp mối làm ăn của người đồng đạo.”
“Lời này của ông quả thật không sai, nhưng mấu chốt ở chỗ ông không thể giải quyết được chuyện này. Mà nếu ông đã không thể giải quyết được thì đương nhiên phải có người khác tới ra tay.” Tiết đạo trưởng không hề khách khí phản bác.
Nếu không thì chẳng lẽ còn phải chờ người bị hại xảy ra chuyện sao?
Chuyện đã giải quyết không được thì mau tránh sang một bên, đừng có làm lãng phí thời gian!

 
Trước Tiếp