
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Dịch chuyển đó, đây là chuyện người bình thường có thể tùy tiện trải nghiệm sao?
Trong đáy mắt Nguyên Thất không nén được ý cười.
Nhìn dáng vẻ anh ta như thế, Tô Cẩm nhịn không được nhắc nhở: “Có phải anh quên mất chuyện chính rồi hay không?”
Nguyên Thất đắm chìm trong trong vui sướng: “!”
Anh ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tô quán chủ, tôi quá kích động…” Đến mức quên mất lời dặn dò của Tam gia rồi.
A a, anh ta có tội!
“Tô quán chủ, bây giờ tôi dẫn cô đi vào.”
Nguyên Thất vừa nói vừa mời Tô Cẩm đi vào khu nhà cũ, đồng thời, Nguyên Thất gửi một tin nhắn báo cáo tình huống cho Nguyên Cảnh thật nhanh.
Nguyên Thất:【Tam gia, Tô quán chủ dẫn tôi dịch chuyển đến cửa khu nhà cũ rồi! )
…
Sau khi Tô Cẩm đi vào khu nhà cũ, thỉnh thoảng quan sát một chút tình hình nơi này.
Nhìn thì ngược lại là không có vấn đề lớn.
Không giống như Triệu gia trước đó, cả tòa nhà đều trải rộng âm khí, vấn đề rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm nhịn không được cảm khái, tình hình của Triệu gia như vậy, cũng quả thực hiếm thấy.
Nguyên Thất và Tô Cẩm lại đi thêm vài bước, Tô Cẩm đột nhiên nhíu mày: “Nguyên gia ngoại trừ tìm tôi, còn mời những đạo sĩ khác sao?”
Nghe vậy, Nguyên Thất giật mình, mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết…”
Dứt lời, anh ta lại vội vàng nói: “Có điều chắc chắn không phải Tam gia mời, Tam gia hiểu rõ thực lực của Tô quán chủ như vậy, không có lý gì đã mời cô lại còn mời người khác.”
Đây không phải là ngốc sao? Loại chuyện rõ ràng đắc tội Tô quán chủ, Tam gia còn lâu mới làm, Tam gia cũng không ngốc.
Tô Cẩm nhẹ gật đầu: “Nguyên Cảnh người này tôi vẫn còn tin được, đoán chừng là những người khác của Nguyên gia mời đạo sĩ.”
Tô Cẩm vừa nói vừa ngẩng đầu liếc nhìn cách đó không xa.
Nguyên Thất nhìn sang theo ánh mắt Tô Cẩm, trong lòng nhịn không được cảm khái, Tô quán chủ thật lợi hại, chưa từng tới Nguyên gia, liếc một chút đã nhìn ra chỗ phu nhân ở, hướng mà cô nhìn chính là phòng của phu nhân!
Cùng lúc đó.
Trong phòng Nguyên phu nhân, Nguyên Cảnh hờ hững nhìn cái người gọi là đại sư đang ở đó nhảy nhót.
Cùng anh xem trò vui còn có Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng nhịn không được đi đến bên cạnh Nguyên Cảnh, tự động coi nhẹ khí tức cách người ngàn dặm của Nguyên Cảnh, ông ta chủ động bắt lời: “Tam gia, không nghĩ tới đây là nhà cậu, thật là trùng hợp!”
Nguyên Cảnh nhàn nhạt ừ một tiếng, quả thực rất khéo.
Tiết đạo trưởng tự mình nói: “Quán chủ nhà chúng tôi nhận được điện thoại của Nguyên tiên sinh, sau đó phái tôi tới.”
Nói đến chỗ này, Tiết đạo trưởng ghét bỏ nhìn thoáng qua Vương đạo trưởng còn đang nhảy nhót: “Cũng không nghĩ tới, thế mà đụng phải Vương đạo trưởng, làm gì cũng không được, lừa người khác thì đạt danh hiệu đệ nhất.”
Ông ta và Vương đạo trưởng này không hợp nhau cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, dù sao cũng nhiều lần gặp, nhiều lần đối nghịch.
Nghe vậy, Nguyên Cảnh trầm lặng hơn, ngay cả suy nghĩ cũng lạnh thêm mấy phần.
Anh cũng không nghĩ tới, không chờ anh trở về, cha anh đã mời mấy đại sư tới.
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng lại tò mò hỏi một câu: “Tam gia, cậu nói xem cậu thân quen với Tô quán chủ như vậy, vì sao chuyện này, không trực tiếp tìm Tô quán chủ chứ? Còn phải lòng vòng tìm chúng ta? Tô quán chủ thu phí không đắt, lại có thực lực… hay là, đối với loại chuyện nhỏ này, Tô quán chủ không hứng thú?”
Nguyên Cảnh trầm mặc nghiêng đầu nhìn Tiết đạo trưởng: “Đại khái là bởi vì cha tôi nhiều tiền nên muốn đốt, cho nên muốn làm chuyện tốt, làm một người coi tiền như rác.”
Sau khi Tiết đạo trưởng nghe xong, chăm chú suy tư một chút, ông ta lại nhìn Vương đạo trưởng, sau đó mười phần thành thật gật đầu: “Tam gia nói có đạo lý.”
Mời Vương đạo trưởng này, đúng là đốt tiền, coi tiền như rác.
Quán chủ 1
Đúng lúc này cha Nguyên đi tới muốn chào hỏi Tiết đạo trưởng liền im lặng dừng lại, lời này…thật đúng là chẳng khách khí chút nào.
Ông ta vừa vặn nghe được hai câu cuối cùng, cả hai người đều nói ông ta là đồ phá gia chi tử…
Cha Nguyên im lặng quay đầu nhìn lại vị Vương đạo trưởng kia.
Lúc Vương đạo trưởng ra tay nhìn cũng ra dáng ra hình, có lẽ cũng phải có mấy phần bản lĩnh nhỉ?
Đột nhiên cha Nguyên không thể chắc chắn được nữa…
Ông ta khẽ thở dài, sau đó đi tới bên cạnh Tiết đạo trưởng, thái độ thân mật hỏi thăm: “Đạo trưởng, ông nghĩ sao về chuyện của vợ tôi?”
Tiết đạo trưởng vừa định lên tiếng, lại theo bản năng nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Tam gia, không phải anh có mời Tô quán chủ à?”
Nguyên Cảnh ừ một tiếng.
Sau đó lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua: “Đến rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, hai mắt Tiết đạo trưởng toả sáng, sau đó đáp: “Nguyên tiên sinh, chuyện của phu nhân ông tôi không dám múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Tô quán chủ đã đến đây rồi, nếu ông ta vẫn còn nhắm mắt kêu bíp bíp thì chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tô quán chủ đó sao? Không không không, không thể như vậy được!
Cha Nguyên khẽ kinh ngạc, chuyển sự chú ý về phía Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh bình tĩnh lên tiếng: “Đại sư mà con quen biết rất lợi hại, cô ấy đã đến đây rồi.”
Cha Nguyên há miệng định nói thêm gì, đáng tiếc Nguyên Cảnh không cho ông ta cơ hội, nhấc chân đi thẳng về phía cửa.
Vừa lúc Nguyên Cảnh nhìn thấy Tô Cẩm đi tới.
Nguyên Thất đi theo ở phía sau Tô Cẩm, mà Tô quán chủ căn bản cũng không cần anh ta chỉ đường, Tô quán chủ tự mình lần theo âm khí tìm tới phòng của Nguyên phu nhân.
Nguyên Cảnh và Tô Cẩm gặp nhau tại cửa.
Trước tiên Nguyên Cảnh bày tỏ lời xin lỗi, sau đó lại giải thích lý do cha Nguyên mời hai vị đạo trưởng tới đây.
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng cũng từ sau lưng Nguyên Cảnh ló đầu ra, ông ta kiễng chân vẫy tay chào Tô Cẩm: “Xin chào Tô quán chủ, thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tiết đạo trưởng nhìn thấy Tô Cẩm, vô cùng kích động, đừng hỏi vì sao ông ta không bước tới, chính là bởi vì Nguyên Tam gia đang vừa vặn đứng chặn ngay tại cửa ra vào.
Ông ta chỉ có thể kiễng chân ló đầu ra.
Tô Cẩm nhìn thấy Tiết đạo trưởng liền mỉm cười thân thiện.
Quả thực rất trùng hợp.
Không nghĩ tới người mà Nguyên tiên sinh mời tới lại chính là Tiết đạo trưởng.
Có điều, nghĩ lại cũng phải, có lẽ Tiết đạo trưởng trong các đạo quán ở Kinh Thành cũng khá nổi danh.
Tiết đảo trưởng rất vui mừng, lập tức bắt chuyện với Tô Cẩm ngay tại cửa ra vào. Nói là trò chuyện nhưng thật ra chỉ có ông ta đứng nói chuyện một mình ở đó thôi.
Hai phút sau, thấy Tiết đạo trưởng còn không có ý định dừng lại, thái dương Nguyên Cảnh giật giật, ngắt lời Tiết đạo trưởng: “A Cẩm, cô đi vào trước xem tình hình mẹ tôi thế nào rồi.”
Vừa dứt lời, Tiết đạo trưởng lập tức im lặng.
Ông ta thành thành thật thật bước sang một bên, ôi chao, là lỗi của ông ta, chỉ lo nói chuyện với Tô quán chủ mà quên mất bọn họ ở đây còn có chính sự!
Tô Cẩm đi theo Nguyên Cảnh bước vào, chỉ thấy vị Vương đạo trưởng kia vẫn còn đang đứng đó nhảy nhảy nhót nhót.
Tô Cẩm tò mò nhìn vị đạo trưởng đang nhảy nhót ở đằng kia: “Người này cũng ở đạo quán của ông à?” Cô quay đầu hỏi Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng lập tức lắc đầu: “Không không không, tôi không quen ông ta.” Thậm chí còn có mâu thuẫn nữa!
Vương đạo trưởng này có tiếng là thanh danh không tốt.
Chỉ có điều người ngoài nghề không biết rõ, ở trong Đạo Môn, không ít người biết Vương đạo trưởng là người như thế nào, nhát gan sợ phiền phức, xem tài như mạng!
Về phần bản lĩnh thật sự, nếu so với ông ta thì Vương đạo trưởng vẫn kém hơn một chút!
Nghe Tiết đạo trưởng nói không quen biết, Tô Cẩm liền bình tĩnh bước tới, đã không quen biết thì không cần phải khách khí làm gì.
Cha Nguyên thấy con trai mình nghênh đón một cô gái trẻ liền cảm thấy kinh ngạc, đồng thời thở dài không bằng lòng, bước tới túm lấy Nguyên Cảnh, vẻ mặt rõ ràng là đang tức giận: “Con đi với cha!”
Nguyên Cảnh: “?” Đầu óc cha ruột mình lại bắt đầu có vấn đề rồi à?
Anh đi theo cha hai bước, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Lại có chuyện gì à?”