Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đời này kiếp này
"Được rồi, anh hiểu rồi. Hẹn gặp lại."
Trần Văn Cảng cúp máy, cúi đầu nhìn xuống. Hoắc Niệm Sinh đang nằm trên đùi anh, đôi mắt hướng từ dưới lên, lười biếng nhìn anh. Y đã nghe Trần Văn Cảng nói chuyện hồi lâu, đang buồn ngủ díp mắt, ngáp dài nhàm chán.
Halley chạy nhảy cả ngày cũng đã mệt, chỉ còn rên ư ử, bốn chân lại co nằm trên ngực Hoắc Niệm Sinh, học theo y ngáp một cái thật dài, đuôi vẫn vẫy qua vẫy lại trên người y. Hoắc Niệm Sinh giơ tay lên gãi gãi đầu nó, tai nó dường như cảm nhận được, gãi một cái là vẩy một cái.
Trần Văn Cảng thấy vậy thì vô thức cong môi, cũng vươn tay gãi trán Halley: "Anh thì sao, anh đi không?" Tất nhiên là anh đang hỏi Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh hỏi lại: "Mà là tiệc từ thiện nào?"
Trần Văn Cảng đáp: "Thì 'Đêm ngàn sao' của bà Lương ấy, hè năm nào cũng tổ chức, có tiếng vậy mà, không đến nỗi anh không biết đâu nhỉ, người thành đạt đủ mọi tầng lớp xã hội, giám đốc doanh nghiệp, đạo diễn tên tuổi, rồi thì nhiều ngôi sao điện ảnh cũng có mặt."
Hoắc Niệm Sinh nhớ ra: "Cái đấy thật vô nghĩa. Năm nào cũng chỉ có thảm đỏ, diễn thời trang. Tôi vẫn còn nhớ năm ngoái có hai diễn viên trẻ mới ra mắt, suốt đêm chỉ làm dáng làm duyên, không biết đến đó để gây quỹ hay gọi vốn nữa..."
Trần Văn Cảng dở khóc dở cười vỗ y: "Em thấy cái miệng của công tử Hoắc là nổi bật nhất."
Hoắc Niệm Sinh ngậm miệng, vẻ mặt vẫn chống đối, tay nghịch quần áo của anh, không biết hối cải.
Điện thoại của Trần Văn Cảng lại rung lên hai lần, là Trịnh Bảo Thu nhắn tin báo thời gian và địa điểm cho anh. Anh cúi đầu trả lời.
Hoắc Niệm Sinh lại nói: "Nếu Trịnh Bảo Thu đã hỏi em thì chắc là lần này chú cũng tài trợ."
"Phải." Trần Văn Cảng gật đầu.
"Ông ấy còn dự tiệc gì chứ, đang định để thái tử Trịnh Ngọc Thành xuất hiện gây ấn tượng à."
Trần Văn Cảng xoa mặt y, mỉm cười hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Hoắc Niệm Sinh thở dài, ngồi dậy: "Giúp tôi xem lịch trình đã."
Hai người đã liên kết tài khoản cá nhân, chia sẻ lịch trình, một người thêm ghi chú vào là sẽ trực tiếp đồng bộ sang điện thoại của người kia. Trần Văn Cảng lật ra xem thử, phì cười: "Được rồi, anh không cần phải khó xử, hôm đó tập đoàn nhà anh họp bán niên, đến tối còn có tiệc mừng."
Hoắc Niệm Sinh nhìn chằm chằm lên trần nhà, trầm ngâm một lúc, ý nghĩa sâu xa.
Y chưa kịp nói gì thì Trần Văn Cảng đã bịt miệng lại: "Đừng nói với em là anh định xin nghỉ phép vì chuyện này nhé."
Hoắc Niệm Sinh né tránh, bám dính lấy anh, thì thầm vào tai: "Tôi không phải là kẻ ăn không ngồi rồi sao?"
Trần Văn Cảng vỗ y: "Công việc quan trọng hay ghen tuông quan trọng, anh tự quyết định đi."
Hoắc Niệm Sinh kề đầu lên vai anh, dựa vào như người không xương, mắt nhắm, khóe môi ẩn hiện một nụ cười. Y lại nằm phịch xuống, túm lấy cổ tay Trần Văn Cảng, kéo lên trên đầu mình.
Trần Văn Cảng hiểu ý, xoa thái dương cho y: "Hơn nữa, ông anh họ sáng suốt oai hùng của anh vốn đã có ý kiến với em rồi, anh là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn mà cứ dẫn đầu trốn việc còn ra thể thống gì, em sợ anh ta sẽ tức xì khói, chạy thẳng đến nhà tìm anh điểm danh đấy."
"Lo lắng quá mức cũng là tật xấu." Hoắc Niệm Sinh thoải mái gối đầu vào lòng anh: "Để anh ta tự khắc phục đi."
Nói nói cười cười, nước trong phòng tắm đã sẵn sàng, Hoắc Niệm Sinh đi tắm trước, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi hết quần áo bỏ đầy ra sàn. Trần Văn Cảng bật cười, rồi đi theo gom quần áo lại, treo từng cái lên móc.
Anh quay lại sô pha ngồi, tiếp tục trò chuyện với Trịnh Bảo Thu. Thật ra Trịnh Bảo Thu cũng đang hỏi Trần Văn Cảng xem ông anh họ luôn tìm cách gây rắc rối của cô có định tham dự không.
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Trịnh, vài năm qua, Trần Văn Cảng vẫn giữ liên lạc mật thiết với Trịnh Bảo Thu, rảnh rỗi lại gửi tin nhắn cho nhau, thấy chuyện cười cũng sẽ chia sẻ với nhau. Trần Văn Cảng không thường theo dõi tin tức giải trí, mọi tin đồn anh nghe được đều là do cô kể lại. Năm ngoái, Trịnh Bảo Thu đã tốt nghiệp đại học, vào tập đoàn làm việc, Trần Văn Cảng cũng đã cho cô nhiều lời khuyên về định hướng nghề nghiệp tương lai. Còn Trịnh Mậu Huân, tuy mỗi người có một nhóm bạn riêng nhưng thỉnh thoảng vẫn tụ tập lại cùng chơi, ít nhất mối quan hệ vẫn chưa bị cắt đứt.
Khi hai anh em tốt nghiệp, Trần Văn Cảng cũng dành thời gian đến chụp ảnh, tặng hoa chúc mừng. Họ vẫn chụp ảnh chung bên hồ của trường, so với lễ tốt nghiệp của Trần Văn Cảng thì chỉ đổi người mặc áo cử nhân. Nhưng không lần nào cũng có Trịnh Ngọc Thành trong đó. Với tính tình của Trịnh Mậu Huân, nếu nhìn thấy Trịnh Ngọc Thành thì chắc chắn sẽ hục hặc với nhau, nên tốt nhất là cứ lờ đi. Trịnh Bảo Thu thì có thể sẽ tranh thủ ghi lại kỷ niệm với anh hai của mình, nhưng cô cũng giữ chừng mực, sẽ không nhắc đến hắn trừ khi cần thiết.
Trần Văn Cảng đã cắt đứt một nửa cuộc sống trong quá khứ của mình, chỉ duy trì nửa đáng giá còn lại. Anh vẫn thường xuyên về thăm bác Lâm, với Trịnh Bỉnh Nghĩa thì chỉ giữ những phép tắc cần thiết. Còn những tình cảm không được duy trì có chủ đích sẽ tự nhiên biến mất theo thời gian.
Anh hiếm khi ôm lòng hận thù với bất kỳ ai, kể cả Mục Thanh. Sau tai nạn bất ngờ làm bị thương ở mặt, gã trở nên chán nản u uất, cộng thêm những tin đồn lan truyền xung quanh, gã không thể tiếp tục ở lại Kim Thành, bèn quyết định hoãn tốt nghiệp để ra nước ngoài điều trị. Mấy năm qua, Trần Văn Cảng chưa từng hỏi đến câu hỏi nào.
Còn đối với Trịnh Ngọc Thành, việc hôn thê của hắn bị bắt giam, hay việc hai nhà Trịnh-Hà hủy bỏ hôn ước cũng chẳng liên quan gì đến anh.
*
Trên đường về, đến lượt Trần Văn Cảng lái xe. Khi họ về đến nhà thì đã nửa đêm, rửa mặt xong thì thả Halley về ổ của nó, thu dọn hành lý qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Trời nóng, Hoắc Niệm Sinh bật máy lạnh, bỗng nhiên có tiếng bíp, nửa đêm rồi mà nhà lại đứt cầu dao. Trần Văn Cảng đang mơ màng buồn ngủ, không mở được mắt, chỉ cảm thấy có bàn tay vỗ nhẹ vào người mình. Hoắc Niệm Sinh bảo anh ngủ trước rồi ra ngoài kiểm tra cầu chì.
Trần Văn Cảng thậm chí còn không biết y quay lại từ khi nào. Nửa tỉnh nửa mê, anh cảm thấy không khí mát mẻ hơn, bên cạnh là một vòng tay ấm áp, Trần Văn Cảng rúc luôn vào đó.
Sáng hôm sau thức dậy, Hoắc Niệm Sinh đang ôm eo anh, Trần Văn Cảng cũng đáp lại, một cánh tay ôm chặt lấy y. Đằng sau là tiếng ẳng ẳng liên hồi, Trần Văn Cảng quay lại nhìn, Halley mở to đôi mắt tròn xoe, háo hức chờ được dắt đi dạo. Anh ngẩn ra một lát, rồi mỉm cười, tuần tự hôn Hoắc Niệm Sinh trước, sau đó mới hôn nó.
Trần Văn Cảng dẫn Halley đang nóng lòng đi chơi ra ngoài chạy bộ, khi về thì mua bánh cuốn và xíu mại làm bữa sáng. Hoắc Niệm Sinh dậy muộn, đang thong thả đánh răng ngoài sân, thấy cả hai trở về, liền hỏi: "Sao không gọi tôi?"
Ăn sáng xong, Trần Văn Cảng thắt cà vạt cho y, giả vờ răn dạy: "Đừng than vãn, làm việc chăm chỉ, còn nuôi gia đình nữa."
Halley gâu một tiếng tỏ vẻ đồng tình.
Hoắc Niệm Sinh cười, giữ anh lại hôn một cái rồi cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Trên đường có hàng xóm chào hỏi Hoắc Niệm Sinh, chúc nhau buổi sáng tốt lành.
"Cuối tuần đi đâu chơi thế?"
"Hôm nay đi gặp khách hàng à? Ăn mặc đẹp đấy."
Y và Trần Văn Cảng sống ở phố Giang Hồ, có những điều không được nói rõ nhưng mọi người đều ngầm biết mối quan hệ của họ. Giữa hai người họ cũng có những việc không cần phải nói ra, Hoắc Niệm Sinh lặng lẽ đổi xe khác, thay Rolls-Royce bằng Maserati, ngày thường đi lại cũng chỉ lái một chiếc Mercedes ít gây chú ý hơn. Ngay cả quần áo y mang sang bên này cũng không có logo rõ ràng, chỉ có điều vẫn còn số ít người nhận ra quần áo không rõ thương hiệu của y thật ra lại đắt tiền hơn đồ hiệu, ngoại trừ khi mặc áo của Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng kiểm tra email. Giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của anh đang ở nước ngoài, không có yêu cầu nghiên cứu học thuật cấp bách nào cho các nghiên cứu sinh khóa này, nhưng không có nghĩa là để họ muốn làm gì thì làm. Anh phải đọc trước nhiều tài liệu, sắp xếp dữ liệu, dành thời gian để xử lý công việc của quỹ từ thiện.
Bây giờ còn thêm một nhiệm vụ nữa là phải đối phó với đủ loại bạn học và bạn bè.
Kể từ sau lần họp lớp do Trình Ba dẫn dắt lúc trước gặp phải chuyện không vui, hắn đã im lặng trong nhóm chat một thời gian. Phải đến mười ngày hoặc nửa tháng sau, sóng gió qua rồi, hắn mới lại chứng nào tật nấy, bắt đầu nói về công việc kinh doanh của mình.
Trần Văn Cảng thường xuyên ẩn mình, gần như không lên tiếng trong nhóm chat, nhưng giờ đã khác xưa, thỉnh thoảng lại có người muốn kéo anh ra hỏi ý kiến. Ngày càng có nhiều người kết bạn riêng với anh, cũng thêm nhiều bạn học tìm đến anh để nhờ giúp đỡ, người thì hỏi mượn vay 50.000 tệ để trả trước tiền mua nhà, người khác hỏi có thể giúp tìm chuyên gia cho cha mẹ họ đang nằm viện không, người khác nữa lại hỏi có thể giúp tìm việc làm cho em họ ở nhà không... và còn nhiều nữa.
Cũng may, về cơ bản Trần Văn Cảng là một người có nguyên tắc, việc không nên ôm đồm thì anh sẽ không nhận. Ngoại lệ duy nhất là cô bạn đã giúp anh chặn rượu ngày hôm đó. Cô đích thân đến thăm, mang theo một đống thuốc bổ, lắp bắp lên tiếng kể rằng ở nhà có một cô em gái bị khuyết tật trí tuệ, cũng đang đi học ở tỉnh khác, nghe nói anh đang làm việc ở quỹ từ thiện nên đến hỏi xem có cơ hội việc làm nào phù hợp không.
Lần này Trần Văn Cảng không nói gì, nhanh chóng đưa cho cô tờ giấy đăng ký để điền.
Cô bạn thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn lo khó thuyết phục cậu. Họ nói..."
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Sao có thể chứ, năng lực của tôi cũng có hạn, thật sự không thể giúp những việc đó được."
Cô bạn yên tâm, rồi hơi ngại ngùng nói: "Vậy thì tốt, tôi còn lo là cậu sẽ nể mặt rồi giúp đỡ người khác đủ kiểu, sau đó lại sa lầy không thoát ra nổi. Cậu không biết đấy, hôm đó chúng tôi đi hát karaoke, Trình Ba định khoe của nhưng không được, nhóm Hoàng Kiến thì cậu biết thế nào không, cứ mỉa mai này nọ, nhưng sau lưng lại khen cậu đến tận trời xanh. Tôi nghĩ là có ý đồ lợi dụng."
"Tôi?" Trần Văn Cảng bật cười: "Có gì đáng để lợi dụng chứ?"
"Nói gì thì nói, thời này đừng có tùy tiện cho người khác mượn tiền thì sẽ không sao. Tóm lại, cảm ơn cậu nhiều."
Trần Văn Cảng tiễn cô ra cửa: "Không sao đâu, nếu cần gì thì cứ liên hệ với tôi."
*
Thoắt cái đã đến tiệc từ thiện "Đêm ngàn sao".
Bà Lương là góa phụ của thương gia giàu có Lương Thanh, nhà họ Lương hàng năm vẫn tổ chức tiệc từ thiện, đây là một truyền thống lâu đời. Mỗi năm, rất nhiều người nổi tiếng được mời đến tham dự, các ngôi sao và tai to mặt lớn tranh giành ánh mắt của công chúng dưới ánh đèn sân khấu, sự kiện này thực sự giống một buổi trình diễn thảm đỏ, một sân khấu giao lưu dành cho người nổi tiếng.
Quỹ từ thiện Niệm Cảng mới nổi danh gần đây, chức vụ của Trần Văn Cảng không cao nên xét theo địa vị, anh không thể được mời, chẳng qua là được nhờ danh nghĩa của Hoắc Niệm Sinh nên quỹ từ thiện họ nhận được hai tấm thiệp mời, nhà đầu tư Hoắc Niệm Sinh không tham gia nên một tấm thiệp về tay anh.
Anh mặc bộ vest may riêng, gặp được Trịnh Bảo Thu vấn tóc cao, mặc một chiếc váy màu xanh Sapphire trong hội trường. Cô đã trưởng thành hơn so với hồi mới vào đại học, không còn diện những bộ váy áo cầu kỳ nữa, trang điểm cũng rất nền nã, xinh đẹp rạng rỡ.
Trịnh Bảo Thu rất vui mừng khi gặp anh: "Cả ngày toàn quần áo xám xịt bụi bặm, cuối cùng anh cũng chịu mặc một bộ nhìn lọt mắt."
Trần Văn Cảng cười nói: "Đừng nói như thể bình thường anh chuyên đi ăn xin chứ."
Trịnh Bảo Thu thì thầm: "Hôm nay anh hai em cũng đến, có sao không?"
Trần Văn Cảng cũng hạ giọng: "Không sao cả, anh họ của em không ở đây là được."
Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, Trịnh Ngọc Thành liếc nhìn sang, nâng ly hướng về Trần Văn Cảng từ xa. Vài người bạn bên cạnh hắn cũng nhìn sang, nhưng Trần Văn Cảng đã quay mặt đi, như không nhìn thấy.