
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 13: Sao không nghĩ đến chuyện quay lại?
Editor: Qin
Không biết ai là người đầu tiên bật cười. Nhưng tất cả mọi người trong phòng, kể cả là Tiết Đường, cũng không kìm được mà khẽ cong khóe môi.
Trình Kim An nheo mắt nhìn bọn họ. Anh có đôi mắt to, nhưng vì là mí lót nên chỉ cần nheo lại là ánh mắt liền trở nên hẹp dài, nhìn chăm chú như thế này còn có chút khí thế dọa người. Mọi người lập tức nghiêm túc lại.
“Thế nên cậu mới có thành kiến với cái từ ‘phú nhị đại’ à?” Lưu Giang tổng kết, “Cậu hơi nhạy cảm đấy anh bạn.”
“Ai nói với cậu là vì chuyện đó?” Trình Kim An hừ lạnh một tiếng, “Thật ra tôi còn phải cảm ơn cái thằng đó nữa kìa, nhờ nó mà tôi ngộ ra được nhiều chuyện lắm.”
“Chuyện gì cơ?” Tò mò buôn chuyện lập tức được khơi lên.
Có lẽ vì đã lỡ nói nhiều rồi, Trình Kim An cũng không giấu nữa, hoàn toàn buông lỏng: “Ví dụ như tôi quá nghe lời. Ba mẹ tBa, nhất là mẹ tôi kiểm soát quá mức. Tôi mãi không hiểu tại sao ba mẹ người ta sự nghiệp thành công thì không có thời gian quản con cái, đến nhà tôi thì ngược lại, quản còn chặt hơn. Từ chuyện lớn như chọn trường cho đến chuyện nhỏ như ăn mặc sinh hoạt, cái gì cũng phải chỉ đạo, không cho mình cơ hội tự quyết định luôn. Kể cả tương lai sau này cũng sắp xếp sẵn hết rồi, học trường nào, ngành gì, lúc nào tiếp quản công ty của gia đình…”
“Trời ơi, nghe nghẹt thở ghê á.”
“Trước đó cậu không thấy có gì bất ổn sao?”
Trình Kim An thành thật lắc đầu, “Chắc do bị đè nén quen rồi. Mà cũng có thể là vì đám bạn đồng trang lứa xung quanh tôi hồi đó cũng kiểu kiểu vậy, nên tôi vô thức nghĩ đó là chuyện bình thường.”
Thẩm Yến Hồi tò mò hỏi, “Sau đó bắt đầu phản kháng à?”
“Ừ.” Trình Kim An ừ một tiếng, như thể nhớ lại chuyện gì thú vị, nhịn không được bật cười, “Không đùa đâu, nếu không có vụ đó, tôi còn không biết mình cũng có cá tính như thế đấy.”
“A!” Lưu Giang đập vai anh, “Vậy hồi cậu ra nước ngoài học từ năm lớp mười là vì muốn chạy trốn khỏi sự quản thúc đó đúng không?”
Trình Kim An búng tay cái tách, “Chuẩn không cần chỉnh.”
“Thế sao cậu lại quay về?” Vương Lỗi hỏi, “Cũng lại do ba mẹ cậu bắt à?”
“Không phải.” Trình Kim An lắc đầu, “Sau đó bọn họ ngược lại còn thấy tôi ra nước ngoài rèn luyện cũng tốt.”
Lưu Giang đoán, “Thế cậu quay về là để… không làm theo ý họ? Cũng cực dữ à.”
“Cũng không phải nốt.” Trình Kim An nói: “Là vì bà nội tôi đột nhiên ngã bệnh. Bà là người duy nhất từ nhỏ đến giờ luôn tôn trọng quyền lựa chọn cá nhân của tôi.”
“Thế giờ… bà cậu sao rồi?”
“Ra viện rồi, nhưng sức khỏe không bằng trước nữa. Tôi cũng không muốn để bà gọi điện mà lại bị lệch múi giờ, phiền lắm, nên dứt khoát về nước luôn.”
“Vậy thì…” Triệu Hoan chỉnh lại từ ngữ một chút rồi nói, “Là ngày cậu đến trường báo danh bị Đường Đường nhìn thấy, sau đó trái tim mong manh của thiếu niên lại bị chọc trúng nữa chứ gì?”
Còn ôm hận đến tận bây giờ. Lời nói hơi chọc quê, nhưng Trình Kim An thật sự không cãi lại nổi.
“Còn không phải à, hôm đó lớp phó nhìn thấy tôi mà hết lắc đầu lại thở dài, thử hỏi đổi lại là ai mà không nghĩ ngợi chứ.”
Nghe kể nãy giờ, thấy câu chuyện lại vòng về mình. Tiết Đường chớp mắt, giải thích: “Hôm đó tôi chỉ cảm thán một chút về khoảng cách giàu nghèo thôi, chứ không có ý xem thường cậu, cũng không hề ghét người giàu.”
Trừ Trình Kim An ra, mấy người còn lại đều đã học chung hơn một năm.
Ai cũng biết sơ sơ hoàn cảnh gia đình của Tiết Đường. Đúng thật là không dư dả.
“Đấy thấy chưa, nói rõ là xong, mọi người vẫn là bạn học tốt mà.” Lưu Giang thở phào rõ to, “Hai người làm tụi này giật cả mình, thôi được rồi được rồi, giờ chơi tiếp nghiêm túc nha.”
…
“Tôi đi đây.” Trình Kim An đút tay vào túi, quay đầu bỏ đi, “Mấy cậu cứ chơi tiếp đi.”
Lưu Giang gọi với theo sau lưng, “Ơ, đi nhanh thế à?”
“Bận việc.”
Dứt lời, đã khuất bóng ngoài cửa phòng bệnh.
“Chắc mình cũng nên về thôi.” Thẩm Yến Hồi đứng dậy, “Tiết Đường còn phải nghỉ ngơi nữa.”
“Ờ ờ đúng rồi.” Lưu Giang phản ứng lại, “Thế tụi mình giải tán nhé?”
Đúng lúc tới giờ cơm, Vương Lỗi đề nghị: “Hay là đi ăn một bữa rồi hẵng về?”
“Đi chớ.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Tiền Hàm hỏi Triệu Hoan: “Đi chung không?”
Triệu Hoan lắc đầu, “Mấy cậu đi đi, tôi gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”
Tiết Đường khẽ kéo tay áo cô ấy, “Đi đi mà, anh tao đang tới rồi, có ảnh ở đó thì không sao đâu.”
“Vậy cũng được.” Triệu Hoan cũng đứng dậy, vẫn không quên dặn, “Có chuyện gì nhớ gọi cho tao đấy.”
Hai người bên này vừa dứt lời, tiếng tò mò của Lưu Giang lại vang lên: “Tiết Đường, cậu còn có anh trai nữa hả?”
Những người khác cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Phải đó, lần đầu mới nghe thấy luôn á.”
Tiết Đường mỉm cười, “Ừ, tôi có một người anh trai.”
“Hâm mộ ghê.” Hà Thiên Ngữ cảm thán, “Tôi chỉ có mỗi đứa em trai thôi, trời biết tôi muốn có anh trai đến mức nào.”
“Thôi khỏi trời biết.” Vương Lỗi giục, “Đi lẹ đi lẹ, để Tiết Đường nghỉ ngơi. Mấy cậu tám chuyện dữ vậy, người ta sắp tụt huyết áp rồi kìa.”
“Sao không nói bản thân cậu đi?”
“Tôi có nói mấy câu đâu, toàn là mấy người đó chứ.”
–
“Vừa phẫu thuật xong đã không buông nổi điện thoại à?” Giọng của Hạ Khâm vang lên ngay cửa phòng bệnh.
Tiết Đường đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Cô cười tươi với Hạ Khâm, “Phải cập nhật tin tức ngành nghề mọi lúc mọi nơi chứ.”
“Lúc cần nghỉ thì vẫn phải nghỉ.” Hạ Khâm nhắc nhở cô.
Tiết Đường gật đầu nghiêm túc, “Khắc ghi lời dạy.”
Hạ Khâm nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Thấy thế nào rồi?”
Tiết Đường chu chu môi, “Hơi khát.”
“Uống nước chưa?”
“Có uống một chút rồi.”
Hạ Khâm lướt nhanh trong đầu tính toán lại thời gian, “Giờ uống được rồi, nhưng chỉ được uống ít thôi.”
Ánh mắt Tiết Đường lướt qua người anh ấy, dừng lại ở cái cốc trên bàn đối diện, “Cho em uống một chút đi.”
Buổi chiều dù không đói, nhưng Tiết Đường khát đến mức cổ họng khô ran. Lúc được phép uống nước ít một, Triệu Hoan đã đút cho cô uống vài ngụm. Chắc là do ánh mắt khao khát của cô lúc nhìn vào ly nước khiến Triệu Hoan lo sợ cô sẽ thừa cơ uống quá nhiều, nên mới đem cốc đặt xa tầm với một chút.
Hạ Khâm mở nắp cốc, thêm ít nước nóng vào cho vừa ấm. Tiết Đường chống tay muốn ngồi dậy.
“Đừng cử động lung tung.” Hạ Khâm chống tay phải ra sau vai cô, đưa cốc đến bên miệng, “Uống chậm thôi.”
Uống xong, Tiết Đường rướn cổ nhìn ra phía cửa. Hạ Khâm hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như em nghe thấy tiếng bước chân.”
Hạ Khâm cũng quay lại nhìn. Không có ai cả.
“Chắc nghe nhầm rồi, hoặc là y tá đi ngang qua.”
Tiết Đường nằm xuống lại, kéo chăn lên, “Ừm, chắc vậy.”
–
Buổi tối, Triệu Hoan trải một tấm chăn mỏng lên giường phụ. Tiết Đường nhìn động tác của cô ấy, có chút lo lắng, “Tối ngủ vậy có ổn không?”
Triệu Hoan tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, “Vậy mà không ổn gì chứ, nằm thế này cũng thoải mái lắm, mày đừng lo cho tao nữa.”
“Ê.” Triệu Hoan quay đầu nhìn cô, “Mày vẫn chưa nói với mẹ à? Liệu anh mày có lỡ miệng không đó?”
Thật ra thì… Cũng chưa chắc đâu.
Hạ Khâm vốn không phải kiểu người biết nói dối, chỉ cần ai hỏi đến, khả năng bị lộ gần như là chắc chắn.
“Chắc không sao đâu.” Tiết Đường nói: “Tao cố ý không để anh ấy ở lại lâu.” Như vậy thì khó mà bị phát hiện.
“Thế còn người bạn thân kia của mày thì sao? Cô bạn tên là Viên Viên gì đó ấy, nhà hai người thân lắm mà?”
Tiết Đường chớp chớp mắt, yếu ớt đáp, “Cô ấy vẫn chưa biết…”
“Vẫn chưa biết?” Triệu Hoan xoay người, chống tay lên đầu, nhìn cô chằm chằm.
Giọng bỗng nghiêm túc hẳn: “Đường Đường, có những chuyện giữa bạn thân với nhau là không thể giấu. Có thể mày nghĩ là vì tốt cho cô ấy, nhưng nếu lỡ sau này cô ấy biết được rồi không nghĩ giống mày thì sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thấy cô không nói gì, Triệu Hoan lại bổ sung thêm: “Hai người quen nhau còn lâu hơn cả tao với mày, chắc chắn cô ấy hiểu mày hơn cả tao. Hai người làm bạn được nhiều năm như vậy, tao tin sẽ không xa cách chỉ vì chuyện này đâu. Nhưng tao nghĩ, nếu có chuyện gì mà mày có thể chủ động chia sẻ với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm.”
Trên mặt Tiết Đường không biểu hiện gì, nhưng từng lời đều nghe rất nghiêm túc.
“Mày cũng vậy, đúng không?” Cô hỏi.
Triệu Hoan mỉm cười với cô, “Tất nhiên rồi.”
Tiết Đường khẽ gật đầu. Triệu Hoan xoay người nằm ngửa, để lại không gian riêng cho cô.
Việc nói cho Lý Cảnh Viên biết… Thật ra nằm trong kế hoạch của Tiết Đường.
Chỉ là trong kế hoạch ban đầu, không phải lúc này. Cô vốn định sau khi xuất viện mới kể. Nhưng giờ thì cô biết, những lời Triệu Hoan nói đều đúng cả.
Tiết Đường nắm lấy điện thoại, bắt đầu gõ tin nhắn.
–
“Đường Đường, Trình Kim An là sao vậy?” Phòng bệnh im lặng một lúc, Triệu Hoan lại lên tiếng.
“Mày hỏi cái gì mà ‘sao’ cơ?” Tiết Đường phần nào đoán ra cô ấy đang hỏi gì, “Không phải mọi người đều có mặt ở đó rồi à?”
“Không đúng đâu.” Triệu Hoan chớp mắt với cô, “Trùng hợp vậy là lạ lắm đấy, mày thật sự tin lời cậu ta à?”
“Tin chứ.” Tiết Đường khẽ mím môi, hình như cũng chẳng có lý do gì để không tin.
“Thật hả?” Triệu Hoan cười cười, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Người trong cuộc thường mù mịt mà.
Cùng lúc đó, Trình Kim An đã đứng trên ban công nhà mình phơi gió được một lúc lâu rồi. Trong lòng vẫn thấy trống trải mơ hồ.
Anh rút từ túi ra một điếu thuốc châm lên, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi nhìn thấy. Thế là… kết thúc thật rồi hả?
Khoảng thời gian này, đúng là một trò hề. Anh cười cười, như tự giễu. Cũng phải, tự anh chuốc lấy mà thôi.
Điện thoại trong túi rung lên. Trình Kim An lấy ra nhìn, rồi dứt khoát ngắt cuộc gọi. Vừa bỏ vào, lại rung lên tiếp. Anh trượt tay nghe, giọng chẳng mấy thân thiện: “Làm gì?”
“Gắt vậy trời?” Lưu Giang ngơ ngác hỏi: “Ai chọc sếp Trình nhà ta rồi?”
“Không có gì thì tôi cúp đấy.” Trình Kim An chẳng có hứng dây dưa với cậu.
“Ê ê ê!” Lưu Giang vội vàng ngăn lại, “Tôi quan tâm anh em mình cũng không tính là chuyện à?”
Trình Kim An tặc lưỡi, “Bớt tởm đi, có gì nói lẹ.”
Lưu Giang cười hề hề, “Tôi chỉ muốn hỏi thăm chuyện tình cảm của anh em thôi mà~”
Không biết điều thì đừng có nhắc. Trình Kim An cố nén cơn giận sắp tuôn ra.
“Bớt xàm, ông im luôn dùm đi.”
Lưu Giang nghiêm túc hẳn: “Đừng im mà, nói thật đi, ông có từng nghĩ tới chuyện theo đuổi lại Tiết Đường không?”
“Tôi đuổi cái đầu ông ấy.”
“Ủa sao hôm nay ông cứ đuổi cái này cái kia hoài vậy trời.” Lưu Giang hạ giọng, thành khẩn nói, “Thật đó nha, ông với Tiết Đường ấy, trai tài gái sắc, trước kia dù có khúc mắc gì thì cũng từng có tình cảm thật mà. Giờ tôi thấy hai người cũng nói chuyện bình thường rồi, sao không nghĩ đến chuyện quay lại chứ? Hai người giờ đều độc thân, đúng là thời cơ trời cho luôn còn gì.”
Trình Kim An bật cười khẩy hai tiếng, “Ai nói là độc thân?”
“Hả? Không phải à?” Lưu Giang cứng họng trong chốc lát, giọng lập tức cao lên: “Trời ơi sếp Trình, ông chơi không đẹp nha! Ông yêu hồi nào vậy!”
Trình Kim An ngửa mặt nhìn trời, vô cùng bất lực.
“Tôi có nói là tôi đâu?”
“…Ý ông là?” Lưu Giang chết sững, “Ý ông là… Tiết Đường có bồ rồi á?!”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh vợ: Cái đầu óc gì thế không biết 【biểu cảm ghét bỏ】