
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 14: Rất xinh đẹp
Editor: Qin
“Không thể nào, chưa từng nghe nói gì luôn á.” Lưu Giang không tin: “Ông chưa coi video của Tiết Đường à? Nhìn cậu ấy kiểu gì cũng không giống người có bồ.”
Video, livestream… Thật sự là không có dấu vết nào của trai lạ.
“Nhưng mà nói thật cũng khó đoán.” Lưu Giang nhận xét tiếp: “Tôi thấy Tiết Đường không phải dạng đơn giản đâu.”
Cả hai đều lặng vài giây.
Trình Kim An nheo mắt lại: “Ý ông là gì đấy?”
Lưu Giang cảm thán: “Tụi mình chơi với nhau bao năm, đến giờ mới biết Tiết Đường còn có một người anh trai cơ mà.”
Chỉ vì chuyện đó thôi hả? Trình Kim An hừ khẽ, không giấu nổi vẻ coi thường.
Định nói gì đó nhưng lại kìm lại.
Dù âm thanh nhỏ nhưng vẫn đủ để đầu dây bên kia nghe được.
“Ê lão Trình, ông biết đúng không? Ủa không đúng, hai người từng là một đôi mà, ông biết cũng chẳng có gì lạ.”
Anh trai sao?
Trình Kim An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt. Phải rồi, là anh cùng cha khác mẹ. Chỉ nghe kể chứ chưa từng gặp.
Trình Kim An khẽ nhếch môi cười.
Anh dụi tắt điếu thuốc, mở cửa ban công bước vào nhà: “Thôi tôi cúp máy nha, còn có việc.”
“Giờ này rồi còn việc gì nữa chứ?”
Không trả lời mà trực tiếp dập máy.
Trình Kim An ngả lưng xuống sofa, gửi tin nhắn cho Lâm Càn Phi: [Trưa mai rảnh không? Mời ông với bạn gái đi ăn một bữa.】
Lâm Càn Phi: 【Để tôi hỏi cái đã.】
Khoảng một cuộc gọi sau.
Lâm Càn Phi: 【Cô ấy xin nghỉ sáng mai rồi, bạn thân nhập viện nên phải đi thăm. Nếu không gấp thì dời sang tối nha.】
Trình Kim An gõ từng chữ lên màn hình. Đợi thêm một ngày một đêm nữa… không chờ nổi.
Trình Kim An: 【Vậy ăn sáng đi, tám giờ nhé? Ăn xong tiện đường đưa cô ấy qua viện luôn.】
Lâm Càn Phi: 【… Ông lại định giở trò gì nữa đấy?】
Trình Kim An: 【Tin tôi đi bạn yêu, tôi chỉ đơn thuần muốn mời ăn sáng thôi.】
Gửi tin rồi mà vẫn chưa thấy phản hồi. Chắc đang bàn bạc với bạn gái.
Trình Kim An chán đến mức lướt điện thoại linh tinh. Ngay sau đó, một thông báo từ Weibo đặc biệt bật lên.
【Tiết Đường: Do vấn đề sức khỏe nên mình cần nhập viện vài hôm. Lịch livestream tạm dời lại nhé các bạn~】
Bài đăng cách đây năm phút.
Dù lượng fan trên Weibo không nhiều bằng bên nền tảng video ngắn, nhưng cũng lên tới mấy chục nghìn người. Chỉ trong chớp mắt, bình luận đã ùn ùn kéo tới.
Tiết Đường cũng rep lại vài comment, toàn là những bình luận được gửi từ sớm.
Trình Kim An lướt xuống xem tiếp, gần như tất cả đều là lời hỏi han quan tâm, có người hỏi lý do, có người dặn dò giữ gìn sức khỏe.
Chỉ có điều mấy cái cách gọi đó thì… nào là bé yêu, bảo bối, vợ iu, chị gái…
Toàn thứ nghe muốn sặc. Chị gái còn chấp nhận được.
Trình Kim An trợn trắng mắt: tụi bây biết gọi không có nghĩa là tao không biết.
Anh bắt đầu gõ chữ, mặc kệ luôn cả tin nhắn Lâm Càn Phi vừa gửi. Gõ liền hai dòng, lướt lại xem thấy ổn áp liền bấm gửi.
–
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ Trình Kim An đã dậy. Thực ra anh ngủ không nhiều, gần hai giờ sáng mới chợp mắt. Nhưng tinh thần lại cực kỳ tỉnh táo.
Vừa thức dậy đã gọi điện đặt bàn ở một nhà hàng chuyên bán điểm tâm Quảng Đông.
Dọn dẹp sơ sơ một chút, ông chủ Trình hài lòng nhét chìa khóa xe vào túi rồi ra khỏi nhà.
Lý Cảnh Viên và Lâm Càn Phi yêu nhau gần một năm, nhưng tổng cộng cũng chỉ gặp Trình Kim An chừng ba bốn lần. Mà lần nào cũng chỉ là tình cờ đụng mặt, chưa từng ngồi ăn chung, càng đừng nói đến việc được hẹn gặp riêng như hôm nay.
Tối qua nghe Lâm Càn Phi nói chuyện này, cô nàng còn thấy khó tin.
Lúc lên cầu thang, Lý Cảnh Viên kéo tay Lâm Càn Phi, nhỏ giọng hỏi: “Chút nữa vào trong em nên nói gì nhỉ? Nói cảm ơn anh Trình đã mời hả?”
Lâm Càn Phi nhìn bạn gái: “Phải khách sáo vậy luôn?”
“Đâu có khách sáo, là phép lịch sự đó.” Lý Cảnh Viên nghiêm túc, “Dù gì đây cũng là lần đầu tiên bạn anh chủ động mời tụi mình đi ăn, dù là ăn sáng.”
“Anh ấy dễ tiếp xúc không? Em thấy có vẻ hơi lạnh lùng, em còn chưa từng nói chuyện với anh ấy bao giờ luôn á.”
Cô nàng hỏi liên tiếp, Lâm Càn Phi hơi bị chóng mặt, bật cười: “Đừng lo, anh ở đây nè, sao để em ngại được. Mà em nhớ nha, cái kiểu lạnh lùng đó… không dính dáng gì tới ổng đâu.”
“Thật hả?” Lý Cảnh Viên vẫn bán tín bán nghi, Trình Kim An lúc không cười nhìn đúng là có hơi lạnh thiệt.
Chưa kịp hỏi thêm, đã thấy người đứng chờ sẵn.
Trình Kim An đứng dậy đón tiếp.
Lâm Càn Phi liếc anh một cái: “Hiếm à nha.”
“Biết gì mà nói.” Trình Kim An hơi nghiêng đầu, cười nhẹ với Lý Cảnh Viên: “Lịch sự cần có.”
Lâm Càn Phi cười khan hai tiếng: “Ờ.”
Một người, hai người, ai cũng đàng hoàng lễ độ.
Bữa sáng hôm đó diễn ra rất tự nhiên, dễ chịu.
Với chuyện xã giao, chỉ cần Trình Kim An muốn, thì gần như nắm chắc mười phần.
Lý Cảnh Viên lại là kiểu hoạt ngôn, có cô nàng ở đó thì không bao giờ có chuyện im lặng.
Ăn xong một bữa, Lâm Càn Phi suýt nữa tưởng mình là người thừa.
Sắp ăn xong, Trình Kim An bất ngờ nhắc đến chuyện bán nhà hồi trước.
“Hồi đó bận quá, không có thời gian lo vụ đó, may mà có anh em tốt giúp một tay.” Câu này là khen Lâm Càn Phi, nhưng lại nói với Lý Cảnh Viên.
Lâm Càn Phi nhìn anh không chớp mắt. Bận? Mặt dày vậy luôn hả?
Rõ là lười thì có.
“Ê!” Lý Cảnh Viên cười tít mắt, “Hai người là anh em, còn là bạn cùng phòng ở nơi xa nhà nữa, ảnh giúp là chuyện nên mà.”
Lâm Càn Phi liếc bạn gái mình một cái. Thôi rồi, người thừa đích thị là anh ấy.
“Người mua nhà của tôi là bạn em hả?”
Câu hỏi nghe đúng là đột ngột thật. Rõ ràng đã từng nói rõ mối quan hệ rồi.
Lâm Càn Phi lười trả lời, nhưng Lý Cảnh Viên thì vẫn nhiệt tình: “Ừ, bạn thân từ nhỏ luôn đó, em quen từ hồi tiểu học rồi.”
“Quen từ nhỏ luôn?” Trình Kim An cười nhàn nhạt, “Chắc thân thiết lắm nhỉ.”
Lý Cảnh Viên gật đầu cái rụp: “Tất nhiên rồi. À mà hai người cũng từng gặp nhau rồi ấy nhỉ? Hôm anh đến lấy đồ, nó cũng đang ở nhà, là người mở cửa cho anh đó.”
Trình Kim An khẽ “ừ” một tiếng: “Hôm đó có thấy.”
Rồi còn nói thêm: “Xinh lắm.”
“Phải không!” Lý Cảnh Viên mắt sáng rỡ, “Nó đẹp lắm luôn, em thấy nhiều sao nữ trên tivi còn không bằng nó nữa á.”
Trình Kim An cúi đầu như đang nhớ lại gì đó.
Một lúc lâu sau mới ngẩng lên: “Cũng lâu rồi, cụ thể mặt mũi ra sao thì nhớ không rõ lắm.”
“Có ảnh không?”
Lâm Càn Phi bật cười khẩy, thì ra mục đích là đây. Mắt nhắm trúng người ta rồi đấy hả?
Lý Cảnh Viên cũng mơ hồ cảm thấy gì đó. Chẳng lẽ… người ta định theo đuổi Đường Đường nhà cô nàng?
Mà nghĩ kỹ lại thì… cũng không tệ lắm.
Người trước mặt này vừa đẹp trai, nói chuyện duyên dáng, lại còn có sự nghiệp ổn định. Quan trọng là anh em thân thiết với Lâm Càn Phi. Thân càng thêm thân, chẳng phải quá tốt à!
“Có chứ.” Lý Cảnh Viên bắt đầu lục điện thoại, “Để em tìm cho anh.”
Lục mãi mất mấy phút.
Trình Kim An trêu: “Ảnh cũng nhiều đấy nhỉ?”
Lý Cảnh Viên tưởng anh nói vì chờ lâu, ngại ngùng cười cười: “Em thích lưu ảnh, từ hồi tiểu học là có rồi, nên tìm hơi lâu một chút.”
Tiểu học cũng có cơ đấy.
Trình Kim An bật cười: “Cũng hay mà, người sống tình cảm.”
Vừa nói xong, Lý Cảnh Viên đã giơ điện thoại lên cho anh xem: “Đó, đẹp không?”
Tấm ảnh trước mặt này, Trình Kim An đã từng thấy.
Hơn một năm trước, Tiết Đường từng đăng trên Weibo. Hồi đó là mùa hè, cô mặc áo trễ vai màu trắng, tóc buộc gọn sau gáy, vài lọn tóc con rũ nhẹ trước trán.
Dưới bài đăng ấy có một bình luận khiến Trình Kim An ấn tượng mãi.
“Đây chẳng phải chính là thần nữ sao?”
Hôm đó, anh đã nhìn chằm chằm câu này rất lâu, rồi âm thầm thả tim.
“Em chụp hả?” Anh hỏi.
“Ừa.” Lý Cảnh Viên rất tự tin về kỹ năng chụp ảnh của mình, “Tấm này không chỉnh sửa đâu nha, em chỉ chỉnh nhẹ filter thôi, chứ cơ bản toàn ảnh gốc. Bạn thân em là đại mỹ nữ chính hiệu, thuần tự nhiên 100%.”
“Thuần tự nhiên á?” Trình Kim An lại hỏi, “Vậy cô ấy có anh chị em gì không? Có ai cũng xinh như vậy không?”
Lý Cảnh Viên đảo mắt một vòng. Cô nàng biết Tiết Đường từng có một chị ruột, nhưng chưa từng gặp nên không tiện đánh giá.
Còn Hạ Khâm ấy hả, đúng là đẹp trai thật, nhưng đâu có máu mủ gì với Tiết Đường.
Cô nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Nó có một người anh cũng khá đẹp trai. Cũng xem như là nhìn em lớn lên từ nhỏ.”
“Còn có một ông anh như vậy à?” Lâm Càn Phi cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao chưa bao giờ nghe em nhắc đến?”
Lý Cảnh Viên ngẩn người: “Cái này cũng phải nhắc sao? Có phải anh ruột em đâu.”
Trình Kim An nhân lúc chen vào: “Khá đẹp trai là cỡ nào? Đẹp trai hơn bạn trai em không?”
“Khác nhau mà.” Lý Cảnh Viên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, còn liếc nhìn Lâm Càn Phi một cái giữa chừng: “Kiểu hai người hoàn toàn khác nhau, khó so sánh lắm.”
Lâm Càn Phi bật cười, “Có ảnh không? Anh cũng muốn xem thử anh trai kiểu gì mà dữ vậy.”
“Em không có.”
Lâm Càn Phi vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp dứt thì nghe cô nàng nói tiếp: “À không đúng, chắc có trong vòng bạn bè của ảnh.”
Nói xong, cô nàng thật sự bắt đầu lướt tìm.
Lâm Càn Phi chết lặng tại chỗ. Trình Kim An thì ngồi xem vui như hội.
Cô nàng này đúng là độ nhạy cảm thấp thiệt. Nhưng mà cũng đỡ phiền.
Chắc do nội dung vòng bạn bè ít, nên Lý Cảnh Viên lướt vài cái đã tìm được tấm ảnh mình muốn.
“Nè, trông nghiêm túc lắm ha.” Cô nàng đưa ảnh cho cả hai xem. “Bên trái là bạn thân em, bên phải là mẹ nó, ảnh tốt nghiệp mà nhìn ai cũng có vibe lạnh lùng.”
Ánh mắt Trình Kim An vẫn vô thức dừng lại ở người bên trái.
Anh nhớ chuyện này. Hồi đó hai người vẫn còn bên nhau, Tiết Đường từng nói sẽ đi dự lễ tốt nghiệp của anh trai.
Tầm mắt anh dịch sang phải.
Đêm qua, Trình Kim An đã tránh đi đúng lúc.
Tuy không nhìn rõ mặt người trong phòng, nhưng đường nét nghiêng ấy…
Chính là người trong ảnh. Không thể nhầm được,
Trình Kim An bất chợt bật cười.
Lần đầu tiên thấy ghét cái trí tưởng tượng phong phú của mình.
Tiếng cười đó khiến hai người kia cũng nhìn sang.
Trình Kim An giải thích: “Nhìn thật sự có hơi lạnh lùng.”
“Không chỉ lạnh lùng đâu.” Lý Cảnh Viên tặc lưỡi hai tiếng, “Lúc nhỏ em còn hơi sợ ảnh cơ.”
“Giờ thì sao?” Lâm Càn Phi hỏi.
Lý Cảnh Viên nghĩ nghĩ: “Thật ra vẫn hơi… nhưng chắc không phải sợ, là kiểu kính nể? Nói chung là áp lực mạnh.”
“… Ờ ha.”
Một bữa ăn kết thúc.
Người vui vẻ nhất chính là Trình Kim An. Còn người vẫn thấy có gì đó sai sai, không cam lòng chính là Lâm Càn Phi đang đưa bạn gái đến bệnh viện.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Yeah! Ăn sáng vui quá trời.
Lâm Càn Phi: Ha ha, tui không vui chút nào hết.