Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 12

Trước Tiếp

Chương 12: Tôi thấy tinh thần còn tốt lắm, nói năng lanh lẹ

 Editor: Qin


Ánh nhìn hội tụ, đôi khi chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Phòng bệnh lặng đi vài giây, sau đó là tiếng Lưu Giang vang lên đầy khoa trương: “Cái gì vậy trời? Lại còn có chuyện tụi này không biết nữa à? Không lẽ hai người lén lút quay lại sau lưng tụi này rồi hả?!”

Một combo ba câu chí mạng. Mà còn là kiểu đập thẳng vô mặt không cho người ta né.

Mấy người còn lại đều mang vẻ mặt hóng chuyện, thậm chí còn có mấy đứa lộ liễu muốn xem kịch.

Trình Kim An không nói gì.

Không khí bắt đầu ngượng ngùng.

Tiết Đường không nhịn được, mở miệng giải vây: “Hôm qua tình cờ gặp thôi, anh ấy đến thăm bạn mà nhầm bệnh viện.”

Nhầm bệnh viện?

“Nhầm kiểu gì kỳ vậy?” Lưu Giang tỏ vẻ khó tin, “Lão Trình, ông còn trẻ mà sao đầu óc đã mơ hồ thế hả?”

Lúc này Trình Kim An mới từ tốn lên tiếng: “Hôm qua có uống chút rượu, hoa mắt nhìn nhầm.”

“Ông có uống bao nhiêu đâu mà!” Vương Lỗi liếc anh một cái, rồi quay sang phía Thẩm Yến Hồi: “Không phải hai ông đi sớm nhất à?”

Trình Kim An nhún vai: “Già rồi, tửu lượng yếu đi thôi.”

“Thế bạn ông… không nằm ở viện này mà?” Hà Thiên Vũ hỏi ra điều mà ai cũng thắc mắc.

Tiết Đường cũng im lặng không lên tiếng.

Thực ra cô cũng rất muốn biết.

Trình Kim An hơi nhướng mắt, trả lời đầy ung dung: “Chuyển viện rồi, bệnh viện thành phố tốt hơn.”

Câu này anh nói kéo dài, thái độ cực kỳ bình thản.

Lưu Giang bĩu môi, nhịn không nổi mà chọc: “Nghe ông nói mà chuyện chuyển viện cứ như đi ăn cơm vậy đó.”

Trình Kim An lạnh nhạt: “Thì đúng là đơn giản mà.”

Hết gì để nói rồi.

“Bạn ông sao rồi?” Vẫn có người nhớ hỏi thăm.

“Có vẻ ổn mà.” Trình Kim An đáp, “Tôi thấy tinh thần còn tốt lắm, nói năng lanh lẹ.”

Ơ???

Tiết Đường ngẩng đầu, nghe cứ kỳ kỳ.

“Bạn bị bệnh gì vậy?” Có người hỏi.

Trình Kim An đáp: “Chắc là cảm cúm gây ra.”

Lúc này Thẩm Yến Hồi, người nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng nhắc: “Tầng này là khoa ngoại tiêu hoá, cảm cúm mà cũng nhập viện ở đây hả?”

Trình Kim An: “…”

Phải mất một lúc lâu, lông mày mới khẽ động, miễn cưỡng đáp: “Chắc là cảm xong bị tiêu chảy luôn.”

Lưu Giang tặc lưỡi một tiếng, bắt đầu cảm khái: “Giờ tới mùa là lại bùng dịch cảm cúm, sống sao nổi nữa trời…”

“Chuẩn luôn.” Vương Lỗi tán đồng.

Hà Thiên Vũ đưa mắt nhìn mấy người đang tám chuyện, bỗng nhiên nói: “Mấy người không thấy tổ hợp hôm nay trông quen quen à?”

Cả đám liếc nhìn nhau, ánh mắt chạm mắt.

Bỗng ký ức ngủ yên bỗng ùa về.

Lưu Giang vỗ tay cái bốp: “Trời ơi, đây chẳng phải là tổ thơ ca trứ danh của tụi mình hồi đó sao?!”

Hồi đó là vào cuối học kỳ I năm lớp 11.

Trường Nhất Trung tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, mỗi lớp phải cử hai tiết mục lên biểu diễn.

Lớp họ thì tiết mục đầu tiên sắp xếp rất nhanh.

La Thiến Thiến chọn ba bạn nữ làm tiết mục múa. Là uỷ viên văn nghệ của lớp, lẽ ra cả hai tiết mục phải do cô ta phụ trách.

Nhưng cô ta viện lý do phải luyện tập vất vả, liền quăng hẳn tiết mục còn lại cho lớp trưởng.

Cũng chính là Lưu Giang.

Lưu Giang thì làm gì có tài cán gì nổi bật.

Ban đầu còn định lôi vài đứa hát hay lên sân khấu hát đại bài cho xong. Ai ngờ chẳng ai chịu nhận.

Bó tay bó chân, cuối cùng cậu đành chọn một tiết mục vừa dễ chuẩn bị lại ít rủi ro nhất, chính là ngâm thơ.

Những người tham gia đều là do cậu tốn bao công sức chọn ra, còn phải năn nỉ mãi mới gật đầu.

“Đúng thiệt luôn á.” Vương Lỗi tặc lưỡi hai tiếng: “Thế nào gọi là duyên phận, chính là tám người tụi mình ngồi đây nè.”

“Chuẩn rồi.” Tiền Hàm cũng thấy quá vi diệu: “Rõ ràng tụi mình đâu có hẹn nhau đâu mà!”

“Duyên số đó.” Vương Lỗi hất cằm về phía cô: “Đã nói rồi mà, mấy đứa tụi mình là có duyên với nhau lắm.”

Với lần ngâm thơ đó, ký ức của Tiết Đường cũng vô cùng rõ ràng.

Không phải vì gì to tát.

Mà là vì lần ấy chính là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cô và Trình Kim An.

Trước đó, Tiết Đường luôn cho rằng Trình Kim An có lẽ không thích cô. Hoặc nói thẳng ra là có phần bài xích.

Sau khi Trình Kim An chuyển tới, vị trí của anh là ngay sau lưng cô.

Thế mà suốt gần một học kỳ trôi qua, số lần họ thật sự nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tiết Đường khi đó là kiểu người không giỏi chủ động bắt chuyện với người khác. Nhưng Trình Kim An thì không phải.

Ngay tuần đầu tiên chuyển đến, anh đã hòa nhập nhanh chóng với đám con trai trong lớp. Thậm chí với mấy bạn nữ cũng có thể trò chuyện thoải mái, thỉnh thoảng còn đùa giỡn vài câu.

Tiết Đường từ sớm đã phát hiện ra kiểu “đối xử phân biệt” đó.

Nhưng nói thật, cô cũng không để bụng lắm nên chẳng suy nghĩ gì thêm.

Hôm tổ chức lễ kỷ niệm trường rơi vào thứ Sáu.

Sau khi tất cả các tiết mục biểu diễn kết thúc, đúng lúc tan học.

Để chúc mừng “tiểu đội ngâm thơ” hoàn thành tốt đẹp, Lưu Giang đề xuất đi ăn mừng.

Dù tiết mục chẳng phải gì quá khó khăn, nhưng vừa mới xuống sân khấu không mắc lỗi nào, ai nấy đều còn đang rất hưng phấn nên không ai phản đối.

Tám người cùng nhau kéo đến một quán nướng gần trường.

Năm đó, trò chơi “thật lòng hay thử thách” đang rất thịnh hành trong giới học sinh cấp ba. Có người đề xuất muốn chơi, những người còn lại cũng đồng ý ngay không do dự.

Lưu Giang nhờ chủ quán lấy cho một chai nước ngọt rỗng, bắt đầu xoay trên bàn.

Tiết Đường xui xẻo trở thành người đầu tiên “được chọn”.

“Này này.” Lưu Giang cười hề hề, “Chọn thật lòng hay thử thách đây?”

Tiết Đường không chút do dự: “Thật lòng.”

“Vậy ai muốn hỏi nè?” Lưu Giang nhìn quanh.

Không ai lên tiếng.

“Không ai muốn hỏi gì hả?” Triệu Hoan liếc một vòng, lúc đó cô ấy với Tiết Đường đã thân rồi, thật sự cũng chẳng có chuyện gì cần hỏi cả.

Cô ấy quay sang Lưu Giang: “Vậy xoay chai lần nữa đi, trúng ai thì người đó hỏi.”

“Ừ, được đó.”

“Tôi thấy hợp lý.”

“Như vậy hay hơn.”

Thật ra không phải không muốn hỏi, mà là vì Tiết Đường bình thường ít nói, mọi người không biết cô có dễ nổi giận hay không, nên không ai dám hỏi bừa.

Đem cơ hội “tìm hiểu” cô giao cho số phận cũng là cách an toàn.

Và “số phận” cuối cùng chỉ vào Trình Kim An.

Khi miệng chai chậm rãi xoay về phía anh, anh có thể nghe rõ tiếng thở phào của mấy người xung quanh.

Trình Kim An nhún vai, vẻ chẳng để tâm gì: “Được thôi, để tôi hỏi.”

Hai người họ ngồi đối diện nhau. Khoảnh khắc này, ánh mắt của anh hoàn toàn không lệch đi đâu, khóa chặt lấy Tiết Đường.

“Lớp phó, có phải cậu coi thường tôi không?”

Cả bàn bỗng chốc đông cứng.

Vài đôi đũa gắp thịt đang lơ lửng giữa không trung như bị đông cứng, một lúc lâu mới thả về đĩa.

Dù anh cười nói câu đó, nhưng mọi người đều cảm nhận được anh không đùa.

Tiết Đường cũng sững người.

Cô từng xem thường anh khi nào chứ?

Cô ngẩng lên nhìn thẳng lại, trong đầu nhanh chóng tua lại từng chuyện cũ, cố tìm xem đã từng để lộ ra biểu hiện gì khiến người ta hiểu lầm như vậy?

Hình như trừ ngày đầu tiên anh chuyển tới, hai người chưa từng thật sự tiếp xúc gì nhiều.

Không lẽ là vì hôm đó cô phủ nhận chuyện đã nhìn anh ở cổng trường?

Hay là anh vốn không tin, rồi lại hiểu lầm sâu hơn?

Tiết Đường nghiêng về khả năng thứ hai.

“Xàm quá rồi.” Lưu Giang chen ngang, cười ha hả: “Ai mà không ưa ông chứ!”

Không ai phản ứng lại.

“Không có.” Tiết Đường nhìn thẳng, ánh mắt không trốn tránh: “Tôi chưa từng xem thường cậu.”

Giọng cô rất nhẹ nhưng lại vô cùng kiên định.

“Được rồi được rồi.” Lưu Giang lại cầm chai lên định xoay tiếp, “Nào nào, tới lượt người tiếp theo.”

Người “may mắn” thứ hai Trình Kim An.

Cả đám: “…”

Trình Kim An cúi xuống liếc cái chai, cười khẽ, rồi ngước mắt nhìn người đối diện: “Chọn thật lòng.”

Xong luôn.

Tiết Đường nghiêng đầu liếc Lưu Giang, hỏi: “Lớp trưởng, cậu còn xoay nữa không?”

Lưu Giang phất tay: “Thôi khỏi xoay, cậu hỏi đi cậu hỏi đi.”

“Được.” Tiết Đường quay lại nhìn Trình Kim An: “Cậu  nghĩ vậy là vì chuyện hôm đó ở cổng trường sao?”

Vương Lỗi nhô đầu ra, không nhịn được chen vào: “Ê nhưng mà đó là hai câu hỏi rồi còn gì?”

“Câm miệng.”
“Đừng lắm lời.”
“Thụt đầu vô đi.”

Vương Lỗi: “……ờ.”

“Lớp phó…” Trình Kim An gọi cô một tiếng, rồi tiếp: “Không phải cậu bảo là nhìn nhầm à? Hóa ra lớp phó cũng biết nói dối hả?”

Vương Lỗi lại thò đầu ra: “Ơ cái này là phản vấn rồi còn gì…”

“Biến!” Hà Thiên Vũ bị chắn tầm nhìn, túm cổ áo kéo Vương Lỗi về chỗ.

“Rốt cuộc hai người sao vậy?” Triệu Hoan chịu hết nổi, “Có chuyện thì giải quyết luôn đi, đừng có dựng phim hành động ở đây nữa.”

Tiền Hàm cũng hùa theo: “Phải đó, đều là bạn học mà, có hiểu lầm thì cứ nói cho rõ.”

Hiểu lầm à?

Tiết Đường thật sự hơi hoang mang.

Cô đáp trước: “Chẳng qua tôi cảm thấy có vài chuyện càng giải thích lại càng dễ sai hơn.”

Rồi hỏi ngược lại đầy chân thành: “Phải chăng là cậu hiểu lầm tôi?”

“Thật sự là hiểu lầm?” Có lẽ vì ánh mắt cô quá nghiêm túc, Trình Kim An giọng cũng dịu đi: “Cậu thật sự không xem thường tôi?”

Ủa?

Sao còn xác nhận lại nữa vậy trời??

Tiết Đường hiếm khi cảm thấy bất lực như lúc này: “Tôi là người đi xe buýt, còn bị mưa tạt ướt hết, thì tôi xem thường cái người bước xuống từ siêu xe làm gì?”

“Chuẩn luôn.” Lưu Giang vỗ vai Trình Kim An, “Nhất định là ông hiểu nhầm rồi. Nhưng mà nói nghe coi, siêu xe đó là xe gì vậy hả?”

Trình Kim An lườm cậu một cái.

Không muốn trả lời thì sợ bị nói kiểu cách, nên anh đáp cụt lủn: “Bentley.”

Giọng rất chi là khó ở.

Mấy người còn lại đều đơ ra.

Lưu Giang yếu ớt hỏi: “Đó có phải là chiếc xe duy nhất và đỉnh nhất nhà ông không?”

Trình Kim An mặt mày nhăn nhó: “Không phải.”

Trình Kim An giàu thì ai cũng biết rồi.

Chỉ cần để ý đến mấy món quần áo giày dép mặc dưới đồng phục là nhận ra.

Nhưng hồi ấy, ai mà bình thường chỉ dùng Bentley để đi học thì đúng là không phải kiểu giàu tầm trung nữa rồi.

Vương Lỗi lắc đầu thở dài: “Thì ra rich kid lại ở ngay bên cạnh tôi mà tôi không biết.”

“Cút.” Trình Kim An rất không thích từ ‘rich kid’.

Vương Lỗi cười toe toét, gãi đầu: “Trời ơi tui mà được gọi vậy thì tui mừng chết luôn.”

“Cũng đâu phải từ xấu gì đâu.” Thẩm Yến Hồi nãy giờ im lặng cũng góp lời: “Chỉ là từ mô tả thôi mà.”

Trình Kim An cười nhạt: “Tụi ông đâu có từng bị người khác móc mỉa vì từ đó.”

Trước cấp hai, Trình Kim An thuộc kiểu học sinh gương mẫu.

Ngoan ngoãn, biết nghe lời, học giỏi, chưa từng khiến ba mẹ phải lo lắng điều gì. Tất cả những tính từ tích cực người ta hay gán cho “học sinh giỏi” gần như đều áp vào anh được.

Sau này vào cấp hai, anh ngồi cùng bàn với một cô bạn, cả hai chơi cũng thân. Trong lớp lại có một cậu con trai thích cô bạn đó, rồi ngày nào cũng chọc ghẹo gây sự với anh.

Ban đầu anh còn không để tâm, nghĩ rằng cùng lớp với nhau thì tránh xung đột là tốt nhất, nên ai nói gì cũng lơ.

Nhưng càng về sau người kia càng quá đà, không biết moi đâu được thông tin về gia đình anh, bắt đầu bêu riếu khắp lớp nào là công tử bột, nào là giàu chảnh, nào là bám váy mẹ.

“Vậy thôi hả?” Vương Lỗi vẫn chưa hiểu lắm: “Ờ thì nó nói vậy thì kệ nó chứ? Nó nói ông đi học có ba mẹ đưa đón thì tức là thật à? Còn cái chuyện ‘bám váy mẹ’ thì đúng là nó xàm thiệt.”

Trình Kim An liếc qua bằng ánh mắt rất chi là oán trách: “Nhưng hồi đó tôi đúng là được ba mẹ đưa đón.”

Cả bọn lại im phăng phắc.

Một lúc sau anh lầm bầm thêm: “Còn cái vụ bám váy mẹ là xàm thiệt.”

“HAHAHAHA”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trình: Bà nói chuyện khéo lắm ha.

Tiết Đường: Ủa? Em vừa bị mỉa mai hả???

Trước Tiếp