Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 11

Trước Tiếp

Chương 11: À, tôi đến nhầm bệnh viện

 Editor: Qin


Giọng nói này rất quen.

Giây kế tiếp, hành lang bỗng chốc im phăng phắc.

Tiết Đường chớp chớp mắt, xác nhận lại cảnh trước mắt xem có phải mình đang mơ không.

Rõ ràng mới lúc trước còn chỉ thấy trong ảnh trên điện thoại, sao giờ người ta lại đứng ngay trước mặt cô rồi?

Đúng là xuất quỷ nhập thần thật sự.

“Sao anh lại ở đây?” Tiết Đường hỏi.

Trình Kim An nhìn thẳng về phía cô.

Y tá đứng cạnh thấy vậy bèn hỏi: “Anh đến tìm cô ấy à?”

“Không.” Trình Kim An quay mặt sang, lặp lại: “Không phải tìm cô ấy.”

Tiết Đường cười gượng, hơi ngượng ngập: “Bạn anh cũng nằm viện ở đây à? Trùng hợp ghê.”

Trình Kim An khẽ “ừ” một tiếng.

Y tá nhanh nhảu tiếp lời: “Bạn anh tên gì, tôi tra giúp.”

Trình Kim An dừng lại chốc lát: “Tôi tự hỏi cậu ấy là được.”

Nói xong còn chủ động lùi ra sau mấy bước.

Y tá không nhịn được bĩu môi. Đẹp trai thì sao chứ? Đến tìm người mà cũng vòng vo. Đúng là làm màu.

Cô ấy lại nhìn sang Tiết Đường vẫn chưa rời đi, giọng lập tức dịu hẳn: “Em còn chuyện gì sao?”

Tiết Đường gật đầu: “Em muốn nhờ chị giúp một chuyện…”

Tóc rối hơi chặt, dù y tá đã rất nhẹ tay nhưng vẫn chẳng tránh khỏi kéo rụng mấy sợi.

Tiết Đường đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn chị.”

“Không có gì.”

Tiết Đường xoay người định đi, lại thấy Trình Kim An vẫn còn đứng đó, cúi đầu cầm điện thoại.

Không nhịn được cô hỏi: “Anh vẫn chưa tìm thấy bạn hả?”

Trình Kim An thu điện thoại lại: “À, tìm nhầm bệnh viện rồi.”

“…”

Cảm giác cạn lời không biết nói gì bỗng chốc tràn ngập không khí.

Ánh mắt của chị y tá càng hiện rõ ba phần khinh bỉ.

Tiết Đường ngơ ngác gật đầu, xoay người định quay về phòng bệnh.

“Ê.”

Trình Kim An lên tiếng gọi cô lại.

“Nghe Triệu Hoan nói em bị bệnh?”

Tiết Đường cúi đầu liếc bộ đồ bệnh nhân trên người.

Ờm… cũng hơi rõ rồi ha.

Cô nói: “Ừm, không nghiêm trọng lắm.”

Trình Kim An thu lại ánh nhìn: “Thế nhưng vẫn phải phẫu thuật đúng không.”

Hai người đứng cách nhau một đoạn, giọng anh lại nhỏ, cô không nghe rõ lắm.

“Hả?” Cô hỏi lại.

“Không có gì.” Trình Kim An ngẩng đầu, nói, “Ngủ một giấc, mai tỉnh dậy là ổn thôi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tiết Đường bỗng cảm thấy bình yên lạ thường.

“…Ừ.”

Nhìn bóng lưng anh quay đi, ánh mắt của Tiết Đường không tự chủ lại bị hút theo.

Hóa ra phía sau quần còn có cả dây xích.

Cô nhớ hồi cấp ba, Trình Kim An từng bị thầy chủ nhiệm gọi tên chỉ vì đeo dây xích quần đấy.

Thế mà chớp mắt gần mười năm trôi qua, không ngờ mốt này lại quay vòng thật rồi.

“Em gái à, người đó là bạn em à?” Đợi đối phương đi khỏi, y tá mới lên tiếng hỏi.

Bạn? Hình như cũng không hẳn?

Tiết Đường khẽ lắc đầu: “Chỉ là bạn học cũ thôi ạ.”

Y tá gật gù, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Chị thấy bạn học cũ này của em nhìn không được đứng đắn cho lắm.”

Tiết Đường: “Vậy ạ?”

“Phải rồi!” Y tá bồi thêm: “Em không thấy cách ăn mặc vừa nãy của anh ta à? Nhìn cái kiểu đó là biết chuyên đi lừa mấy cô gái nhỏ!”

Tiết Đường: “Chắc cũng không đến mức đó đâu chị.”

“Sao lại không?” Y tá liếc cô, giọng đầy thiện chí khuyên nhủ: “Bây giờ mấy thằng con trai đều có tâm cơ lắm đó, muốn đạt được mục đích thì chẳng chuyện gì mà không làm.”

Tiết Đường không biết đáp lại ra sao, đành cười trừ.

Tiết Đường là ca mổ đầu tiên trong buổi sáng.

Tám giờ đúng bắt đầu.

Triệu Hoan đến lúc 7 giờ 20.

Lúc cô ấy vào phòng thì Tiết Đường đã rửa mặt xong xuôi.

“Có hồi hộp không?” Cô ấy hỏi.

Tiết Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Có một chút.”

“Không sao đâu.” Triệu Hoan vỗ vai an ủi: “Tao vừa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói ca này nhanh lắm, cùng lắm là một tiếng rưỡi, hai tiếng là xong. Mày ngủ một giấc, tỉnh dậy là nhẹ nhõm liền.”

Nghe quen quen ha…

Tiết Đường nhìn cô ấy, khẽ cười: “Ừm.”

Bảy giờ rưỡi, y tá vào phòng thông báo một số điều cần lưu ý.

Tầm mười mấy phút sau, Tiết Đường được đẩy vào phòng mổ.

Vì polyp của cô hơi lớn nên bác sĩ quyết định gây mê toàn thân.

Lúc tiêm có hơi đau một chút, nhưng không lâu sau cô đã hoàn toàn mất ý thức.

Lần tỉnh lại tiếp theo, cô đã được đưa về lại phòng bệnh cũ.

Vừa hé mắt mở ra, Triệu Hoan liền gọi: “Đường Đường, mày tỉnh rồi à?”

Tiết Đường khẽ mấp máy môi: “Khô quá…”

Triệu Hoan cầm ly nước và tăm bông chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng chấm lên môi cô.

“Bác sĩ mới dặn nè, giờ chưa được uống nước đâu, phải đợi đến tối mới được uống. Ăn thì còn lâu nữa, ít nhất phải sau mười hai tiếng.”

Tiết Đường gật đầu, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Giọng cô khàn khàn, hơi yếu.

“Chưa tới mười giờ rưỡi. Ca mổ nhanh ghê, bảo hai tiếng thì đúng hai tiếng.”

“Thật ra nhanh hơn tao tưởng.”

Vì thuốc mê vừa hết tác dụng, đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp.

Tiết Đường ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tao… tao không làm chuyện gì kỳ cục chứ?”

“Hả?”

“Trên mạng có mấy video gây mê toàn thân xong tỉnh dậy nói lung tung á, nên lúc nghe bảo sẽ gây mê toàn thân, tao cũng hơi sợ…”

Triệu Hoan hiểu ra, cười không dứt: “Yên tâm, mày không làm gì mất mặt cả.”

(…Nếu có làm thì cũng là trong phòng mổ rồi, tao sao mà biết được.)

Giữa chừng Tiết Đường lại ngủ thêm một giấc.

Tỉnh dậy lần nữa thì đã hơn hai giờ chiều.

Triệu Hoan đeo tai nghe, tựa vào ghế bên cạnh cắm đầu lướt điện thoại. Thấy cô tỉnh dậy, cô ấy vội tháo tai nghe xuống.

Ngủ xong giấc này, Tiết Đường tỉnh táo hơn hẳn, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như buổi sáng.

“Mày ăn trưa rồi chứ?” Tiết Đường hỏi.

Triệu Hoan cười: “Yên tâm, tao không để bản thân đói đâu. Còn mày thì sao, đói không?”

“Không đói lắm… cũng không có cảm giác gì.”

“À đúng rồi.” Triệu Hoan nhớ ra chuyện gì đó: “Hồi nãy trong group chat mấy người hỏi tình hình của mày, tao có trả lời sơ. Lưu Giang với mấy đứa bảo tan làm sẽ tới thăm mày.”

Tiết Đường hơi há miệng: “Bọn họ… muốn tới thật á?”

Triệu Hoan nhìn cô: “Mày không muốn họ đến à?”

“Không phải không muốn…” Tiết Đường ngẫm nghĩ lời, “Chỉ là lâu rồi không gặp, tự dưng gặp lại trong tình trạng này, tao thấy hơi không được ổn lắm.”

“Ổn chứ sao không?” Triệu Hoan nghiêm túc: “Người ta nhớ mày, tới thăm mày là có lòng, mày nên vui ấy chứ.”

Thấy cô vẫn lưỡng lự, Triệu Hoan quyết định chốt giùm luôn: “Thôi kệ đi, mấy người đó mà muốn tới thì cứ để họ tới hôm nay. Bác sĩ cũng bảo rồi, hai hôm đầu là mày phải nằm nghỉ càng nhiều càng tốt, tóc là xác định không gội được rồi đấy. Hôm nay còn sạch sẽ một chút, gặp bạn cũ còn đỡ ngại.”

Câu đó đúng là đòn kết liễu. Tiết Đường không chống đỡ nổi, đành để mặc cô ấy vào group nhắn tin cho cả nhóm.

Tầm sáu giờ tối.

Trong lúc Tiết Đường đang nói chuyện với Triệu Hoan thì có vài người xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Lúc này cô đã có thể ngồi dậy, vừa vặn có thể nhìn rõ cửa phòng.

Tổng cộng năm người đến.

Ngoài hai người ồn ào nhất lớp năm xưa là Lưu Giang và Vương Lỗi, còn có cả Hà Thiên Ngữ và Tiền Hàm.

Hai người này hồi cấp ba từng chơi khá thân với Tiết Đường.

Bốn người họ đến, thật ra Tiết Đường không thấy bất ngờ.

Chỉ là Tiết Đường không ngờ, trong số những người đến thăm cô lại có cả Thẩm Yến Hồi.

Cô và Thẩm Yến Hồi vốn đều là kiểu người kiệm lời, dù khi xưa có Trình Kim An ở giữa làm cầu nối, hai người cũng gần như chẳng nói được mấy câu.

Huống hồ cô với Trình Kim An sớm đã chẳng còn liên quan gì đến nhau.

Nghe thấy tiếng động, Triệu Hoan quay đầu nhìn bọn họ.

“Các cậu đến rồi à?”

Lưu Giang đứng đầu, trong tay còn cầm một bó hoa.

Cậu ấy cười tươi rói: “Để giữ yên tĩnh cho bệnh viện, tụi này cử đại diện tới thăm thôi.”

“Cảm ơn nha.” Tiết Đường mỉm cười nhận lấy hoa, “Lâu quá không gặp mọi người rồi.”

“Gì mà lâu!” Hà Thiên Vũ nháy mắt với cô, “Tụi này còn hay xem mấy clip ngắn của cậu trên mạng lắm đó!”

“Đúng đúng, tập nào cũng theo dõi hết luôn á!”

Da mặt Tiết Đường đúng là hơi mỏng thiệt.

Hồi mới vào nghề, Triệu Hoan với Lý Cảnh Viên còn từng nói cô chọn sai ngành rồi.

Thực ra quay hình thì cũng không đến nỗi, chỉ cần đối mặt với máy quay nói vài câu là được. Nhưng nghe bạn học cũ trêu chọc trực tiếp kiểu này, ít nhiều gì cũng thấy ngượng.

“Ê ê ê.” Triệu Hoan lên tiếng ngăn lại, “Đừng có bắt nạt Đường Đường nhà tôi chứ, mới hồi phục được tí thôi đó.”

Mới mấy câu mà bầu không khí đã rôm rả hẳn lên.

Triệu Hoan tìm ba cái ghế cho mấy ông con trai ngồi, còn mấy cô gái thì tụm lại ngay mép giường của Tiết Đường.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Tiết Đường không nói nhiều.

Ai cũng nhớ cô vừa mới mổ xong, nên phần lớn thời gian chỉ nghe bọn họ trò chuyện.

Ánh mắt Tiết Đường cứ đảo qua lại giữa mọi người.

Cô thấy câu hồi nãy Triệu Hoan nói rất đúng: Cảm giác được ai đó quan tâm thật sự rất ấm lòng.

Sau đó, mọi người lại rôm rả bàn đến chuyện đám cưới của Lưu Giang vào tháng sau.

Tiền Hàm hỏi: “Tiết Đường, lúc đó cậu còn phải quay về Nam Hòa nữa không?”

“Nó không về Nam Hòa nữa đâu.” Triệu Hoan nhanh nhảu đáp luôn.

“Hả?” Lưu Giang sửng sốt: “Chuyển về rồi hả?”

“Ừm.” Lần này chính Tiết Đường lên tiếng: “Về hẳn rồi.”

Triệu Hoan bật cười, chỉ tay về phía mấy người kia: “Hồi nãy còn bảo clip nào cũng coi, thế mà không biết nó dọn về lại thành phố Lân luôn đó.”

Tiền Hàm giơ tay phản pháo: “Không thể nào! Tôi dám cá là trong mấy video hoàn toàn không hề nhắc tới chuyện dọn về thành phố Lân nha!”

“Đúng vậy.” Tiết Đường gật đầu xác nhận, “Chuyện chuyển về, tôi nói trong livestream mà.”

“Thấy chưa!” Tiền Hàm đắc ý liếc Triệu Hoan một cái: “Cuối cùng thì ai mới là người không xem kỹ clip nào?”

Hà Thiên Vũ phụ họa: “Ai kia không phải miệng cứ xưng mình là bạn thân nhất của Tiết Đường đó hả?”

“Đầu hàng, đầu hàng luôn…”

Vốn dĩ góc ngồi của Triệu Hoan chỉ thấy được khung cửa, lúc này nghiêng đầu né ra sau một chút, vô tình bắt gặp một người cực kỳ quen thuộc đang vừa nghe điện thoại vừa chậm rãi đi ngang qua cửa phòng.

“Trình Kim An??”

“Hả?”

Nghe thấy cô nói, Lưu Giang là người đầu tiên phản ứng, ngoái đầu nhìn.

Nhìn ra phía ngoài, đúng là anh thật.

“Ê ê ê! Lão Trình!” Cậu ấy hét ra hành lang.

Những người còn lại do góc nhìn nên không thấy được người đứng ngoài cửa.

Lưu Giang dứt khoát chạy hẳn ra ngoài, kéo người vào luôn.

Vừa kéo vừa hỏi: “Sao ông cũng ở đây vậy?”

Lúc này Trình Kim An vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Thấy mọi người trong phòng đang nhìn về phía mình, anh mới nói với đầu dây bên kia: “Chuyện này để nói sau đi, gặp người quen rồi.”

Nói xong, hạ điện thoại xuống.

Lưu Giang nhắc: “Alo alo, ông chưa cúp máy kìa.”

Trình Kim An khựng lại, quay sang liếc cậu ấy một cái: “Bên kia người ta sẽ tự cúp.”

Lưu Giang “ồ” một tiếng: “Tự cúp thì tự cúp chớ, trừng tôi làm gì?”

“Ai trừng ông?” Trình Kim An nhíu mày.

Tất cả mọi người đều đang nhìn hai người họ, chẳng ai để ý rằng Thẩm Yến Hồi đứng một bên đã mím môi nhịn cười mấy lần rồi.

“Không phải ông nói có việc sao?” Vương Lỗi hỏi: “Sao lại mò tới đây?”

Trình Kim An vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu biết mấy ông ở đây.”

“Thế ông tới đây làm gì?”

“Bạn tôi nằm viện ở đây.”

“Trùng hợp dữ vậy?”

“Ờ.”

Nhìn mấy người kia ríu rít hỏi han, Tiết Đường cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:”Ơ nhưng mà không phải anh nói… không phải bệnh viện này sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết Đường: Tối qua mình nằm mơ thật à? Không giống như mơ nha…

Anh Trình: Ừ đó, em mơ đó! :)))

Trước Tiếp