Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 10

Trước Tiếp

Chương 10: Giúp tôi tìm người khác được không?

 Editor: Qin


Triệu Hoan vội vàng lục điện thoại trong túi, quả nhiên có mấy tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ.

Cô ấy nói: “Tao phải nhắn cho Lưu Giang ngay, bảo là bọn mình không đi được rồi.”

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, đã trễ hẹn rất lâu rồi.

Tiết Đường nhìn cô ấy đầy áy náy: “Hoan Hoan, hôm nay thật sự làm phiền mày quá rồi.”

Triệu Hoan vừa gõ tin nhắn, vừa liếc cô một cái: “Sao đấy? Còn định dúi tiền cho tao nữa à, bảo là phí khổ cực hôm nay các thứ?”

Tiết Đường biết cô ấy không hề khó chịu thật, chỉ là đang đùa thôi. Cô mím môi cười, cũng hùa theo: “Cũng không phải không thể.”

Chẳng bao lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Lưu Giang đã gửi lại một tin nhắn thoại.

Trong phòng bệnh không có ai khác.

Triệu Hoan bật loa ngoài luôn.

“Ơ, hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao hai người bọn cậu cũng cùng lúc gặp chuyện vậy?”

Ngay sau đó là một tin nữa.

“Cũng không sao, bọn này còn có tăng hai, vẫn đang ăn đây. Xử lý xong thì tới luôn tăng hai nha.”

Tin nhắn cuối là một định vị vị trí.

“Chính là chỗ này nè, nhớ đến nha.”

Nghe hết các tin nhắn thoại, hai người nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười.

Tiết Đường nói: “Lớp trưởng vẫn y chang hồi nào ha.”

“Chứ sao nữa.” Triệu Hoan và Lưu Giang tuy cùng công ty nhưng khác bộ phận, chỉ là vì công việc nên cũng thường xuyên chạm mặt. Cô ấy cười đùa: “Cứ như bị bật công tắc ấy, nói một câu là cậu ta bật lại mười câu.”

Sau tiếng cười, Tiết Đường chậm rãi lên tiếng: “Tăng hai nếu mày muốn đi thì cứ đi nha, tao như này là không đi nổi rồi.”

“Không đi.” Triệu Hoan từ chối ngay, “Mày ở đây một mình thì tội lắm.”

Tiết Đường nói: “Tao còn chưa mổ mà, mày không cần phải ở lại. Tí nữa tao cũng ngủ rồi, mày ở đây vừa mệt vừa ngủ không được ngon.”

Dù cô nói vậy, nhưng Triệu Hoan vẫn lưỡng lự.

“Thật đấy, tao không cần mày ở lại đâu.” Tiết Đường nhìn thẳng vào cô ấy, “Mày đi tăng hai hay về nhà nghỉ ngơi đều được, chứ mà mày ở lại đây với tao là tao áy náy thật luôn đó.”

“…Được rồi.”

Triệu Hoan miễn cưỡng đồng ý, lại nói thêm: “Mai sáng tao sẽ tới nha, tao xin nghỉ rồi đó. Đừng có cấm tao tới đó nha.”

“Ừ, mai mày đến đi.”

Lần này Tiết Đường không từ chối nữa.

Dù là phẫu thuật nội soi, thì sau khi làm xong vẫn cần có người bên cạnh chăm chút một chút.

Sợ làm mẹ lo lắng, nên cô không định nói cho bà Hạ biết chuyện mổ.

Còn anh trai cô thì có thể báo một tiếng, nhưng nếu bảo anh ấy đến chăm, cũng thấy hơi bất tiện.

Dù sao cũng là nam nữ khác biệt, có nhiều chuyện không tiện cho lắm.

Cuối cùng Triệu Hoan vẫn đi tăng hai.

Tiết Đường nhận được ảnh selfie cô ấy gửi đến thì mới vừa hơn tám giờ.

Nhìn gương mặt được trang điểm chỉnh chu trong ảnh, Tiết Đường thật sự thấy khâm phục.

Từ lúc Triệu Hoan rời khỏi bệnh viện đến giờ chỉ mới hơn một tiếng.

Tính cả thời gian từ viện về nhà, rồi từ nhà đến KTV, thì thời gian để trang điểm và thay đồ chắc không tới mười lăm phút.

Tiết Đường: [Nhanh thế? Mới tí đã makeup xong rồi à?]

Triệu Hoan: [Phải tin vào đôi tay này chứ. Lần sau tao có thể makeup full face cho mày trong mười phút luôn đó.]

Tiết Đường: [Được á, lần sau để mặt tao cho mày thử nè.]

Triệu Hoan: [À đúng rồi, nếu có ai hỏi tao về tình hình của mày, tao nói được không?]

Tiết Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Nói ra chắc cũng không sao.

Tiết Đường: [Nói được, không sao đâu.]

Triệu Hoan: [OK.]

Khi Triệu Hoan đẩy cửa phòng bao ra thì đúng lúc có mấy người đang quây quanh micro, hát hò hết mình bài Love-ing của Mayday.

Không khí trong phòng sôi nổi đến mức phần lớn mọi người đều không chú ý thấy cô ấy bước vào.

Triệu Hoan chỉ chào đơn giản với vài người ngồi gần cửa ghế sofa, rồi thuận tay ngồi xuống đó.

Sau khi nhắn tin cho Tiết Đường, bài hát cũng sắp hết.

Cô ấy nhìn vào sâu bên trong phòng, một tia sáng vừa chiếu tới, cuối cùng cũng thấy rõ người đang ngồi trong góc.

Triệu Hoan suýt thì choáng váng, lập tức lén chụp ảnh gửi cho Tiết Đường.

Triệu Hoan: [Cho mày coi cái này, đảm bảo tỉnh liền.]

Triệu Hoan: [Trình Kim An giờ theo phong cách này luôn hả?]

Tin nhắn vừa gửi đi, Lưu Giang đã quát lên, giọng oang oang thu hút toàn bộ sự chú ý: “Ơ kìa, Triệu Hoan, cậu đến từ lúc nào thế?”

Lưu Giang vốn đã nói to, huống chi còn đang cầm micro trong tay.

Cả căn phòng lập tức im bặt, thậm chí không biết ai đã bật đèn phòng lên từ lúc nào.

“Tiết Đường đâu?” Có người hỏi: “Không phải đi cùng cậu à?”

La Thiến Thiến từ lúc ăn tối bị Trình Kim An làm mất mặt, giờ đang hậm hực trong lòng.

Mà như có ai đó dâng cơ hội đến tận tay, cô ta lập tức tranh thủ châm chọc: “Chắc là coi thường lũ bạn học cũ đây chứ gì, dù gì giờ người ta cũng là hotgirl mạng cơ mà.”

Triệu Hoan xưa nay không quen chiều kiểu người như vậy, căn bản chẳng cần ai đỡ lời hộ.

“Bớt lắm chuyện đi.” Cô ấy trừng La Thiến Thiến một cái, rồi ánh mắt như vô tình đảo về phía sau.

Thấy Trình Kim An đang nhìn sang bên này, lúc này cô ấy mới chậm rãi mở miệng: “Tiết Đường đột nhiên bị ốm, chiều nay tôi đưa con bé vào viện rồi.”

Giờ không còn nhạc, mọi người đều nghe thấy lời cô ấy rõ ràng.

Lưu Giang bước lên phía trước, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại ốm? Có nghiêm trọng không?”

“Cũng khá nghiêm trọng.” Triệu Hoan gật đầu, “Đã nhập viện rồi, sáng mai sẽ làm phẫu thuật.”

“Hả?” Không ít người quanh đó đều tròn mắt kinh ngạc. “Nghiêm trọng vậy á?”

“Polyp dạ dày, bác sĩ nói cần nội soi cắt bỏ.” Nói xong cô ấy lại bổ sung thêm, “Dạ dày của nó vốn không tốt.”

Lưu Giang “ối” lên một tiếng, nghe như tiếc nuối: “Vậy chắc phải nghỉ ngơi một thời gian rồi.”

“Không sao đâu.” Vương Lỗi vỗ vai anh chàng, “Ông tổ chức tiệc cưới tháng sau mà, lúc đó Tiết Đường cũng hồi phục rồi, đến lúc đó mời lại là được, vẫn có thể gặp nhau.”

“Ờ há.” Lưu Giang lập tức rút điện thoại ra, “Nào, bọn mình ở đây lập nhóm chat luôn đi, Triệu Hoan cậu kéo Tiết Đường vào luôn, mấy hôm nữa tôi gửi thiệp mời vào nhóm.”

Triệu Hoan: “Ok, cậu lập nhóm trước đi.”

Để đêm nay có thể ngủ ngon một chút, Tiết Đường đã uống vài viên thuốc theo chỉ định của bác sĩ.

Lúc này, cơn đau dạ dày đã giảm đi kha khá.

Cô đang xem ảnh mà Triệu Hoan vừa gửi thì WeChat bất ngờ hiện ra liên tiếp mấy tin nhắn mới.

Khi tin thứ hai hiện lên, cô ấn vào xem thử thì phát hiện đó là một nhóm chat.

Mấy tin mới nhất trong nhóm đều là tin hỏi thăm cô.

Tiết Đường kéo lên đọc một chút để nắm tình hình, sau đó trả lời trong nhóm:

[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đỡ nhiều rồi, lần sau nhất định sẽ gặp mặt với mọi người!]

Thấy vậy, Lưu Giang lại gửi thêm một tin vào nhóm:

[Lần sau chính là dịp này luôn nè! Tiết Đường, tháng sau tôi tổ chức cưới, lúc đó nhớ đến nha.]

Tiết Đường: [Được rồi lớp trưởng, chắc chắn tôi sẽ tới.]

Gửi xong tin nhắn đó, Tiết Đường thoát khỏi khung chat nhóm.

Cô mở lại cuộc trò chuyện với Triệu Hoan.

Mở to bức ảnh ra, nhìn rất lâu, rồi mới nhắn lại.

[Đúng là khá sốc thật.]

Triệu Hoan: [Đúng hông! Mày có nhìn thấy Thẩm Yến Hồi không? Ngồi bên trái đó, hơi tối chút, mà cái độ đối lập giữa hai người đó đúng là quá trời luôn.]

Tiết Đường: [Thấy rồi.]

Trong ảnh, Thẩm Yến Hồi mặc áo len cổ lọ, khí chất nhã nhặn thư sinh.

Còn Trình Kim An thì… không biết có phải do góc chụp không, mà cổ áo trong lại thấp đến kỳ cục.

Cô gửi thêm một tin nữa:

[Có cảm giác như ông chủ trẻ tuổi của công ty giải trí đưa nghệ sĩ nhà mình đi xã giao ấy.]

Triệu Hoan: [Hahaha, mày nói đúng y chang tao nghĩ luôn! Mà còn là kiểu nghệ sĩ hot mà siêu kiêu ấy!]

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu.

Triệu Hoan dặn Tiết Đường đi ngủ sớm một chút rồi mới đặt điện thoại xuống.

Chỉ là vừa ngẩng đầu, đã thấy phòng bao vơi bớt hẳn người.

Giờ đi ngủ thì vẫn còn sớm.

Tiết Đường một mình khá buồn, không có gì làm nên đành lướt xem video.

Còn chưa xem hết một clip thì WeChat lại nhảy lên thông báo.

Nhưng lần này là từ anh trai cô.

[Em đang ở đâu vậy?]

Tiết Đường nghĩ một lát, quyết định đợi sau khi mổ xong rồi mới nói cho anh ấy biết.

Cô trả lời hai chữ: [Ở nhà.]

Chưa đến một giây sau, một bức ảnh chụp cửa nhà cô được gửi tới.

Hạ Cầm: [Ở nhà? Anh gõ cửa cả buổi mà không thấy ai, rốt cuộc em đang ở đâu?]

Bị vạch trần ngay tại chỗ. Tiết Đường đành thật thà khai báo.

Hạ Cầm: [Gửi mật khẩu cửa cho anh, mẹ bảo anh mang ít đồ qua cho em, anh để trong nhà luôn.]

Tiết Đường: [Ừm, được, 888888#]

Hạ Cầm: […Lần sau đổi mật khẩu đi, dễ đoán quá, người có ý đồ chỉ cần thử vài lần là ra ngay.]

Tiết Đường: [Rồi, chờ em xuất viện xong em đổi.]

Lúc Hạ Cầm đến bệnh viện, Tiết Đường đã bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ngày hôm nay đúng là đã vắt kiệt sức lực của cô.

“Em phải nằm viện mấy ngày?” Hạ Cầm hỏi.

Tiết Đường nhớ lại lời bác sĩ buổi chiều, “Ba bốn ngày gì đó, nội soi thì hồi phục cũng nhanh.”

Hạ Cầm “ừ” một tiếng, “Vậy mai anh lại đến.”

“Thôi khỏi anh à.” Tiết Đường lập tức từ chối, “Sáng mai bạn em sẽ đến, anh cứ đi làm bình thường, nếu có thời gian thì ghé qua sau giờ làm cũng được, không cần xin nghỉ đâu.”

Hạ Cầm nhìn cô một cái, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý, “Ừ, vậy mai tan làm anh qua.”

“Anh.” Tiết Đường lại gọi, “Anh đừng nói với mẹ được không?”

Hạ Cầm bật cười: “Sao, giờ biết sợ bị mắng rồi à?”

“Cũng không hẳn.” Tiết Đường nghiêm túc nói, “Em sợ mẹ lo.”

Im lặng một lúc.

“Biết rồi.” Hạ Cầm gật đầu, “Anh không nói.”

Tiết Đường lúc này mới mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Hai anh em lại trò chuyện thêm vài câu, trong lúc đó Hạ Cầm cũng dặn cô đủ thứ cần chú ý sau phẫu thuật.

Đến khi thấy cô lại ngáp một cái, anh ấy mới từ từ đứng dậy.

“Ngủ sớm đi, mai còn phải mổ. Anh về trước nhé.”

“Vâng ạ.” Tiết Đường ngoan ngoãn đáp.

Sau khi tiễn Hạ Cầm rời đi, Tiết Đường mới thở phào một hơi.

Cái ngáp lúc nãy thực ra là giả. Ban đầu cô vốn không thấy có gì to tát với cuộc mổ ngày mai cả.

Dù sao cũng chỉ là mổ nội soi thôi mà. Nhưng càng nghe anh trai dặn dò, trong lòng cô lại càng bắt đầu thấy sờ sợ.

Cứ như thể không đơn giản như cô nghĩ.

Cô giơ tay lên vỗ vỗ ngực, định tự trấn an. Sau đó lại chạm phải sợi dây chuyền đang đeo trên cổ.

Hình như cần phải tháo dây truyền ra trước khi mổ thì phải?

Cô cũng không chắc nội soi có cần tháo không, nhưng thôi cứ tháo trước vậy.

Tiết Đường đưa tay ra sau cổ, thử tìm khóa cài.

Cô không quen làm mấy việc thế này. Có người nâng niu dây chuyền, mỗi lần tắm là tháo ra, nhưng cô thì đeo từ lúc mua đến giờ chưa từng tháo bao giờ.

Vì không quen nên cô loay hoay mãi vẫn không gỡ được.

Cuối cùng cũng tìm đúng chốt cài, mới vừa bật được một nửa thì tay trượt, khóa lại cài lại như cũ.

Lần này còn kẹp luôn một lọn tóc.

Cô đưa tay ra sau sờ thử, có một ít tóc bị quấn vào khóa, kéo nhẹ cũng đau.

Tiết Đường cười khổ, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Hết cách, cô đành đứng dậy ra quầy y tá nhờ giúp.

Quầy y tá nằm ở chỗ ngoặt cuối hành lang.

Tiết Đường còn cách vài mét thì nghe thấy tiếng bước chân.

Ngay sau đó là một giọng đàn ông vang lên: “Y tá ơi, có thể giúp tôi tìm người được không? Bạn tôi nhập viện rồi, tôi quên hỏi cô ấy nằm phòng nào.”

“Được chứ, tên bạn anh là gì thế?”

Trước Tiếp