Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 88

Trước Tiếp

Rõ ràng câu chuyện đang nói có liên quan một chút đến Từ Ly Lăng, nhưng hắn vẫn không hề phản ứng.

 

Chỉ khi Oanh Nhiên nắm tay hắn, hắn mới trở tay cầm ngược lấy tay nàng và gắp đồ ăn cho nàng.

 

Oanh Nhiên cười với hắn, ăn thức ăn do hắn gắp, lại nói sang chuyện khác với Quan Dập.

 

Ví dụ như trong khoảng thời gian này Oanh Nhiên đang làm gì, tu vi đã tới tầng ba cấp năm, khiến Quan Dập liên tục cảm thán trước tốc độ tu luyện của nàng.

 

Quan Dập kể trong khoảng thời gian, ngoại trừ chuyện của Lâm Quan thì y còn trao đổi thư từ với cha mẹ nàng.

 

Y kể cho cha mẹ nàng chuyện mình gặp lại nàng. Thế nên khi y nhận được thư hồi đáp của Tần Hoán và Hứa Thu Quế, có một phong thư là gửi cho nàng.

 

Quan Dập lấy lá thư ra từ túi trữ vật đưa cho nàng.

 

Oanh Nhiên nhận lấy, phủi phủi rồi cẩn thận cất đi.

 

Quan Dập không vội bảo nàng xem ngay, muốn biết bên trong viết gì thì lần sau gặp lại hỏi là được.

 

Cứ thế ăn uống, tâm sự một hồi lâu, Quan Dập dần không còn sợ Từ Ly Lăng như vậy nữa.

 

Thầm nghĩ cho dù có lợi hại đến đây thì hắn cũng là muội phu của y thôi.

 

Y cười hì hì nói chuyện, bỗng nhớ ra tin tức sư phụ truyền cho mình gần đây, bèn đập tay lên trán: “À phải rồi, có một bí cảnh tiên đạo xuất hiện ở biên giới phía bắc châu Vân, nghe nói bên trong có rất nhiều truyền thừa tiên đạo và kỳ trân dị bảo. Oanh Oanh, muội và muội phu có đi không?”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nghe ý nàng.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Truyền thừa tiên đạo gì, kỳ trân dị bảo gì?”

 

Quan Dập tỏ vẻ bí ẩn: “Thứ được chú ý nhất trong số đó chính là...”

 

Y liếc nhìn Từ Ly Lăng một cái, vô cùng hưng phấn: “Hộp kiếm Sâm La của muội phu trước khi thành ma.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc khẽ “oa” một tiếng, quay mặt hỏi Từ Ly Lăng: “Trước kia chàng dùng kiếm à?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn nói mình tu tất cả các đạo, làm nàng không nghĩ hóa ra hắn cũng có một môn chủ tu.

 

Oanh Nhiên đột nhiên nhớ ra, trong bức họa ở mộ tiên nhân huyện Vân Thủy quả thực vẽ cảnh hắn đeo kiếm đi khắp nơi, lúc này mới ngộ ra.

 

Quan Dập cạn lời: “... Không phải chứ, muội đang ngạc nhiên về cái đó à?”

 

Oanh Nhiên tinh nghịch mỉm cười với Quan Dập, “Huynh nói tiếp đi.”

 

Gương mặt Quan Dập hiện lên vẻ nịnh nọt như lúc nhờ Từ Ly Lăng chỉ giáo, cười ranh mãnh: “Nghe nói trong hộp kiếm Sâm La của muội phu trước kia có sáu thanh kiếm tuyệt thế vô cùng nổi tiếng, được gọi là Lục Đạo Cực Kiếm. Muội xem, ta ấy à... Bây giờ ta là kiếm tu, chẳng phải lúc trước muội phu nói kiếm của ta không dùng được sao...”

 

Y xấu hổ, đang định lên tiếng nói ta muốn.

 

Thì đã nghe Oanh Nhiên nói trước: “Ta muốn.”

 

Quan Dập nhíu mày: “Muội đâu phải kiếm tu, muội lấy hộp kiếm đó làm gì! Hộp kiếm Sâm La là ước mơ của tất cả kiếm tu, tu sĩ Âm Dương đạo như muội, muội...”

 

Oanh Nhiên ôm cánh tay Từ Ly Lăng: “Nhưng đó là đồ của Hoài Chân, nhất định đã nhận hắn làm chủ, huynh muốn thì có ích lợi gì?”

 

Trong lòng Quan Dập gào thét sau khi Từ Ly Lăng thành ma thì đã bỏ kiếm rồi. Hơn nữa bây giờ y nhắc đến chuyện này cũng là vì lý do đó mà.

 

Tuy nhiên nếu Oanh Oanh đã muốn thì khả năng cao nó sẽ là của nàng.

 

Quan Dập nghĩ ngợi, giơ một ngón tay lên: “Cho ta một thanh đi?”

 

Oanh Nhiên mỉm cười lắc đầu.

 

Quan Dập ủ rũ chùng vai. Y biết Oanh Nhiên không phải người thích tranh giành, lần này nàng nhất quyết muốn lấy hộp kiếm Sâm La cũng là vì Từ Ly Lăng thôi.

 

Y bĩu môi: “Phải rồi, nếu muội muốn đi thì phải về Ất Huyền Đạo Nhất cùng ta đã.”

 

Oanh Nhiên: “Vì sao?”

 

Quan Dập: “Đó là truyền thừa tiên đạo, sớm đã bị các đại tông môn của huyền đạo xâu xé rồi. Nếu tán tu muốn vào thì phải đến những đại tông môn như Ất Huyền Đạo Nhất hoặc Toàn Hành Tông, vượt qua bài sát hạch để giấy phép khách khanh tạm thời.”

 

Oanh Nhiên do dự.

 

Quan Dập cũng nói quy tắc này quá đỗi bá đạo.

 

Truyền thừa vốn vô chủ, tất cả mọi người trong thiên hạ đều có tranh đoạt.

 

Vậy vì sao các đại tông môn lại có quyền định đoạt ai có thể vào, ai không thể vào cơ chứ?

 

Nhưng quy định cũng có cái lý của quy định.

 

Quan Dập: “Hiện tại huyền ma hỗn loạn, làm vậy cũng là để đề phòng ma đạo lẻn vào.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ liệu có thể đề phòng thật không? Chỉ sợ là chưa chắc.

 

Tuy nhiên nếu đã vậy thì nàng phải suy xét nhiều hơn, tạm thời chưa thể quyết định có đi hay không.

 

Quan Dập cười ranh mãnh: “Nếu muội và muội phu không đi thì hộp kiếm Sâm La chính là của ta.”

 

Y sẽ không đoạt hộp kiếm tặng cho Oanh Nhiên.

 

Tình cảm anh em là tình cảm anh em, hộp kiếm là hộp kiếm, bọn họ sẽ không khách sáo với nhau.

 

Oanh Nhiên bị vẻ mặt đắc ý của y chọc cười: “Tính sau đi.”

 

Quan Dập “ừm” một tiếng: “Không phải vội. Đến tháng chín tin tức bí cảnh Đông Nguyệt mở ra mới được công bố. Ta định sẽ về Ất Huyền Đạo Nhất vào giữa tháng chín, trước đó muội suy nghĩ kỹ rồi quyết định đi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý, rồi ai về nhà nấy.

 

Khi chia tay, cuối cùng Quan Dập cũng nhớ tới hỏi: “Hiện tại bọn muội sống ở đâu?”

 

Oanh Nhiên không biết tên con hẻm nhỏ đó là gì.

 

Từ Ly Lăng: “Hẻm Tiên Đô.”

 

Quan Dập kinh ngạc, một lát sau lại đập trán: “Đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm.”

 

Hẻm Tiên Đô không chỉ có ở Lâm Quan.

 

Toàn bộ châu Vân đều biết con hẻm mang tên này là nơi cư trú của thị tộc Thánh Ma trước khi nhập ma, và cũng là cấm địa trong thành đương thời.

 

Oanh Nhiên chào tạm biệt Quan Dập rồi kéo Từ Ly Lăng về nhà.

 

Về đến nhà đặt đồ đạc xuống, dọn dẹp một lúc, sắc trời đã tối.

 

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi ăn tối đơn giản. Sau khi tắm rửa xong, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nằm trên giường nói chuyện phiếm, nàng lấy bức thư cha mẹ mình gửi ra.

 

Trong thư, cha mẹ nàng không lo lắng về tình trạng của nàng.

 

Đầu tiên họ hỏi thăm sức khỏe, thuật lại tình hình hiện tại của mình, sau đó lại là những lời răn dạy cũ rích của cha nàng, bảo nàng không cần quan tâm bọn họ.

 

Còn có một, hai câu hỏi thăm xiêu vẹo do mẹ nàng tự tay viết.

 

Thật ra Oanh Nhiên không quá thân thiết với cha mẹ, lúc sống cùng huyện cũng chẳng thường thăm hỏi.

 

Lúc này đọc thư, mặc dù chẳng có chữ nào bày tỏ nỗi nhớ, nhưng nàng vẫn thấy xúc động đỏ mắt... Cha mẹ không hỏi nàng ở đâu, cũng không nói rõ họ ở đâu. Nàng biết họ lo nếu nàng viết thư hồi âm thì sẽ bị người khác phát hiện hành tung.

 

Nàng cất thư, Từ Ly Lăng vươn tay lau đi giọt nước mắt cho nàng, “Quay về thăm nhé?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Xa quá. Hơn nữa chúng ta về châu Ý Vương cũng không an toàn. Hiện tại cha mẹ ta đã mở một thư viện ở Túc Kinh, thường xuyên lui tới với những người bạn cũ, sống rất tốt.”

 

Vẫn không nên gây thêm phiền phức quấy rầy bọn họ thì hơn.

 

Nàng nói huyên thiên cùng hắn mãi rồi thiếp đi.

 

Từ Ly Lăng đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn mỏng cho nàng.

 

Trong nhà chất đống đồ đạc, hôm sau tỉnh lại vẫn là ngày tháng êm đềm như trước.

 

Giữa tháng tám, trong sân có hai cây hồng đã chín quả.

 

Lại nói, cây hồng này được dời từ sân nhà khác trong hẻm Tiên Đô về đây.

 

Ban đầu Oanh Nhiên muốn tự trồng.

 

Nhưng nếu nàng tự trồng thật thì chẳng biết đến tháng nào, năm nào mới có hồng để ăn.

 

Lúc ấy vừa quay lại Lâm Quan không lâu, Từ Ly Lăng đã chọn một ngày trời đầy mây, mượn cớ thua trò đoán màu váy nên phạt nàng, bịt mắt dắt nàng ra ngoài.

 

Băng qua những ngôi nhà bỏ hoang, Từ Ly Lăng dẫn nàng đến một khoảng sân khác.

 

Từ Ly Lăng cởi sợi dây buộc tóc che mắt nàng xuống, lại lần nữa cột tóc.

 

Nàng nhìn cây cối mọc rợp trong sân, chẳng biết đây là cây gì.

 

Từ Ly Lăng: “Không phải nàng nói muốn trồng hồng sao?”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới mừng rỡ: “Đây là cây hồng hả?”

 

Từ Ly Lăng định cùng nàng đào cây về, nhưng nàng lại bối rối, do dự: “Dù sao đây cũng là cây của người ta, chúng ta đào về trồng ở nhà mình có tính là ăn trộm không?”

 

Từ Ly Lăng: “Nơi này đều là của ta.”

 

Oanh Nhiên cười: “Vậy à.”

 

Lúc này nàng mới hào hứng đi đào cây cùng hắn.

 

Nhưng hắn không đi mà ngồi xuống, ném xẻng bảo nàng tự đào, tự trồng. Đó là hình phạt vì hôm nay nàng đã thua trò đoán màu váy.

 

Oanh Nhiên không ngờ hắn lại làm khó mình như vậy, vừa tức tối vừa buồn cười nhận lấy xẻng: “Đào thì đào.”

 

Nàng vừa đào vừa nói: “Có phải chàng gian lận không? Sao ta đã đổi váy mới rồi mà chàng vẫn có thể đoán được màu váy của ta? Hay là chàng lừa ta, thật ra chàng vẫn có thể nhìn thấy màu sắc.”

 

Từ Ly Lăng để mặc nàng nói, không giải thích.

 

Hàng năm nàng không vận động nhiều, tu Âm Dương đạo cũng không cần rèn luyện thể chất. Vì vậy mới đào vài cái xới đất lên đã thấy mệt.

 

Nàng buông xẻng muốn tìm chỗ ngồi, lại sợ gạch ngói bụi đất sẽ làm bẩn váy mới.

 

Thế là nàng đẩy tay Từ Ly Lăng ra, ngồi lên đùi hắn nghỉ ngơi, tựa lưng ngẩng đầu nhìn trời.

 

Mùa hè trời đầy mây không lạnh mà rất mát mẻ. Lại vừa ăn cơm trưa xong, Oanh Nhiên nghỉ ngơi được một lát thì cảm thấy buồn ngủ.

 

Nàng không muốn đào, nhưng vẫn muốn cây hồng. Thế là ngồi trong lòng hắn, ôm cổ hắn làm nũng.

 

Từ Ly Lăng là một người rất đáng ghét. Bình thường nàng muốn hắn làm gì thì hắn đều làm. Nhưng khi chơi trò chơi thì thua là thua, phạt là phạt, chưa từng mềm lòng.

 

Oanh Nhiên dỗ ngọt mãi mà hắn vẫn không lay chuyển, chỉ ôm lấy nàng rồi thản nhiên nói: “Cứ từ từ đào, không vội.”

 

Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn, không thèm phản ứng hắn nữa.

 

Thầm nghĩ từ từ đào thì từ từ đào, dù sao nàng cũng không vội đào về nhà ngay trong hôm nay. Đợi ngày mai nàng thắng trò chơi thì sẽ bắt hắn đào mười cây luôn cho bõ!

 

Tuy nhiên nàng chưa bao giờ thắng.

 

“Rốt cuộc chàng thắng kiểu gì thế?”

 

Nàng lẩm bẩm, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ.

 

Lúc tỉnh dậy thì đã không còn ở trong khoảng sân hoang vắng đó nữa. Nàng được Từ Ly Lăng ôm nằm trên ghế dựa dưới tán hai cây hồng hóng gió.

 

Chân trời hửng đỏ ánh hoàng hôn, ánh nắng hắt lên tán lá rậm rạp trên đầu.

 

Nàng mơ màng nhìn kỹ, quả thật là hai cây hồng, nhưng khác cái cây ban nãy, cây này đã sai quả rồi!

 

Nơi này chính là sân sau nhà nàng.

Trước Tiếp