Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 87

Trước Tiếp

Khi nàng nhận lấy, gió lật một góc vải lên để lộ rất nhiều linh thạch được chứa trong giỏ. Dưới đáy còn lót hai tấm vải linh rực rỡ màu vàng và màu lục, vừa nhìn đã thấy bất phàm.

 

Món quà này không nhẹ đâu.

 

Oanh Nhiên vô cùng thắc mắc: “Bà và Kim chưởng quầy có quan hệ gì vậy?”

 

Lần trước thì cứu người, lần này lại bảo vệ. Cửa hàng đặt ngay bên cạnh cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, cứ như để bảo vệ Kim Ngũ Lưỡng vậy.

 

Oanh Nhiên đảo mắt, tưởng tượng ra mấy kịch bản yêu hận tình thù.

 

Trước mặt Từ Ly Lăng, hiển nhiên Ân nương tử không dám che giấu: “Phu nhân đã từng nghe nói nương tử quá cố của Kim chưởng quầy là một tu sĩ tốt bụng, lúc còn sống đã cứu giúp vô số người bất luận huyền ma hay tiểu yêu chưa?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Nàng nhớ cũng nhờ nương tử của Kim chưởng quầy nên Châu Nhi mới được nhận nuôi.

 

Nói đến cũng lạ, người đời luôn đặt yêu ma quỷ quái vào cùng một phe.

 

Nhưng Kim chưởng quầy chỉ hận ma, ngược lại vẫn nuôi nấng Châu Nhi như con gái.

 

Ân nương tử than thở: “Vị nương tử ấy họ Lâm, trăm năm trước từng cứu một ma. Ma tu đó thấy Lâm nương tử là một tu sĩ hiếm hoi mang thai được. Nhân lúc Kim chưởng quầy ra ngoài mua thuốc cho hắn, ma tử đã g**t ch*t Lâm nương tử, ăn thịt cả mẹ lẫn con.

 

Sắc mặt Oanh Nhiên hoảng hốt, cuối cùng cũng hiểu hành động của Kim Ngũ Lưỡng.

 

Nét mặt Ân nương tử buồn bã: “Khi đó Kim chưởng quầy cũng là một người thường xuyên hành thiện tích đức, nhưng lúc chạy về nhà chỉ nhìn thấy tàn thi thê tử, còn tên ma lấy oán trả ơn đó đã mất tăm. Như này thì bắt ông ấy không hận thế nào được?”

 

“Ông ấy treo thưởng một số tiền lớn, muốn giết ma tu đó. Ta nghe nói việc này thì lập tức tìm đến ma tu và chặt đầu hắn để bồi tội với Kim chưởng quầy. Nhưng ta biết, e là cả đời ta cũng khó mà trả hết mối thù này.”

 

Oanh Nhiên: “Bà? Mối thù?”

 

Ân nương tử than thở: “Ma tu ấy vốn dĩ là trượng phu của ta. Ta và hắn đều là ma tu, lúc trước vì báo thù giết con mà đều nhập ma đạo. Sau này ta bị thương ở thành Lâm Quan, tình cờ được Lâm nương tử cứu. Sau khi quay về ta nói với hắn, cho dù thế nào cũng không được tấn công gia đình họ.”

 

“Nào ngờ hắn tu ma đến mức sinh tâm ma, lúc trọng thương đi ngang qua thành Lâm Quan, nhớ tới gia đình tốt bụng này nên tới cửa cầu cứu. Lúc nhìn thấy Lâm nương tử mang thai, hắn nảy sinh ý đồ xấu.”

 

Ân nương tử nhớ lại chuyện năm xưa mà không kìm được nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Cho nên mới nói ta nợ cả nhà Kim chưởng quầy. Nếu...”

 

Ân nương tử sợ hãi liếc nhìn Từ Ly Lăng một cái, cúi đầu nói: “Nếu món quà này không đủ để làm đại nhân và phu nhân nguôi giận, vẫn còn muốn lấy mạng ông ấy, vậy xin hãy cho ta chết thay.”

 

Oanh Nhiên dịu giọng trấn an: “Không nghiêm trọng vậy đâu. Hàng xóm láng giềng xảy ra tranh chấp cũng là chuyện bình thường mà, không cần làm vậy.”

 

Ân nương tử do dự đợi Từ Ly Lăng tỏ thái độ.

 

Nhưng lại thấy Oanh Nhiên cáo từ rời đi, Từ Ly Lăng cũng đi theo xách giỏ giúp nàng, im lặng lắng nghe nàng nói chuyện.

 

Oanh Nhiên hỏi hắn: “Chàng có tức giận không?”

 

Từ Ly Lăng: “Có.”

 

Nhưng nét mặt không hề lộ vẻ tức giận.

 

Oanh Nhiên biết hắn lại đang chọc mình. Song nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định về nhà sẽ dỗ ngọt hắn vài câu.

 

Hiện tại đang đi trên đường nên không tiện.

 

Nàng dắt hắn sang con phố bên cạnh mua chén đũa, xong xuôi thì về nhà.

 

Vừa bước ra cửa thì bắt gặp Quan Dập

 

Quan Dập thở hổn hển chặn trước cửa: “Ta đi tuần tra chợ thức ăn thì nghe tin của hai người, tìm một đường tới đây. Một tháng nay không gặp, ta cũng không biết bọn muội sống ở đâu, còn tưởng bọn muội đi rồi.”

 

Đã lâu không gặp, Oanh Nhiên nhìn thấy Quan Dập thì cũng vui mừng lắm. Sau khi chào hỏi, đợi Quan Dập hít thở bình thường lại, bọn họ đổi tuyến đường đến tụ tập ở Tiếu Khách Lâu.

 

Ngồi vào phòng riêng Tiếu Khách Lâu, vẫn là Quan Dập mời.

 

Tiểu nhị mang bảng thực đơn lên. Lần đầu tiên Quan Dập đưa bảng thực đơn cho Từ Ly Lăng, ánh mắt ẩn giấu vẻ sợ hãi.

 

Dưới bàn, Oanh Nhiên thầm đá vào chân Quan Dập một cú, dùng mắt ra hiệu cho y đừng bày ra sắc mặt đó.

 

Quan Dập nhẹ ho rồi trở lại bình thường.

 

Từ Ly Lăng nhận lấy bảng thực đơn, đợi Oanh Nhiên thu chân lại dưới bàn, chẳng biết hắn vô tình hay cố ý mà chặn đường rút lui của nàng.

 

Oanh Nhiên đá hắn hai cái.

 

Hắn không thèm quan tâm: “Sao lại duỗi chân ra chỗ đó?”

 

Hắn biết rõ mà còn cố hỏi.

 

Oanh Nhiên giẫm chân hắn một cái, hờn dỗi lườm hắn.

 

Lúc này hắn mới rút chân về, sắc mặt vẫn bình thản như không.

 

Trước đây khi nhìn thấy những tương tác nhỏ giữa hai người họ, Quan Dập chỉ nghĩ Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tình cảm tốt. Song giờ lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ sợ chọc giận Từ Ly Lăng.

 

Để trấn an y, Oanh Nhiên mỉm cười khúc khích tán gẫu chuyện một tháng nay với y.

 

Quan Dập: “Sau khi Hoàng Diễm Lãng chết, thành Lâm Quan tạm thời được Mộc Đăng trưởng lão tiếp quản. Cũng may đêm đó cốc chủ Bạt Ngục Cốc rời đi rồi thì không quay lại nữa, cho nên Lâm Quan vẫn còn yên ổn...”

 

“Ở đây thiếu nhân lực nên Ất Huyền Đạo Nhất đã phái thêm một nhóm người đến, chắc hai ngày nữa sẽ tới nơi.”

 

Oanh Nhiên nghe ra y đang cố tránh nhắc đến Từ Ly Lăng, nhưng từ đó cũng đủ cho nàng hiểu:

 

Toàn bộ thành Lâm Quan, kể cả đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất, đều đã lập lời thề không tiết lộ tin tức Từ Ly Lăng đang ở đây ra ngoài.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ: “Hoàng Diễm Lãng chết thế nào vậy?”

 

Nàng liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng.

 

Nhưng dường như Từ Ly Lăng không biết nàng nghi ngờ, chỉ đưa bảng thực đơn cho nàng: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

 

Oanh Nhiên liếc nhìn bảng thực đơn, thấy tất cả đều là món nàng thích: “Đủ rồi.”

 

Từ Ly Lăng trả bảng thực đơn lại cho Quan Dập. Quan Dập qua loa gọi thêm hai món rồi gọi tiểu nhị tới đưa bảng thực đơn, sau đó trả lời Oanh Nhiên: “Ta giết.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc tròn mắt.

 

Sắc mặt Quan Dập âm trầm: “Hoàng Diễm Lãng là tên tiểu nhân đê tiện, vì lợi ích riêng mà ép chết Tuyết Phi Sương, suýt nữa hại chết người dân cả thành. Muội phu cứu thành Lâm Quan, ông ta còn định xong việc sẽ khai chiến. Trong lúc tức giận, ta đã giơ tay chém chết ông ta.”

 

Thực ra đêm đó sau khi Từ Ly Lăng hỏi: “Sao? Muốn đánh một trận với ta à?”

 

Hoàng Diễm Lãng vốn đã mất mặt vì thân là thành chủ nhưng lại sơ sẩy suýt diệt toàn thành. Lúc này nếu còn bỏ chạy thì sẽ càng thêm mất mặt, sau này chẳng biết đứng đâu trong hàng ngũ huyền đạo.

 

Vì thế gã ngang nhiên nghênh chiến, kêu gọi chúng đệ tử bày trận.

 

Trong số các đệ tử luôn có người cam tâm tình nguyện hy sinh vì huyền đạo, lập tức nghe lệnh động binh.

 

Quan Dập hoảng hốt sợ rằng Từ Ly Lăng sẽ đại khai sát giới.

 

Vì thế nhân lúc Hoàng Diễm Lãng không phòng bị mình, y đã nhanh chóng quyết định, trực tiếp tung kiếm khí bảo hộ mà sư phụ Nhạc Triều Thu tặng về phía Hoàng Diễm Lãng.

 

Uy áp của kiếm khí kiếm tiên khiến người ta sợ hãi, Hoàng Diễm Lãng không hề có sức chống trả, cứ vậy chết bất đắc kì tử.

 

Tất cả xảy ra quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng. Quan Dập nhanh chóng tiếp quản hiện trường, vừa thay Tuyết Phi Sương lên án tội ác của Hoàng Diễm Lãng, mắng gã chết không đáng tiếc, vừa trấn an mọi người: “Ma đạo đã cứu Lâm Quan, nếu sau này chúng ta còn khai chiến thì khác gì tiểu nhân hẹp hòi!”

 

Vừa lừa dối vừa âm thầm cúi đầu với Từ Ly Lăng, ám chỉ: “Trong thành có một cô nương mềm lòng, nếu nàng biết tối nay chết nhiều người như vậy thì đau lòng biết bao. Mặc dù cô nương không ở đây, nhưng ta cũng không thể không quan tâm nàng.”

 

Y nói cả buổi mới hóa giải được nguy cơ.

 

Đêm đó khi Từ Ly Lăng rời đi đã cười nhạt.

 

Trong lòng Quan Dập biết, nếu không vì tình cảm với Oanh Nhiên thì dù y có nói mòn cả lưỡi, Từ Ly Lăng cũng chưa chắc sẽ thu tay về.

 

Bởi lẽ đối với Từ Ly Lăng, muốn giết tất cả bọn họ chỉ cần động một ngón tay là đủ.

 

Sau đó suýt nữa y đã bị phạt nặng vì giết Hoàng Diễm Lãng.

 

Cũng may có hai vị thái thượng trưởng lão hiểu lý lẽ, biết để ngăn cản chuyện diệt thành Lâm Quan không đơn giản. Nếu đã có thể giải quyết trong hòa bình, bảo vệ vô số mạng người, vậy hà cớ gì phải chọn cách giết chóc khiến dân chúng lầm than.

 

Vì thế họ đã ra mặt dàn xếp, kết án Hoàng Diễm Lãng là tội nhân, trả lại danh dự cho y.

 

Chỉ là trong tối vẫn cảnh cáo và hỏi thăm y kha khá.

 

Kể từ đó, Quan Dập vẫn luôn muốn tìm Oanh Nhiên để hỏi riêng nàng có biết thân phận thật của Từ Ly Lăng hay không.

 

Nhưng chứng kiến nàng vẫn sống chung với Từ Ly Lăng như bình thường, y lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.

 

Cho dù có hỏi, có lẽ y cũng chỉ nhận lại câu trả lời giống như khi ở huyện Vân Thủy: Ta biết.

 

Giờ phút này, Oanh Nhiên nghe thấy câu trả lời của Quan Dập thì không hỏi thêm, chỉ quan tâm đến Tuyết Phi Sương, kinh ngạc hỏi: “Nàng ta chết rồi?”

 

Nhắc đến nàng ta, Quan Dập cũng xúc động thở dài gật đầu, kể lại chuyện nàng ta tự sát.

 

Oanh Nhiên không nói gì.

 

Cả bàn cơm chìm vào im lặng.

 

Nhớ lại lần đầu gặp ở huyện Vân Thủy, nữ tu lạnh lùng như băng ấy đã từng rực rỡ như ánh dương, trong mắt chẳng chứa nổi hạt bụi.

 

Lúc ấy nàng ta hãy còn ghét ma như thù, truy sát nàng và Quan Dập.

 

Song số phận nhiều chông gai, cuối cùng nàng ta cũng chết vì đạo như Hồng Nhai Công.

 

Tiểu nhị hô to một tiếng rồi mang thức ăn lên, phá vỡ sự yên lặng.

 

Từ Ly Lăng vẫn không bận tâm như đang dạo chơi, nhặt tỏi, ớt, gắp thức ăn cho Oanh Nhiên.

 

Quan Dập nói tiếp: “Đêm đó vốn dĩ bọn ta định đưa thi thể của Tuyết Phi Sương về Toàn Hành Tông. Cho dù thế nào thì cũng nên mai táng tử tế chứ. Nhưng...”

 

Lúc đó Từ Ly Lăng đã rời đi từ lâu. Quan Dập nhìn về phía Từ Ly Lăng, không còn sợ hắn, nhưng cảm xúc ngổn ngang: “Nhưng cốc chủ Bạt Ngục Cốc lại nói, nếu muốn mai táng, không ngại thì chôn nàng ta ở vệ đường bên ngoài Lâm Quan đi.”

 

Mọi người đều rất xúc động phẫn nộ, nghĩ hắn ta cố tình sỉ nhục Tuyết Phi Sương.

 

Nhưng cốc chủ Bạt Ngục Cốc lại ngâm rằng...

 

“Thành trì trắng xóa sắc châu, ngỡ như tiên tuyết giáng đâu cõi trần. Dạo khắp nhân gian tay thủ kiếm, rải ánh ban mai tựa giấy tiền. Ôm hoài chí lớn vững bền, nay đành nghỉ tạm bên đường Lâm Quan. Sẽ còn anh hùng đi ngang mộ, hào khí ngút trời vượt ngàn mây.”

 

Mọi người nghe thơ mà lặng im.

 

Bỗng nhớ tới lời đồn một ngàn năm trước từng có một vị Tiểu Tiên Quân đi ngang Lâm Quan, vì không cứu người được và cảm khái viết nên “Li biệt Lâm Quan”.

 

Hiện giờ cảnh ngộ của Tuyết Phi Sương ở Lâm Quan giống bài thơ đến lạ. Cũng ôm hoài chí lớn và yên nghỉ tại Lâm Quan.

 

Có người cảm thán, nếu vị Tiên Quân làm thơ ấy vẫn còn ở Lâm Quan thì không biết liệu Tuyết trưởng lão có được cứu hay không.

 

Lại nghe cốc chủ Bạt Ngục Cốc nói: “Ngài sẽ không cứu đâu. Ngàn năm trước ai cũng biết bài thơ này, chính là đạo phụ ta viết khi mười một tuổi lúc đi ngang Lâm Quan.”

 

Đạo phụ mà hắn ta nói đương nhiên là Từ Ly Lăng.

 

Mọi người kinh ngạc.

 

Trước ánh mắt sững sờ của bọn họ, cốc chủ Bạt Ngục Cốc vừa cười lớn đầy mỉa mai vừa rời đi.

 

Khoảnh khắc ấy, Quan Dập bỗng nhớ tới lúc ở huyện Vân Thủy.

 

Khi y nhìn thấy thi thể Hồng Nhai Công, mặc dù hiện trường vô cùng thảm khốc, nhưng không hề có dấu vết cố tình sỉ nhục.

 

Hồng Nhai Công chỉ sừng sững đứng đó như một ngọn núi.

 

Đó là uy nghiêm của ông ta, cũng là phong độ của kẻ đã giết ông ta.

 

Ngày ấy Quan Dập và các đồng đạo cứ do dự mãi.

 

Cuối cùng vẫn quyết định mang thi thể Tuyết Phi Sương về Lâm Quan, tạm thời an táng rồi thông báo cho Toàn Hành Tông đến đón.

 

Nhưng hôm đó sau khi đưa tất cả bá tánh Lâm Quan về thành, trong lúc một hàng đệ tử mệt mỏi khiêng thi thể Tuyết Phi Sương về Lâm Quan, bỗng có người kêu lên: “Trời sáng rồi.”

 

 Quan Dập và các đệ tử vô thức quay đầu lại nhìn, thấy con đường phía sau dài miên man nối thẳng đến chân trời.

 

Phía cuối chân trời, ánh bình minh ngập tràn trông còn rực rỡ hơn tiên cảnh.

 

Bất giác, mọi người tạm quên đi chấp niệm về định nghĩa huyền ma.

 

Chẳng biết là ai nói một câu: “Mai táng Tuyết trưởng lão ở đây đi. Đường dài miên man đến phương xa, nhưng có thể ngắm mặt trời, có thể nhìn hậu bối.”

 

Sẽ luôn có người ôm hoài chí lớn, không phụ đạo tâm, để Tuyết Phi Sương được yên giấc ngàn thu.

 

“Vì vậy bọn ta đã dừng bước, mai táng Tuyết Phi Sương ở ven đường.”

 

Quan Dập dừng lại, chờ Từ Ly Lăng phản ứng.

 

Từ Ly Lăng bóc vỏ tôm, rút chỉ tôm cho Oanh Nhiên, chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái.

 

Không dao động như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

 

Quan Dập than thở: “Ta thấy bên ven đường có hoa dại đủ màu sắc. Tuyết trưởng lão là người cao ngạo như vậy, không biết có thích mấy thứ nhỏ bé, rực rỡ đó không.”

 

Oanh Nhiên thầm nắm tay Từ Ly Lăng, nói với Quan Dập: “Chắc là có...Ta nhớ lúc trước khi nàng truy sát chúng ta, trên váy có hoa.”

 

Quan Dập bật cười một tiếng, bỗng cảm thấy bi thương.

 

Rõ ràng trước đây y vô cùng ghét nữ nhân Tuyết Phi Sương đó, cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không bao giờ vết thương Tuyết Phi Sương gây ra cho y ở huyện Vân Thủy.

 

Thế nhưng thói đời trên thế gian luôn kỳ lạ như vậy.

 

Giống như rõ ràng Từ Ly Lăng là ác ma, nhưng cũng đã từng hiểu rõ tấm lòng của một người chết vì đạo hơn bất cứ ai trong số họ.

Trước Tiếp