Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 89

Trước Tiếp

Nàng mỉm cười cong mắt, ôm lấy Từ Ly Lăng muốn nói chuyện với hắn.

 

Nhưng lại thấy Từ Ly Lăng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt bình thản dường như đang nghỉ ngơi. Vậy nên nàng chỉ ôm ấp, nhìn chằm chằm hắn mà không nói gì.

 

Một hồi lâu sau, hắn vẫn nhắm mắt nói: “Nhìn ta làm gì?”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới biết hắn không ngủ.

 

Nàng giơ ngón tay lên chọc vào mặt hắn, sau đó chỉ vào cái cây phía trên, cố tình nói: “Chàng xem, ta đào cây về được rồi nè.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, vỗ lưng nàng rồi hùa theo: “Ừm, vất vả rồi.”

 

Oanh Nhiên cong mắt cười, thì thầm với hắn: “Ừm, Hoài Chân vất vả rồi.”

 

Nàng hôn vào tai hắn một cái rồi ôm hắn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Lúc thì tán gẫu cùng hắn, lúc lại thúc giục hỏi: “Rốt cuộc chàng đã đoán trúng màu váy của ta thế nào vậy?”

 

Hắn vẫn không đáp.

 

Làm Oanh Nhiên tức đến mức véo eo hắn.

 

...

 

Hiện tại quả hồng đã chín, trung thu cũng đến.

 

Cuối cùng Oanh Nhiên cũng biết lý do hắn luôn đoán được màu váy của mình... Hóa ra nàng có sở thích riêng trong cách ăn mặc mà đến chính nàng cũng chẳng để ý.

 

Nàng thích mặc những màu tươi sáng, trong trẻo, hiếm khi mặc gam màu quá tối.

 

Khoảng thời gian này, mặc dù nàng mặc váy mới, nhưng màu sắc lại tương tự những chiếc váy nàng từng mặc trước kia.

 

Từ Ly Lăng đã ghi nhớ sắc độ xám trắng của những gam màu đó, hiển nhiên cũng nhớ rõ màu váy mới của nàng.

 

Oanh Nhiên cố tình đổi sang những màu chưa mặc bao giờ, thế là bắt đầu thắng.

 

Vào ngày trung thu, Oanh Nhiên dậy sớm mặc váy mới, muốn chơi trò đoán váy cùng Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng ung dung mặc quần áo: “Không vội, buổi tối chơi.”

 

Oanh Nhiên nhớ tới hai ngày trước, ban ngày nàng và Từ Ly Lăng bận làm bánh vừng cho trung thu nên đến tối mới nhớ ra trò đoán màu váy.

 

Chơi vào buổi tối, hình phạt cũng ít đi.

 

Lúc ấy Từ Ly Lăng bình thản nằm trên giường, trông như thể cho dù nàng phạt cái gì cũng không sao, xử lý xong thì sẽ nghỉ ngơi.

 

Nàng bỗng nhớ lại trước đây khi ở chốn khuê phòng, hắn cũng luôn thong dong như vậy. Bất chợt ác ý nổi lên, làm nàng to gan làm những chuyện khó nói thành lời.

 

Nhưng kết quả không như ý nàng, nàng không được nghe Từ Ly Lăng xin tha.

 

Ngược lại còn nghe thấy hắn hứng thú đánh giá: “Nàng sáng tạo lắm.”

 

Khiến nàng vừa xấu hổ vừa buồn bực chẳng làm tiếp được. Ngược lại hắn bắt đầu phối hợp với nàng, giả vờ cụp mắt cúi đầu: “Phu nhân à, tha cho ta đi.”

 

Giọng nói trầm khàn của hắn thốt ra từng tiếng cầu xin, lời lẽ càng lúc càng tạo bạo, đến mức những câu bẩn thỉu mới lạ nàng chưa từng nghe đều vang lên hết.

 

Cuối cùng vẫn là nàng xin tha, bịt miệng không cho hắn nói nữa.

 

Hắn cười nhạo, hỏi nàng phạt xong rồi à.

 

Nàng nói phải, không muốn phạt nữa.

 

Hắn xoay người bóp mặt nàng, khiến nàng nhận ra trò mèo mình học được trong thoại bản Hứa Thu Quế đưa nàng thua kém cỡ nào so với hắn.

 

Hình phạt do nàng khởi xướng, nhưng kết thúc chẳng do nàng quyết định.

 

Dù nàng mắng hắn vài câu: “Chàng không phải người!”

 

Cũng vô dụng.

 

Cuối cùng nàng vẫn phải dỗ “phu quân của ta, Hoài Chân của ta” thì mới được tạm nghỉ vào lúc gần bình minh.

 

Giờ phút này nhớ lại những chuyện đó, Oanh Nhiên vội vàng nói: “Đêm nay ta không phạt cái đó với chàng nữa đâu.”

 

Từ Ly Lăng: “Phạt cái gì?”

 

Hắn biết rõ mà còn cố hỏi, Oanh Nhiên biết hắn không có ý đó. Nàng bịt hai tai đỏ ửng lại, chuyển đề tài: “Ta muốn chàng bế ta lên hái hồng để tối nay ăn. Nếu ban ngày không hái thì tối không kịp đâu.”

 

Từ Ly Lăng mặc xong y phục, cùng nàng xuống lầu, còn chưa ăn sáng mà đã đưa nàng ra sân sau hái hồng.

 

Cây hồng không quá cao, hắn chỉ cần giơ tay là có thể hái.

 

Oanh Nhiên thích tự hái hơn, nhưng vóc dáng nàng lùn nên không với tới. Nàng phấn khích bảo hắn bế mình lên, sau đó ngồi trên cánh tay hắn hái được sáu quả.

 

Ngẩng đầu lên nhìn thấy một quả hồng đỏ tươi như đèn lồng trên đỉnh cây, nàng lại nói: “Quả hồng đó chín tốt ghê, tiếc là cao quá, ta hái không được.”

 

Từ Ly Lăng ngồi xổm xuống, gọi nàng lại rồi đỡ chân để nàng ngồi lên vai mình.

 

Hắn đột ngột đứng dậy làm Oanh Nhiên hoảng hốt kêu lên, túm tóc hắn để giữ thăng bằng, lại vội vàng xoa đầu hắn, “Có làm chàng đau không?”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng hái đi.”

 

Oanh Nhiên chỉ huy hắn đến gần cây hồng để hái quả hồng tít trên cao.

 

Sau khi chùi sạch quả hồng bằng khăn tay, nàng cắn một miếng ngọt lịm rồi đút cho Từ Ly Lăng ăn.

 

Thật ra nàng không thích ăn hồng đến vậy, cảm thấy thịt hồng có mùi chín nẫu khó tả, chỉ thích phần nhân giòn giòn bên trong.

 

Chẳng rõ Từ Ly Lăng vô tình hay cố ý, lần nào hắn cũng chỉ cắn bên ngoài, để lại phần nhân giòn tan cho nàng ăn.

 

Nàng bật cười khúc khích ăn hết, bọc hạt và vỏ hồng trong khăn tay đưa cho Từ Ly Lăng, sau đó chống lên vai hắn muốn đi xuống.

 

Từ Ly Lăng: “Hái thêm mấy quả đi.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Chàng muốn ăn hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Tặng người khác.”

 

Oanh Nhiên ngồi trên vai hắn tiếp tục chỉ huy hắn di chuyển xung quanh cây hồng: “Chàng muốn tặng ai thế?”

 

Hai ngày trước làm bánh vừng, bọn họ làm rất nhiều. Nàng nói làm nhiều một chút để tặng người dân thôn Vô Ẩn.

 

Hắn nói không cần thiết, chẳng chịu tặng cái nào.

 

Nàng còn nghĩ nhiều bánh vừng như vậy, chẳng biết khi nào mới ăn hết. Bây giờ mới phát hiện hóa ra hắn cũng biết tặng quà cho người khác.

 

Từ Ly Lăng: “Cha mẹ nàng.”

 

Oanh Nhiên khựng lại, thầm nghĩ hắn vẫn nhớ đêm đó nàng đã đỏ mắt sau khi đọc thư.

 

Nàng mỉm cười: “Vậy buổi chiều chúng ta đi tìm Quan Dập đi. Nhờ Quan Dập gửi hồng và bánh vừng, nhân tiện tặng Quan Dập một ít hồng và bánh vừng luôn.”

 

Còn thư hồi âm...

 

Nàng không định viết. Nàng không biết phải nói gì với cha mẹ, chỉ tặng quà là đủ tấm lòng rồi.

 

Oanh Nhiên hái được một sọt hồng nhỏ.

 

Sau khi leo xuống vai hắn, hắn đi vào bếp nấu cơm.

 

Nàng lựa ra quả hồng tròn trịa nhất rồi bọc lại bằng khăn vải và gói cùng bánh vừng.

 

Lúc này Từ Ly Lăng không giúp nàng sắp xếp đồ.

 

Bởi vì đây là quà nàng muốn tặng cha mẹ.

 

Xong xuôi, Oanh Nhiên đợi hắn cùng ra ngoài.

 

Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối, bếp nhà người ta đã nghi ngút khói ăn cơm chiều rồi mà hắn vẫn chưa đi ra.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Khi nào chúng ta đi? Chàng nấu cơm xong chưa?”

 

Từ Ly Lăng: “Bây giờ đi.”

 

Tuy nhiên trước khi ra ngoài, hắn lại chơi trò đoán váy cùng nàng. Rõ ràng khoảng thời gian này hắn luôn thua, nhưng hôm nay lại thắng.

 

Hắn đưa hồng và bánh vừng cho nàng cầm, lấy vải linh bọc từ đầu đến chân nàng.

 

Đây là vải linh Ân nương tử tặng lần trước, tên là Tán Hà Linh Lụa, có thể ngăn cản ma khí. Sau khi mang về, hắn may tấm vải thành một tấm khăn lớn như khăn trải giường, chẳng biết muốn làm gì.

 

Hôm nay miếng vải được trùm lên đầu nàng. Oanh Nhiên vội vàng giãy dụa: “Đừng mà, ra ngoài thế này còn thể thống gì.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta bế nàng ra ngoài, không để người ta nhìn thấy.”

 

Oanh Nhiên vẫn không chịu.

 

Nhưng thường không có ai nhìn thì đùa nghịch thế nào cũng được, hôm nay phải ra ngoài, trên phố có nhiều người như vậy, sao có thể ngả ngớn làm trò được.

 

Từ Ly Lăng nhẹ nhàng dỗ dành: “Hôm nay nàng thua.”

 

Oanh Nhiên không thể nói gì, song trong lòng chẳng vui lắm.

 

Là hắn đề xuất tặng quà, hôm nay lại là tết trung thu, nàng cũng thua thật.

 

Oanh Nhiên cắn môi, vươn tay muốn hắn ôm: “Nếu Quan Dập cười ta thì ta không nói chuyện với chàng nữa đâu.”

 

Từ Ly Lăng không trả lời, quấn chặt tấm vải lên người nàng rồi bế ngang người nàng lên.

 

Oanh Nhiên ôm bánh vừng và quả hồng trong ngực, cứ vậy toàn bộ trọng lượng cơ thể đè nặng lên người hắn.

 

Bước đi của hắn vẫn vô cùng ổn định.

 

Đi được hai bước, Oanh Nhiên bỗng cảm thấy thân mình nhẹ hẫng.

 

Cơn gió gào thét lướt qua cuốn theo tấm vải bọc trên người nàng tung bay.

 

Nhưng nàng không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể cảm nhận được hắn bay rất nhanh, hoảng hốt vì hôm nay hắn dùng thuật pháp.

 

Oanh Nhiên ôm chặt lấy hắn, cách một tấm vải linh hỏi: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?”

 

Từ Ly Lăng: “Mấy trăm hơi thở là tới.”

 

Oanh Nhiên chui trong lòng hắn, thầm nghĩ hóa ra hắn muốn sử dụng thuật pháp cho nên mới bọc nàng lại để không ai nhìn thấy.

 

Nơi mà hắn phải dùng thuật pháp mới có thể đến hẳn là rất xa.

 

Nếu vậy chỉ mấy trăm hơi thở có tới được chưa?

 

Suy nghĩ một lúc, nàng không còn khó chịu như vậy nữa, chỉ thầm trách Từ Ly Lăng không chịu nói rõ.

 

Nàng lén véo Từ Ly Lăng một cái, lại ôm chặt hắn nhẩm đếm mấy trăm nhịp.

 

Chưa tới một trăm hơi thở, hắn đã đáp xuống đất.

 

Vừa đáp đất, vải linh cũng rủ xuống, Oanh Nhiên cảm nhận được tấm vải dần nặng hơn cứ như dính ướt.

 

Những âm thanh náo nhiệt vang lên: Ảo thuật làm xiếc, hò reo, hát tuồng, đi chơi, cười lớn... Rất nhiều âm thanh nhưng dường như không phải giọng địa phương Lâm Quan.

 

Tiếng động quá nhỏ nên nàng không nghe rõ.

 

Từ Ly Lăng ôm nàng rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, bước chân di chuyển cực nhanh.

 

Bỗng nhiên hắn bật người nhảy lên.

 

Nàng mím chặt môi, âm thầm thắt chặt tiếng kêu trong họng, bỗng mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

Sau đó xung quanh trở nên yên tĩnh lạ lùng.

 

Vì bị vải che nên nàng không nhìn thấy gì hết, cũng không ngửi thấy mùi hương nào khác ngoài mùi hương trên người hắn.

 

Một lát sau, có tiếng bước chân tới gần.

 

Oanh Nhiên vừa nghi hoặc vừa vô thức căng thẳng: “Hoài Chân?”

 

Lại nghe một tiếng kêu: “Oanh Oanh!”

 

Tấm vải linh trên người nàng bị kéo xuống.

 

Ánh trăng tròn sách, đèn lồng ấm áp.

 

Trước mắt nàng là phụ thân đứng ngơ ngác cách đó không xa và mẫu thân đang mừng rỡ, rưng rưng nước mắt chạy tới.

 

Oanh Nhiên ngẩn người, hết nhìn cha mẹ lại nhìn Từ Ly Lăng.

 

Ngỡ như tất cả chỉ là mơ.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Quan Dập: Lần trước muội phu tới tìm ta, nói muốn cùng đón trung thu [Mắt lấp lánh] Kết quả hắn lại mang muội đi trước rồi ném ta lại [Khóc lớn] Nhưng không phải muốn ném ta là ném được đâu [Đầu chó] Đợi ta cưỡi ngựa [Kính râm] Đuổi theo hai người [Mắt trái tim] Cùng nhau đón trung thu [Hôn hôn]

 

Tiểu Hoàng: Dô! [Kính râm]

 

Đại Hoa: Dô! [Kính râm]

 

Tiểu Hoàng: Tam đệ sao ngươi không dô [Kính râm]

 

Trương Phục Huyền: ... Thần kinh [Khinh bỉ]

 

Đại Hoa: Đợi khi nào bọn ta tổ chức buổi biểu diễn sẽ cho ngươi thời gian hát một bài tặng Huyền Hoa [Kính râm]

 

Trương Phục Huyền: ... Dô...

Trước Tiếp