
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chỉ một chiêu đã phá tan tấm chắn phòng ngự.
Oanh Nhiên nghiến răng tạo thêm một tấm phòng hộ, nói với thần nữ: “Đụng độ ma tu.”
Thần nữ do dự một lát rồi gửi một trăm phần năng lượng đến, dặn dò: “Để ý tình hình rút lui.”
Mắt thấy Từ Ly Lăng lại vận khí, Oanh Nhiên vội đáp: “Được.”
Từ Ly Lăng tàn nhẫn như thế, nàng cũng đâu thể bỏ mạng lại đây thật.
Trong lúc nói chuyện, nàng đã bổ sung mười phần năng lượng vào tấm phòng thủ.
Từ Ly Lăng vẫn chỉ dùng một chiêu dễ dàng phá nát tất cả.
Nàng dứt khoát dùng hết tất cả số năng lượng thần nữ gửi tới, nhìn chằm chằm từng động tác của Từ Ly Lăng.
Hắn lại lần nữa vung tay áo ra đòn.
Vẫn chỉ một chiêu đã nghiền nát tấm chắn phòng ngự.
Lòng Oanh Nhiên chùng xuống, nàng chậm rãi lùi về phía sau.
Khi hắn không còn ôn hòa, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của nàng, nàng mới thật sự cảm nhận được sự tàn nhẫn và đáng sợ của hắn.
Mắt thấy tay Từ Ly Lăng lại tiếp tục vận khí, Nhạc Triều Thu hét lớn: “Quỷ cô nương mau đi đi, để ta đối phó.”
Oanh Nhiên nửa tin nửa ngờ: “Ngươi đối phó được?”
Nhạc Triều Thu kiên quyết gật đầu.
Oanh Nhiên do dự giât lát rồi xoay người rút lui. Nàng lùi vào một góc tối trong hang động, ngoái đầu nhìn vào mắt Từ Ly Lăng.
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, đôi con ngươi đen đặc cứ như địa ngục quỷ dị.
Hắn lại giơ tay ra hiệu: “Giết.”
Trái tim Oanh Nhiên lạnh băng, nàng mau chóng rời đi.
Trước mắt nàng hiện ra vô số hình ảnh trong quá khứ, cuối cùng tất cả đều hóa thành cảnh biệt ly nơi thành Dương Sơn, bóng dáng hắn đứng từ xa nhìn theo nàng.
Hắn từng nói muốn kết thúc trò chơi này không chỉ một lần, cũng từng muốn giữ nàng lại không chỉ một lần.
Quá tam ba bận, nàng nhiều lần từ chối khiến hắn chán ghét.
Dù sao ở thế giới này, bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Nhưng Oanh Nhiên vẫn không nhịn được mà nghĩ: Nếu là Từ Ly Lăng của ngàn năm sau, chắc chắn hắn sẽ không so đo chuyện quá tam ba bận với nàng.
Nàng bay ra khỏi hang, thấy bên ngoài đang là ban ngày, ánh mặt trời nóng như lửa đốt. Bất đắc dĩ nàng đành trốn vào hang đợi trời tối.
Một lát sau, một tiếng rền vang bỗng phát ra từ trong hang, đá vụn lả tả rơi xuống. Dường như trong hang động đã xảy ra giao chiến.
Nhưng những người bị trói đó còn sức đánh nhau với ma tu sao?
Khả năng cao là không.
Oanh Nhiên không biết đã có chuyện gì xảy ra, đành báo cáo mọi việc cho thần nữ.
Thần nữ trầm ngâm: “Có lẽ Nhạc Triều Thu đã sử dụng cấm thuật Quỳnh Vũ, định đồng quy vu tận với ma tu.”
Oanh Nhiên căng thẳng: “Đồng quy vu tận?”
Thần nữ: “Nhạc Triều Thu có thánh thể tinh khiết, năm xưa trước khi Thánh Ma thành ma cũng có thể chất này. Hẳn ngươi cũng biết thể chất này mạnh mẽ đến mức nào, vừa sinh ra đã là thượng tiên.”
“Thời trẻ hắn cũng giống Thánh Ma, đi chu du Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ, Thiên Tiêu, tu luyện vô số cấm thuật. Trong đó có một bộ kiếm quyết tên là Thiên Địa Đồng Quy, đó là chiêu thức lấy thân làm kiếm, đồng quy vu tận với kẻ địch.”
“Một khi thi triển chiêu này, trong phạm vi xung quanh, không ai có thể sống sót.”
Trong lúc thần nữ nói chuyện, Oanh Nhiên đã nhanh chóng bay trở về.
Quay lại hang động, nàng nhìn thấy khói bụi bay mịt mù, xác người và dây đằng đứt đoạn nằm ngổn ngang.
Mùi máu tanh nồng nặc lẫn trong khói bụi dày đặc khiến nàng không thể thấy rõ tình hình của Từ Ly Lăng.
Trái tim Oanh Nhiên lạnh băng, có lẽ khói bụi quá dày đã khiến hốc mắt nàng cay xè.
Nàng hoảng sợ bay vào trong hang, vừa tìm kiếm vừa gọi: “Hoài Chân!”
Trên mặt đất có huyền tu cũng có ma tu, mặc dù chết vô số nhưng vẫn còn người sống. Oanh Nhiên thuận tay dùng số năng lượng còn sót lại bảo vệ tính mạng cho bọn họ, vẫn không dừng bước, tiếp tục tìm kiếm trong hang động rộng lớn.
Nàng nghĩ nếu tu sĩ huyền đạo còn sống thì không lý nào Từ Ly Lăng lời hại đến vậy có thể chết.
Có lẽ hắn chỉ bị trọng thương như lần trước nên không lên tiếng được thôi. Nhưng chỉ cần hắn phát ra một chút âm thanh...
“Hoài Chân, Hoài Chân ngươi ở đâu?”
“Hoài Chân, ngươi trả lời ta một tiếng đi, chỉ cần một tiếng thôi.”
“Hoài Chân...”
Bụi đất dần lắng xuống, khói mờ cũng tan đi.
Oanh Nhiên tìm non nửa hang động mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đi đến trung tâm, nàng bối rối đưa mắt nhìn quanh. Bỗng nhìn thấy một bóng người đang đứng trước một cánh cửa hang nhìn nàng.
Áo choàng che khuất gương mặt khiến nàng không thể thấy rõ sắc mặt hắn, cũng không biết hắn đã đứng đó nghe nàng tìm hắn, gọi hắn bao lâu.
Cơn giận bỗng chốc bùng lên, Oanh Nhiên lao về phía trước đánh hắn một cái.
Hắn không né tránh, cứ thế hứng trọn cú đánh khiến thân hình lảo đảo.
Oanh Nhiên giật mình, định hỏi hắn có sao không.
Nhưng nhớ lại vẻ tuyệt tình và khinh bỉ trước đó của hắn, nàng chẳng thèm hỏi thăm: “Ngươi đứng đây để cười nhạo ta.”
Hắn không nói gì.
Oanh Nhiên: “Nếu đã cười nhạo, vậy không biết ngươi có cười thành tiếng chưa? Nếu cười rồi thì xin hãy tha cho những tu sĩ huyền đạo còn sống đi.”
Chẳng cần hắn đáp lại, nàng cũng ngầm hiểu không trả lời nghĩa là đồng ý.
Oanh Nhiên xoay người, định đi đỡ những huyền tu nằm trên mặt đất dậy.
Hắn bỗng lên tiếng: “Hôm nay có thể theo ta về không?”
Oanh Nhiên dừng bước, bị hắn chọc tức đến bật cười.
Lúc nãy hắn tỏ thái độ như thế, vậy mà bây giờ lại làm như không có việc gì mà bảo nàng theo hắn về?
Người ta nói hắn tính tình bất thường quả thật chẳng oan!
Nàng quay đầu nhìn lại, bực bội nói: “Chúng ta đã thanh toán xong, ngươi còn mời ta về làm gì nữa? Giết ta à?”
Từ Ly Lăng: “Ta sẽ không giết ngươi.”
Oanh Nhiên: “Ngươi vừa nói hôm nay là ngày chết của ta.”
Từ Ly lăng: “Ta sẽ không giết ngươi.”
Oanh Nhiên: “Ngươi đã nảy sinh ý định giết ta!”
Từ Ly Lăng: “Chưa bao giờ.”
Mặc dù cả lý trí và bản năng đều kêu gào hắn nên giết cái kẻ luôn đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, luôn có thế chiếm lợi từ tay hắn, luôn bịa cả đống chuyện xưa lừa hắn này.
Nhưng từ trước đến nay, hắn chưa một lần nảy sinh ý định giết nàng.
Oanh Nhiên vẫn còn tức giận, xoay người đưa lưng về phía hắn: “Ta theo ngươi về làm gì?”
Từ Ly Lăng: “Vừa rồi ngươi mới gọi ta.”
Oanh Nhiên hờn dỗi: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Từ Ly Lăng không tranh cãi với nàng: “Nếu ngươi vẫn muốn chơi tiếp cái trò ngàn năm sau thì theo ta về đi.”
Oanh Nhiên ngước mắt nhìn hắn.
Cả người hắn khuất trong màn đêm tựa như hòa làm một với bóng tối: “Ta dám chờ, ngươi có dám chết cùng ta không?”
Đôi con ngươi của Oanh Nhiên co lại, nàng không hiểu ý hắn là gì.
Từ Ly Lăng: “Một ngàn năm rất dài, nhưng có thể chờ đợi từng ngày. Ngươi có thể quay lại bất cứ lúc nào, ta cũng có thể chờ đợi. Ta không có sát ý với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ở lại bên ta thì vào ngày ta chết, ta sẽ giết ngươi.”
“Phu nhân của ta phải chết cùng với ta.”
Hàng lông mi của Oanh Nhiên run lên, bỗng chốc nàng chẳng biết nói gì.
Mũ áo choàng của Từ Ly Lăng trượt xuống, để lộ gương mặt không tì vết như thiên tiên.
Đôi mắt hắn u tối như vị thần không nhiễm trần ai, lặng lẽ nhìn nàng.
“Ta đã tha cho ngươi, là do ngươi cố chấp quay lại tìm ta.”
“Ta có thể không quan tâm lý do ngươi tìm ta rốt cuộc là vì huyền đạo hay vì ta. Nhưng ngươi không nên ảo tưởng cái danh phu nhân của ta có lợi mà không có hại.”
“Cho dù đúng như lời ngươi nói, ngàn năm sau chúng ta sẽ thành thân, vậy thì ta cũng muốn ngươi phải chết cùng với ta.”
Oanh Nhiên sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Nàng không biết Từ Ly Lăng của ngàn năm sau có nghĩ giống vậy hay không.
Nhưng nàng biết Từ Ly Lăng trước mắt mình đang rất nghiêm túc.
Nàng im lặng rất lâu mà không đáp, Từ Ly Lăng cũng không ép buộc.
Hắn phất tay áo, xoay người: “Nể tình ngươi ngu ngốc gọi ta, cứu người đi đi. Đây là lần cuối cùng.”
Những ma thi trên mặt đất đều đã hóa thành tà khí, ma tu bị trọng thương cũng tự nguyện hiến thân. Khắp mặt đất la liệt những bộ xương trắng hóa thành sương mù nhập vào cơ thể hắn.
Giữa khói đen lượn lờ, hắn như Diêm Thần Tu La, chậm rãi đi sâu vào trong hang động rồi biến mất cùng bóng đêm.
Oanh Nhiên không gọi hắn lại.
Đầu óc nàng rối như tơ vò, cuối cùng chỉ đành dẹp hết mọi suy nghĩ sang một bên, xoay người đi cứu giúp các huyền tu.
Mấy trăm tu sĩ huyền đạo nay chỉ còn chưa tới một trăm người sống. Bảy trưởng lão bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ngọc Hư Phong bị thương nhẹ nhất, Nhạc Triều Thu bị thương nặng nhất.
Oanh Nhiên và những huyền tu vẫn có thể cử động hợp tác với nhau cùng đỡ các tu sĩ bị thương ra khỏi hang. Cuối cùng một mình nàng quay lại hang động, dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả thi thể bên trong.
Trước cửa hang, nàng nhắm mắt chắp tay, thành kính cầu nguyện với ngọn lửa, dùng ba chiêu trong thức thứ nhất của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” để siêu độ cho bọn họ.
Sau đó nàng đi ra ngoài. Hang Cửu Khúc Bách Tràng là một hang động lớn với rất nhiều hang động bên trong. Bởi vì các tu sĩ huyền đạo đều bị thương nặng nên không thể bay ra khỏi hang động, bèn tạm thời dựng trại bên ngoài.
Sắc trời đã tối, có vài đống lửa trại được lên trong khu vực bên ngoài hang động.
Oanh Nhiên ngồi một mình bên đống lửa, liên lạc thần nữ cho người đến đón.
Thần nữ: “Nếu đã cứu được người, ma đã rời đi, vậy bọn họ quay về muộn một chút cũng không sao. Hiện tại ta đã giằng co với Thánh Ma, nhân thủ khan hiếm, thật sự không phái người đi tiếp ứng được.”
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Thánh Ma đang ở chỗ ngươi?”
Thần nữ: “Ừm. Thánh Ma định dùng tà đằng trong hang Cửu Khúc Bách Tràng để xây nên bốn tòa tà thành. Dùng xà đằng làm ngục giam, tàn sát bốn thành trì và hàng vạn người làm trụ người, khiến bọn họ thối rữa oán hận, ô nhiễm linh khí của cả bốn thành.”
“Bốn tòa thành này là linh thành ứng với bốn phương vị Càn, Khôn, Ly, Khảm của châu Vân. Nếu bốn linh thành đều hóa ma thành thì toàn bộ linh khí của châu Vân đều sẽ bị ăn mòn.”
Oanh Nhiên không kinh ngạc vì ý định của Thánh Ma, mà kinh ngạc vì hiện tại thần nữ đang giao chiến với Thánh Ma. Vậy...
Thần nữ nói tiếp: “Thánh Ma tự dẫn quân đi đánh cướp bốn thành trì, đương nhiên ta cũng phải tiếp chiến, do đó mới nhờ ngươi cứu người. Kẻ xuất hiện trong hang Cửu Khúc Bách Tràng chính là ma tướng do Thánh Ma phái đi... Sao vậy? Ngươi nghi ngờ gì sao?”
Oanh Nhiên nhìn về hướng Từ Ly Lăng đã rời đi, lắc đầu.
Thần nữ không rảnh dò hỏi thêm: “Làm phiền ngươi ở lại đây thêm một thời gian.”
Nói rồi lại gửi năng lượng cho Oanh Nhiên để nàng chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Oanh Nhiên đồng ý, ngồi dựa vào gốc cây.