Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 79

Trước Tiếp

Oanh Nhiên mơ màng đáp lại.

 

Mở mắt ra, trước mặt nàng là một hang động tối tăm sâu thẳm.

 

Nàng không dám tùy tiện hành động, sờ lên tóc phát hiện cây trâm do pháp trượng hóa thành đã biến mất.

 

Nàng hỏi Đại Hoa sao lại thế.

 

Đại Hoa: “Để đưa cô đến thế giới này cần năng lượng dịch chuyển, mọi thứ trên người cô đều tiêu hao năng lượng. Phàm vật thì không đáng kể, nhưng pháp trượng... Chắc là tiêu hao quá nhiều năng lượng nên thần nữ không dịch chuyển.”

 

Oanh Nhiên hiểu ra.

 

Sau đó Đại Hoa thông báo nhiệm vụ: “Nhiệm vụ lần này là giải cứu năm trưởng lão Ất Huyền Đạo Nhất, một tôn giả Mặc Môn đạo và một chưởng môn Phật đạo thoát khỏi hang Cửu Khúc Bách Tràng.”

 

Oanh Nhiên đáp một tiếng.

 

Thần nữ nói: “Sau khi ngươi vào hang động Cửu Khúc Bách Tràng, ta sẽ chỉ đường cho người tìm bọn họ. Trong hang ngoài các tà vật đặc biệt như dây đằng ăn thịt người thì còn có đại tướng dưới trướng Thánh Ma. Hãy cẩn thận.”

 

Thần nữ hướng dẫn cách đối phó hàng trăm tà vật trong hang động cho Oanh Nhiên. Ngoại trừ một loài đặc biệt tên là xà đằng luôn hoạt động trong một phạm vi nhất định, nếu tấn công bằng năng lượng có thể khiến nó cuồng bạo, thì những tà vật còn lại đều có thể giải quyết bằng năng lượng.

 

Số năng lượng tiêu hao sẽ được thần nữ bồi thường toàn bộ.

 

Oanh Nhiên đồng ý, dựa vào chỉ dẫn của thần nữ đi vào hang.

 

Hang Cửu Khúc Bách Tràng đúng như tên gọi, quanh co uốn lượn. Mặc dù đã được thần nữ chỉ dẫn, Oanh Nhiên vẫn phải bay đến choáng váng đầu óc.

 

Dọc đường có vô số thực vật kỳ dị và loài bò sát đáng sợ bất thình lình xuất hiện.

 

May mà chân Oanh Nhiên không chạm đất, nàng chỉ bay lơ lửng liên tục bắn năng lượng, cứ thấy thứ gì động đậy là tiêu diệt ngay.

 

Nhờ thế mà quãng đường trôi qua rất dễ dàng.

 

Vòng qua trụ đá cuối cùng, Oanh Nhiên ngước mắt lên: Bên trong hang động rộng lớn như cung điện phía trước có hàng trăm người đang đứng yên bất động. Dưới chân họ là một loại hoa thân mềm như tơ đang lơ lửng như dải ngân hà, trong không khí thoang thoảng mùi hương kỳ lạ.

 

Trên người mỗi người đều có một sợi dây đằng màu xanh lục trông có vẻ vô hại. Nhưng ai nấy đều đứng đơ như tượng, khiến khung cảnh càng thêm kinh dị.

 

Oanh Nhiên rùng mình một cái, bay vào hang động. Mặc dù chân không chạm đất nhưng nàng cũng cảm thấy có gì đó bất thường...

 

Thông thường nàng có thể dùng Âm Dương thuật để giảm mức tiêu hao hồn lực khi bay, nhưng vừa vào hang thì đã không dùng được nữa!

 

Oanh Nhiên lập tức báo việc này cho thần nữ.

 

Thần nữ nghiêm giọng: “Thảo nào rõ ràng ta đã cho một số đệ tử mang pháp khí phi hành theo, mà vẫn bị xà đằng trong khu vực quấn lấy, kể từ đó mất liên lạc.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra thần nữ không đề cập nhiều đến loại xà đằng này là vì nàng ta cũng không hiểu rõ về nó.

 

Oanh Nhiên càng bay cẩn thận hơn.

 

Tu sĩ trong hang thấy nàng đến thì đôi mắt sáng lên vẻ hy vọng.

 

Trong đám tu sĩ có bảy người ăn mặc khác các đệ tử thông thường, chỉ nhìn thôi cũng có thể nhận ra bọn họ chính là những người thần nữ muốn cứu.

 

Một nam tử trẻ tuổi trong số đó nói: “Ngài là quỷ tu do thần nữ phái tới cứu chúng ta đúng không? Cẩn thận đừng chạm vào xà đằng.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, thắc mắc: “Các ngươi có thể nói chuyện nhưng vì sao không nói gì?”

 

Hắn ta đáp: “Xà đằng trong phạm vi có thể hút khí. Linh khí, ma khí, nhân khí... Các loại khí. Càng nói ít thì càng tiết kiệm sức lực.”

 

Lúc bấy giờ Oanh Nhiên mới hiểu. Nàng tới gần nam tử, bay quanh hắn ta một vòng, tìm chỗ chưa bị xà đằng quấn lấy rồi vươn tay ra.

 

Nàng còn chưa chạm vào nam tử thì đã cảm thấy có thứ gì đó động đậy bên dưới mặt đất, cơ thể lập tức né sang một bên.

 

Nhưng đã quá muộn.

 

Một sợi dây đằng màu xanh lục đột ngột nhô lên từ mặt đất, nhanh như rắn lao về phía Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên sử dụng hồn lực để né đòn.

 

Song chẳng biết lục đằng đã phán đoán kiểu gì, ngay sau khi nàng vừa hiện thân sau cú né thì nó cũng đồng thời xuất hiện, nhanh như chớp quấn chặt lấy nàng, kéo vào bãi hoa lơ lửng.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Các tu sĩ trong hang: ...

 

Bọn họ không khỏi thở dài, đôi mắt tuyệt vọng.

 

Oanh Nhiên ủ rũ hỏi thần nữ: “Nếu ta bị bắt thì có sống được không?”

 

Thần nữ im lặng.

 

Thần nữ kinh ngạc: “Ngươi cũng bị bắt rồi?”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

Nàng báo cáo đặc điểm mới của xà đằng trong khu vực cho thần nữ nghe – cho dù không dám chạm vào cũng sẽ bị bắt.

 

Thần nữ thở dài: “Ngươi có thể rời đi. Ngươi là linh hồn, đợi đến khi hồn khí hao hết thì xà đằng sẽ nới lỏng, lúc đó ta sẽ nhân cơ hội đưa ngươi về.”

 

Có thể trở về là tốt rồi.

 

Oanh Nhiên thả lỏng dựa vào dây đằng, đợi được trở về. Vì rảnh rỗi nhàm chán nên nàng tán gẫu cùng Đại Hoa.

 

Đại Hoa sốt ruột hơn nàng nhiều: “Sao cô không bảo Nhạc Triều Thu nghĩ cách đi? Ngàn năm sau ông ta vẫn còn sống, có nghĩa dù cô không xuất hiện thì ông ta vẫn có thể thoát khỏi hang động thành công.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Nhạc Triều Thu? Sư phụ của Quan Dập? Ông ta cũng ở đây?”

 

Đại Hoa: “Thần nữ không nói tên bọn họ cho cô à?”

 

Oanh Nhiên: “Không.”

 

Đại Hoa thầm mắng thần nữ.

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh để tìm xem ai là Nhạc Triều Thu.

 

Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người một ông lão râu tóc bạc phơ, nàng thử hỏi: “Ông là Nhạc Triều Thu à?”

 

Ông lão sửng sốt, “Ta tên Ngọc Hư Phong.”

 

Nam tử trẻ tuổi trước đó uể oải nói: “Ta là Nhạc Triều Thu.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: Trẻ vậy sao.

 

Nhưng rồi nàng lại nghĩ: Còn trẻ như vậy mà đã là trưởng lão, hèn gì nhiều năm sau trở thành kiếm tiên, chắc chắn hắn ta có thể nghĩ ra cách thoát thân!

 

Oanh Nhiên vô cùng trông chờ vào hắn ta: “Có lẽ ngươi có thể nghĩ cách đối phó xà đằng thử xem. Đôi khi một suy nghĩ thoáng qua cũng có thể tình cờ thành công đấy.”

 

“Thật không?”

 

Nhạc Triều Thu trầm ngâm suy nghĩ.

 

Ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Nhạc Triều Thu, hang động lại chìm vào yên tĩnh.

 

Bỗng một tiếng cười nhạo vang lên.

 

Oanh Nhiên và mọi người nghe thấy tiếng động thì nhìn lại.

 

Tại một cửa hang khác, vài bóng người xuất hiện.

 

Người đi đầu mặc áo choàng đen trùm kín mặt.

 

Nhưng Oanh Nhiên vẫn có thể nhận ra hắn.

 

Nhớ lại lần trước khi chia tay, hắn muốn nàng ở lại, nhưng nàng lại vội vàng bỏ đi. Trong lòng Oanh Nhiên cảm thấy áy náy, ánh mắt nhìn hắn đầy dịu dàng.

 

Thế nhưng chỉ thấy chiếc cằm sắc lạnh không đoán được cảm xúc, cùng bờ môi lạnh lùng đang thản nhiên nói: “Đã nhiều năm kể từ lần ly biệt ở thành Dương Sơn, không ngờ lần này gặp lại lại là ngày chết của ngươi.”

 

Oanh Nhiên lập tức sững sờ.

 

Nhạc Triều Thu lạnh giọng hét lớn: “Ác ma chớ càn rỡ, cho dù hôm nay ta có chết thì các ngươi cũng không rời khỏi hang động Cửu Khúc Bách Tràng được đâu!”

 

Từ Ly Lăng lười trả lời Nhạc Triều Thu. Mặc dù có mũ áo choàng che kín, nhưng Oanh Nhiên vẫn có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình.

 

Hắn hỏi: “Muốn ra ngoài không?”

 

Oanh Nhiên quay đầu nhìn về hướng ngược lại hắn, trong lòng hơi giận dỗi: “Chẳng phải ngươi vừa nói hôm nay là ngày chết của ta sao?”

 

Khóe môi Từ Ly Lăng hơi cong lên, nhưng chẳng có lấy một ý cười: “Coi như báo đáp ân tình bầu bạn nơi thành An.”

 

Các tu sĩ đều im lặng, Nhạc Triều Thu ngẩn họ, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Oanh Nhiên.

 

“Ngươi...” Oanh Nhiên kinh ngạc, im lặng rất lâu rồi mới đáp: “Được thôi.”

 

Khi chia tay của Dương Sơn, hắn đã quyết tuyệt đến thế. Lúc này mà còn dây dưa với hắn chỉ khiến bản thân trở thành trò cười trong mắt hắn mà thôi.

 

Từ Ly Lăng nhẹ xoay cổ tay, một cây quạt làm bằng xương hiện ra trong tay hắn.

 

Hắn chậm bước về phía nàng, đầu ngón tay ung dung xoay quạt như một công tử ăn chơi phong lưu.

 

Nơi hắn đặt chân lên, xà đằng hoàn toàn không phản ứng gì.

 

Các tu sĩ giật mình.

 

Nhạc Triều Thu chất vấn: “Ngươi đã làm thế nào?”

 

Từ Ly Lăng phớt lờ hắn ta.

 

Hắn đi tới trước mặt Oanh Nhiên rồi dừng lại.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Ngươi đã làm gì?”

 

Vì sao xà đằng không tấn công hắn?

 

Từ Ly Lăng: “Không làm gì cả. Nhưng kế tiếp phải đụng chạm ngươi rồi.”

 

Cái gì?”

 

Oanh Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, eo bị siết chặt.

 

Hắn cúi đầu xuống, tay dùng sức ép nàng mở miệng.

 

Nàng nghe thấy tiếng quạt.

 

Tán quạt mở ra che khuất mặt nàng và hắn, chặn tầm nhìn của kẻ khác.

 

Sau cánh quạt, một luồng khí nhẹ nhàng truyền vào miệng nàng.

 

Oanh Nhiên trợn tròn mắt, trước mắt là khuôn mặt hắn gần trong gang tấc.

 

Môi hắn cách nàng rất gần nhưng vẫn chưa chạm đến. Quanh người và trong miệng nàng tràn ngập hơi thở mát lành như tuyết tùng, lạnh lẽo thấu xương của hắn.

 

Dây đằng quấn quanh eo như cảm giác được gì đó, nhanh chóng rút đi như thủy triều.

 

Ngay lúc này, hắn nhón mũi chân ôm nàng vọt lên cao. Oanh Nhiên giật mình, kìm lại tiếng kêu, ôm lấy cổ hắn.

 

Xà đằng như cảm ứng được thứ gì đó mà tấn công càng thêm hung ác.

 

Từ Ly Lăng xoay cổ tay, quạt xương như biến thành lưỡi đao chém tan thiên la địa võng đang giăng kín bốn phương tám hướng.

 

Oanh Nhiên căng thẳng ôm chặt lấy hắn.

 

Chỉ trong chớp mắt, chân nàng đã chạm vào mặt đất.

 

Bàn tay ôm eo nàng buông lỏng.

 

Từ Ly Lăng kéo cánh tay khoác trên cổ mình ra: “Đã thanh toán xong.”

 

Oanh Nhiên bị xà đằng hút quá nhiều hồn khí nên chân mềm nhũn, nàng lảo đảo bước vài bước.

 

Bàn tay cầm quạt của Từ Ly Lăng hơi siết lại, song cuối cùng hắn vẫn không làm gì, chỉ khoanh tay nhảy vào đám ma tu.

 

Oanh Nhiên lấy lại bình tĩnh, ngước mắt lên thì phát hiện mình đã được Từ Ly Lăng đưa ra cửa hang động, chỉ cần quay đầu là có thể đi ra ngoài.

 

Từ Ly Lăng đứng giữa hàng ngũ ma tu ở cửa hang đối diện, đối đầu với nhóm tu sĩ huyền đạo.

 

Dùng từ đối đầu đã là quá coi trọng huyền đạo rồi.

 

Với tình trạng hiện tại của huyền đại và bản lĩnh mà Từ Ly Lăng vừa thi triển, kế tiếp chỉ có thể là một cuộc thảm sát đơn phương.

 

Các tu sĩ huyền đạo và ma tu đều chưa hoàn hồn từ hành động cứu nàng của Từ Ly Lăng vừa rồi. Ánh mắt bọn họ âm thầm đảo qua đảo lại giữa nàng và Từ Ly Lăng.

 

Sắc mặt Từ Ly Lăng như thường, lên tiếng hạ lệnh: “Giết.”

 

Oanh Nhiên vội vàng nói: “Đợi đã!”

 

Lúc bấy giờ mọi người huyền đạo mới hoàn hồn, chẳng còn tâm trí hoài nghi quan hệ giữa nàng và Từ Ly Lăng, cảnh giác trừng ánh mắt căm thù với đám ma tu.

 

Lần này Từ Ly Lăng không nghe lời nàng như trước kia. Hắn giơ tay ra hiệu, đám ma tu lập tức thi triển thuật pháp tấn công chúng tu sĩ huyền đạo trong hang động.

 

Các tu sĩ huyền đạo không thể cử động nghiễm nhiên trở thành cái bia mặc người xâu xé.

 

Oanh Nhiên vội vàng liên lạc Đại Hoa sử dụng năng lượng tạo tấm chắn phòng thủ, chặn đứng đòn tấn công của ma tu.

 

Nhưng chỉ một tấm chắn phòng ngự đã tiêu hao một nửa năng lượng của nàng.

 

Có thể thấy ma tu ra tay tàn độc cỡ nào.

 

Nàng chẳng kịp suy nghĩ, bay về phía Từ Ly Lăng, che chắn phía trước chúng tu sĩ, một lần nữa dựng lên tấm phòng ngự, đồng thời âm thầm liên lạc thần nữ xin năng lượng.

 

Thần nữ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Từ Ly Lăng không hạ lệnh tiếp, mà lại vận ma khí, vung tay áo tung ra một đòn.

Trước Tiếp