
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Người dân thôn Vô Ẩn mừng rỡ nhảy múa như không biết mệt.
Như thể ban đêm mới là địa bàn của bọn họ.
Nhưng Oanh Nhiên rất mệt, nàng ngồi xuống bên cạnh Từ Ly Lăng và uống cạn cái ly trên bàn.
Trong miệng có vị hoa hòe, là ly rượu Vô Ẩn mà Từ Ly Lăng không uống.
Rượu là một thứ rất kỳ lạ. Oanh Nhiên không uống thì sẽ thấy ghét, tuy vẫn không thích cảm giác uống say nhưng uống thêm một ngụm cũng chẳng thấy sao.
Oanh Nhiên mới tỉnh táo lại đôi chút lại càng thêm chếnh choáng. Cơn buồn ngủ nổi lên, nàng dựa vào người Từ Ly Lăng nhắm mắt.
Từ Ly Lăng hỏi: “Muốn ngủ?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Gió đêm lạnh lẽo, nếu ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.
Từ Ly Lăng cõng nàng lên, chào hỏi với Hỉ bá rồi xách tay nải nhỏ rời đi.
Rời xa đống lửa trại nơi cuối thôn, hai tai Oanh Nhiên lại trở về yên tĩnh khiến nàng không quen.
Nàng mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, thấy người đang cõng mình là Từ Ly Lăng thì yên tâm ôm cổ hắn, “Hoài Chân...”
“Hửm?”
“Cuốn du ký...”
“Ừm.”
“Chàng biết không?”
“Ừm.”
Oanh Nhiên hơi ngạc nhiên: “Chàng biết? Chàng biết mộ tiên nhân là mộ của chàng?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Tiểu Hoàng đi theo sau bọn họ nghe được thì ngơ ra tại chỗ: Cái gì?! Cái mộ nó canh là mộ của Từ Ly Lăng?!
Đại Hoa đi ngang qua nó, khinh thường hừ một tiếng: Con chó ngốc.
Oanh Nhiên thấy hắn biết thì tủi thân: “Ta chỉ mới đọc phần tổng hợp, vẫn chưa xem phần sau mà chàng đã mở cửa đi vào... Có phải chàng cố ý không?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên trừng hắn: “Chàng cố ý thật à?”
Từ Ly Lăng: “Có gì đẹp đẽ đâu.”
Oanh Nhiên: “Đó đều là những gì ta không biết về chàng mà.”
Từ Ly Lăng: “...”
Oanh Nhiên nhẹ nhàng v**t v* mặt hắn, lẩm bẩm: “Lúc chàng đi vào, ta còn sợ nếu chàng biết đây là mộ của mình thì sẽ đau lòng lắm, cho nên mới không nói với chàng... Ai ngờ cái gì chàng cũng biết cả rồi...”
Nàng vươn mặt mình về phía trước, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Chàng còn biết cái gì nữa?”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn ta biết cái gì?”
Nàng ôm đầu Từ Ly Lăng, “Chàng chơi chữ với ta đấy à?”
Ôm xong, nàng lại xoa đầu hắn, vén gọn những lọn tóc tán loạn rồi hỏi: “Vì sao chàng không thích uống rượu?”
Từ Ly Lăng im lặng.
Oanh Nhiên tủi thân nỉ non bên tai hắn: “Không thể nói cho ta biết ư?”
Từ Ly Lăng: “Rượu thúc đẩy ma tính.”
Oanh Nhiên im lặng một lát, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm: “Hoài Chân, chàng đáng thương quá...”
Đại Hoa: ... Uống rượu xong, cô đúng là nghĩ gì nói đó thật.
Tiểu Hoàng vừa lấy lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi, ngay lập tức lại thấy cạn lời: Có lẽ nàng là người duy nhất trên đời cảm thấy Từ Ly Lăng đáng thương.
Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng: “Lần sau đừng uống rượu nữa.”
Oanh Nhiên thì thầm: “Vốn dĩ ta cũng đâu thích uống rượu. Đều tại chàng...”
“Ta?”
“Trước kia chàng thích uống rượu nên ta muốn thử xem cảm giác đó như thế nào.”
“Cảm giác gì?”
“Ta không thích rượu, chắc là cảm giác không giống chàng đâu.”
Oanh Nhiên bĩu môi, lại hỏi: “Thế lúc đó chàng cảm thấy thế nào?”
Từ Ly Lăng: “Không nhớ rõ.”
Oanh Nhiên không nói gì, nhẹ hôn lên sườn mắt hắn.
Hai người trở về nhà Hỉ bá, đi vào gian phòng chính. Từ Ly Lăng đặt nàng lên giường, nàng nằm lười nhác không muốn cử động.
Từ Ly Lăng bưng chén nước, đút nàng uống xong thì cởi giày và thay đồ giúp nàng.
Oanh Nhiên miễn cưỡng rửa mặt, thay đồ ngủ xong thì lại ngã xuống giường. Nàng mở to mắt đợi Từ Ly Lăng rửa mặt xong. Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nàng lăn vào lồng ngực hắn.
Từ Ly Lăng ôm nàng.
Nàng ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, nhắm mắt lại.
*
“Lần này ngươi lại tới cứu người à?”
Giọng nói quen thuộc đầy mỉa mai rơi vào tai Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên vẫn còn hơi say, cứ ngơ ra từ lúc đột nhiên xuất hiện bên ngoài ngọn núi xa lạ cho tới khi bị áp giải tới đây.
Trong khoảng thời gian đó, Đại Hoa đã nói cho nàng biết nhiệm vụ lần này khi quay về ngàn năm trước:
Trợ giúp nhân sĩ chính đạo cứu người. Nhất định phải cứu chưởng môn Mặc Ý Cư Đoạn Ngọc Sơn.
Oanh Nhiên: “... Không phải chứ, không báo trước mà đã kéo ta vào nhiệm vụ, như vậy có hợp lý không?”
Đại Hoa: “Tôi cảm thấy không hợp lý.”
Nhưng nó chỉ là hệ thống cấp thấp nhất, nó cũng hết cách.
Đúng lúc này, thần nữ liên lạc với Oanh Nhiên giải thích: “Xin lỗi, chuyện này đột ngột xảy ra. Dựa theo kinh nghiệm gần một trăm lần trước của ta, đáng lẽ lần này Thánh Ma sẽ tập kích núi Phi Dao. Nhưng hắn tự dưng thay đổi tuyến đường chuyển sang tập kích Mặc Ý Cư khiến Mặc Ý Cư trở tay không kịp, toàn bộ môn phái đều đã trở thành tù binh của ma đạo.”
“Bây giờ ta không thể đến đó được. Với tính tình thay đổi thất thường của Thánh Ma, ta sợ đợi đến hừng đông thì toàn bộ Mặc Ý Cư sẽ bị Thánh Ma luyện hóa thành tà đan mất, đành phải bất ngờ đưa ngươi đến đây.”
“Phần thưởng nhiệm vụ lần này ta sẽ cho ngươi gấp đôi năng lượng.”
Đại Hoa mừng rỡ: “Tôi thấy được đấy!”
Oanh Nhiên: “Ta thấy không được.”
Thần nữ: “Ngươi có điều gì khó xử à?”
Oanh Nhiên: “Ta bị bắt rồi.”
Hình như do lần trước không bắt được nàng, nên lần này đám ma vệ đều biết bắt linh hồn rồi.
Đại Hoa: ...
Thần nữ: ...
“Sao? Đang suy nghĩ phải viện lý do gì à?”
Giọng nói châm chọc đầy hào hứng truyền vào tai nàng.
Oanh Nhiên ngước mắt nhìn Từ Ly Lăng đang bắt chéo chân ngồi trên bảo tọa của chưởng môn Mặc Ý Cư một cách ngang tàng
Nàng vẫn chưa tỉnh rượu hẳn nên ánh mắt cứ ngờ nghệch.
Từ Ly Lăng nhận ra nàng khác lạ: “Ngươi uống rượu?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Từ Ly Lăng lười biếng dựa vào ghế, nhìn xuống nàng: “Để một kẻ say rượu đến đây, huyền đạo hết người rồi à?”
Oanh Nhiên không biết huyền đạo có hết người hay không, nàng chỉ quan tâm hắn: “Hoài Chân, chuyện lần trước làm ngươi bị phạt hả?”
Từ Ly Lăng im lặng một lát, rồi cười khinh bạc: “Chuyện qua ba năm rồi mà hiện tại mới hỏi, có phải đã muộn quá rồi không? Mưu kế ba năm trước đến giờ vẫn dùng, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy...”
“Tu sĩ huyền đạo mặt dày, vô sỉ thôi.”
Oanh Nhiên vừa ngạc nhiên vừa tủi thân: “Ba năm? Đã ba năm trôi qua rồi... Ngươi, ngươi mắng ta mặt dày?”
Âm cuối nàng ngân dài một cách ngây ngô, vừa nghe là biết lời nói chưa chạy qua não, nghĩ gì thì nói đó.
Từ Ly Lăng lười trả lời người không tỉnh táo, phất tay áo đứng dậy bỏ đi, “Chờ ngươi tỉnh rượu rồi hẵng nói chuyện với ta.”
Ma vệ nghe vậy thì định áp giải Oanh Nhiên đến linh ngục Mặc Ý Cư, tay vươn về phía Oanh Nhiên.
Từ Ly Lăng đi ngang qua người hắn ta, đột nhiên liếc mắt nhìn lại, “Ném nàng ở đây.”
“Vâng ạ.”
Ma luôn nghe lời Thánh Ma mà không thắc mắc.
Chúng tuân lệnh rời đi theo Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên ngơ ngác ngồi dưới đất, một lát sau mới hỏi thần nữ: “Bây giờ đã là năm Đằng Vũ thứ hai mươi hai rồi ư?”
Thần nữ: “Ừm. Thánh Ma xử lý ngươi thế nào? Ngươi bị giam trong linh ngục rồi hả? Các tu sĩ Mặc Ý Cư bị bắt đều ở đó, ngươi có thể bàn bạc đối sách cùng bọn họ.”
Oanh Nhiên chậm chạp trả lời: “Đâu có. Ta có người quen, tuy chàng không nhận ra ta nhưng cũng không nhốt ta vào linh ngục. Bây giờ ta...”
Oanh Nhiên nhìn quanh, vì không biết vị trí cụ thể của mình nên chỉ nói là một tòa đại điện.
Trong điện trống vắng, chỉ có hai tên ma vệ đang canh giữ trước cổng lớn.
Trên mặt đất lạnh lẽo, Oanh Nhiên chậm chạp bò dậy và đi về phía bảo tọa chưởng môn mà Từ Ly Lăng vừa ngồi.
Bảo tọa rất lớn, đối với thân hình nhỏ nhắn của Oanh Nhiên thì co chân nằm cũng vừa vặn.
Men say khiến đầu óc nàng choáng váng, cứ thế thiếp đi trên bảo tọa.
Trên ghế thoáng lại mùi hương trên người Từ Ly Lăng. Mùi hương quen thuộc làm Oanh Nhiên chẳng phân biệt được mình đang ở trong mơ hay thực.
Thần nữ đang suy tính bước tiếp theo nên không nói gì thêm.
Thế là trong không gian tĩnh lặng, Oanh Nhiên dần chìm vào giấc ngủ.
...
Từ Ly Lăng đến linh ngục mang mười mấy tên tu sĩ đến phòng luyện khí để luyện hóa.
Sau khi rời khỏi phòng luyện khí thì trời đã tối.
Hắn quay về Không Huyền điện của Mặc Ý Cư, thấy nàng đang nghỉ ngon lành trên ghế ngồi của mình.
Rốt cuộc là do nàng to gan hay tất cả chỉ là một màn kịch của nàng?
Từ Ly Lăng hứng thú đi tới bên bảo tọa.
Hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, thấy nàng không phản ứng như đã ngủ thật rồi.
Ngón tay Từ Ly Lăng gõ nhẹ lên trán nàng, “Ngươi thế này thì cứu người kiểu gì được? Đợi đến giờ mão ngày mai là ta đã có thể luyện hóa xong Đoạn Ngọc Sơn rồi.”
Oanh Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra, chưa dứt cơn buồn ngủ mà lẩm bẩm: “Hoài Chân, có chuyện gì hả?”
Hắn không bao giờ làm phiền nàng khi nàng ngủ, trừ phi đã xảy ra chuyện.
Giọng điệu nàng thân mật mà tự nhiên, đôi mắt nhìn hắn chỉ có ý cười lưu luyến, chẳng hề cảnh giác.
Hắn cúi người xuống, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nghĩ sao?”
Oanh Nhiên suy nghĩ một lát, rồi cũng như bao sáng sớm trước khi hắn ra ngoài đi trấn Kim Thủy đã từng, nàng vươn tay ôm cổ và hôn lên gương mặt hắn : “Đi đường cẩn thận...”
Sau đó nhắm mắt lại, vẫn tiếp tục ôm cổ hắn đợi hắn hôn lại nàng rồi nàng nằm xuống ngủ tiếp.
Từ Ly Lăng nhìn bờ môi đỏ gần trong gang tấc, má phải còn vương lại cảm giác ấm nóng mềm mại, hắn sững sờ.